Mỗi Năm Một Yêu Thương - Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng

Chương 12: Thân Thế




"Em còn định giận anh đến bao giờ nữa?"

Anh còn mặt mũi hỏi cô định giận anh đến bao giờ? Tại sao anh không tự hỏi xem cái miệng của mình còn muốn độc địa đến bao giờ đi?

Trình Nặc nhặt chiếc khăn tắm dưới đất lên, ném vào người anh: "Đi tắm đi."

Trần Trường Phong cong môi cười, ít nhất thì cô vẫn còn quan tâm đến anh.

Trần Trường Phong vác Lý Hạo Hành, hai người “ướt như chuột lột” đi tắm rửa. Tắm xong, bọn họ bị bà nội giữ lại ngủ qua đêm, sợ bọn họ về nhà lúc này sẽ bị cảm lạnh.

Trần Thế Vũ đang cãi nhau với chị gái, không muốn ở lại đây, còn Lý Du Du ở lại cũng ngại, cuối cùng, hai người để lũ trẻ “làm tròn chữ hiếu”, còn mình thì về nhà trước.

Nhà cũ của nhà họ Trần rất rộng, phòng ốc dư sức cho mấy đứa trẻ này ở. Chỉ là phong cách trang trí cổ xưa khiến Trình Nặc có chút không quen, cô nằm trên chiếc giường lớn chạm khắc tinh xảo, trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.

Cô muốn tìm người nói chuyện, người đầu tiên xuất hiện trong đầu cô đương nhiên là Trần Trường Phong, nhưng cô lại không muốn để anh ta nghĩ rằng mình đang xuống nước làm lành, nên liền nhắn tin cho Trần Dịch An: "Em ngủ chưa?"

Trần Dịch An trả lời cô bằng một bức ảnh, là ảnh Hạo Hành đang nằm ngủ ngon lành trong vòng tay cậu.

Haizzz, cô hỏi muộn rồi, Trần Dịch An là người được yêu thích nhất, muốn nói chuyện với cậu, cô phải xếp hàng chờ đợi.

Đúng lúc cô định tìm một bộ phim để xem cho dễ ngủ thì có tiếng gõ cửa.

Trong phút chốc, những cảnh phim kinh dị trong những ngôi nhà cổ hiện lên trong đầu cô, khiến cô sởn gai ốc.

Trần Trường Phong nhỏ giọng nói: "Là anh."

Trình Nặc thở phào nhẹ nhõm, sau khi hoàn hồn, cô cũng chẳng thèm đi dép, chân trần chạy ra mở cửa, sợ chậm trễ vài giây, tên ngốc này sẽ hét toáng lên.

Ở nhà họ Trần thì không sao, nhưng ở bên ngoài, cô không muốn bị người khác hiểu lầm.

Cửa mở ra, Trình Nặc kéo anh vào trong, đóng cửa lại, nhỏ giọng hỏi: "Anh đến đây làm gì?"

Trần Trường Phong: "Anh không ngủ được, muốn nói chuyện với em."

Trình Nặc: "Điện thoại của anh để trưng chơi à? Có chuyện gì mà không thể nhắn tin?"

Trần Trường Phong: "Nhắn tin em cũng có thèm trả lời đâu."

Trình Nặc: "... Biết em không muốn để ý đến anh thì đừng có tự chuốc lấy nhục."

Trần Trường Phong tự nhiên đi đến mép giường, ngồi xuống: "Chẳng phải chúng ta đã làm hòa rồi sao?"

Trình Nặc đuổi theo, "Ai làm hòa với anh? Đừng ngồi lên giường em!"

Trần Trường Phong: "Em vẫn còn giận anh à? Giận chính là quan tâm, vậy thì anh càng không thể đi, anh phải gỡ rối cho em."

Anh ta lì lợm không chịu đi, Trình Nặc đá anh một cái: "Mau cút về ngủ đi."

"Không." Thấy cô đuổi mình, anh liền nằm lăn ra giường, lăn vào trong hai vòng, nhường chỗ cho Trình Nặc: "Anh ở một mình sợ lắm."

Trình Nặc “cạn lời”, cô đứng trên giường, đá vào mông anh: "Nhà ông nội anh mà anh sợ cái gì?"

Trần Trường Phong vừa né tránh, vừa lấy chăn che người: "Từ nhỏ anh đã sợ rồi, em xem anh có bao giờ ở lại đây vào kỳ nghỉ hè, nghỉ đông đâu."

Trần Trường Phong kể cho Trình Nặc nghe về những điều "bí ẩn" của căn nhà này, kể về căn hầm luôn âm u, lạnh lẽo, kể về cái giếng bị bịt kín ở sau vườn, kể về hang thỏ trong vườn hoa.

Ban đầu Trình Nặc đứng, sau đó ngồi xổm, rồi ngồi xuống, cuối cùng bị anh dọa sợ, cũng chui vào trong chăn.

Chiếc giường này đủ lớn, dù hai người cùng đắp chăn, ở giữa vẫn còn một khoảng trống lớn, tạo khoảng cách cho họ.

Trần Trường Phong kể rất nhiều về sự "lạnh lẽo" của căn nhà, cuối cùng mới nói đến sự "lạnh nhạt" của con người: "Anh luôn biết ông bà nội không thích anh."

Nói đến chuyện này, Trình Nặc liền lên tiếng: "Vậy anh nên tự kiểm điểm bản thân đi, với cái tính cách xấu xa của anh, ai mà thích nổi!"

Bị mắng, Trần Trường Phong vẫn cười.

Anh đột nhiên xoay người, tiến sát lại gần Trình Nặc: "Anh kể cho em nghe một bí mật nhé."

Khoảng cách gần kề khiến chiếc giường lớn trong đêm tối trở nên mập mờ.

Trái tim Trình Nặc đập “thình thịch”.

Trần Trường Phong không vòng vo, anh thực sự đã nói ra một bí mật rất lớn, về thân thế của mình, về lý do ông bà nội không thích anh: "Có thể anh không phải là con ruột của bố."

"!!!" Trình Nặc cảm thấy anh say xỉn đến mức đầu óc có vấn đề rồi.

Nhưng Trần Trường Phong lại kể về những điều “bí mật” mà anh nghe được từ anh họ, chị họ hồi học tiểu học. Anh không phải con ruột của bố mẹ, bố mẹ anh đăng ký kết hôn khi mẹ anh sắp sinh.

Chuyện này rất dễ xác minh, anh chỉ cần xem giấy đăng ký kết hôn của bố mẹ là có thể xác nhận. Anh thật sự được sinh ra một tháng sau khi bố mẹ kết hôn.

Nhưng có những chuyện anh không thể xác minh, ví dụ như anh có phải con trai ruột của bố hay không.

"Anh cũng từng nghĩ đến việc hỏi bố, nhưng sợ sẽ bị đánh; hỏi mẹ, lại sợ khơi gợi lại chuyện buồn của bà. Hơn nữa, dù có hỏi, anh cũng không biết liệu họ có nói thật với anh hay không…"

Trần Trường Phong thật sự đã bị men rượu thôi thúc, kể hết những bí mật chôn giấu trong lòng cho Trình Nặc nghe. Bối cảnh này, tâm trạng này, anh không chỉ muốn chia sẻ nỗi lo lắng của mình, mà còn muốn “lấy lòng thương hại” của cô, để cô đừng giận anh nữa.

Trình Nặc im lặng rất lâu.

Đúng lúc Trần Trường Phong tưởng rằng cô sẽ ôm anh vào lòng an ủi, thì Trình Nặc đột nhiên nói: "Em hiểu anh, bởi vì em cũng từng có nỗi lo lắng tương tự."

Trần Trường Phong: "Hả?"

Trình Nặc: "Em luôn nghi ngờ chú Trần có phải là bố ruột của em hay không, nếu không thì sao mẹ em lại yên tâm giao em cho chú ấy chăm sóc. Nếu chỉ là bạn bè, thì việc chăm sóc em nhiều năm như vậy cũng hơi quá rồi."

Trần Trường Phong định thanh minh, bố anh đâu có chăm sóc cô cái gì, chỉ là thêm một đôi đũa trong nhà thôi, hơn nữa bố mẹ anh đều muốn có con gái.

Nhưng Trình Nặc lại nói tiếp: "Sau đó, có một lần em nghe thấy bố mẹ em cãi nhau, em mới biết hóa ra mẹ em và chú Trần đã từng yêu nhau, thậm chí còn tính đến chuyện kết hôn, nhưng sau đó không thành."

Lần này, đến lượt Trần Trường Phong im lặng, anh không biết chuyện này.

Trình Nặc tiếp tục kể câu chuyện "cẩu huyết" như trong phim truyền hình: "Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở đâu không? Là trong đám cưới của bố mẹ em. Em đã bốn tuổi rồi mà họ mới tổ chức đám cưới, biết đâu là do đến lúc đó, họ mới nảy sinh tình cảm? Bố mẹ em quen nhau từ hồi cấp 3, có lẽ ban đầu, bố em chỉ muốn giúp mẹ em, che giấu chuyện mẹ em chưa kết hôn mà đã mang thai thôi."

Trần Trường Phong cảm thấy đầu óc mình như bị teo nhỏ lại, CPU sắp bị cháy khét.

Anh lắp bắp nói: "Vậy... vậy thì..."

Trình Nặc gật đầu: "Vì vậy, biết đâu chúng ta là anh em ruột."

Trần Trường Phong chết lặng.

"Em đợi chút, để anh suy nghĩ lại đã." Trong đầu anh hiện lên những lời cô vừa nói, càng nghĩ càng rối, không thể nào hiểu nổi.

Chuyện gì thế này? Chuyện tình cảm của thế hệ bố mẹ anh “hỗn loạn” như vậy sao?

Trình Nặc kéo chăn lên, che miệng, cố gắng nhịn cười. Mãi đến khi Trần Trường Phong hoảng hốt chạy khỏi phòng, cô mới ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Hồi nhỏ, cô thật sự đã từng thắc mắc tại sao chú Trần lại đối xử tốt với cô như vậy, nhưng sau này, trong giờ sinh học, khi học về “di truyền nhóm máu”, biết được bố cô có nhóm máu A và mẹ cô cũng có nhóm máu A thì không thể sinh ra cô - người có nhóm máu AB, cô mới không  suy nghĩ lung tung nữa.

Còn về bí mật thân thế mà Trần Trường Phong nói, cô lại cảm thấy rất thoải mái. Bất kể bố mẹ anh có giấu diếm điều gì, thì họ chưa bao giờ nhắc đến chuyện này, có nghĩa là họ muốn anh nghĩ rằng mình là con ruột của họ.

Như vậy là đủ rồi! Cậu ấm “ngậm thìa vàng” từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, lớn lên lại tiền chất như núi, anh ta còn gì mà phải đau buồn nữa?

Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể thoải mái như cô, ít nhất thì Lý Du Du - mẹ của Trần Trường Phong là “không thể nào chấp nhận” được.

Vừa về đến nhà, Lý Du Du liền ném túi xách lên ghế sofa, chất vấn Trần Thế Vũ: "Trần Quân Hợp có ý gì? Hai chị em các người diễn kịch cho tôi xem đấy à? Các người không muốn để Trường Phong tiếp quản đúng không?"

Trần Thế Vũ không muốn cãi nhau trước mặt người ngoài, ông kéo tay bà đi lên lầu: "Về phòng rồi nói."

Quả bom đã chôn giấu bấy lâu nay cuối cùng cũng phát nổ, những chuyện trước đây không thể nói ra cũng được phơi bày trước mặt.

Lý Du Du vừa vào phòng, đóng cửa lại, bà đã lấy lại bình tĩnh, nói với Trần Thế Vũ: "Ông đi làm xét nghiệm ADN với Trường Phong đi, ngày mai đi luôn."

Trần Thế Vũ nhíu mày: "Đều đã lớn tuổi rồi, bà muốn chúng ta trở thành trò cười cho lũ trẻ sao?"

Lý Du Du cười lạnh: "Trò cười? Chẳng phải bây giờ tôi đã là trò cười rồi sao? Năm đó, tôi nói tôi không muốn kết hôn, tự mình nuôi con, là ông "mặt dày mày dạn" đòi kết hôn. Kết quả là sau bao nhiêu năm, nhà họ Trần vẫn vẫn cho rằng anh là kẻ bị cắm sừng, nuôi con cho người khác, chẳng phải ông là trò cười sao?"

Trần Thế Vũ im lặng.

Nhưng ông vẫn từ chối làm xét nghiệm ADN: "Làm như vậy, Trường Phong biết được sẽ rất đau lòng."

"Ai bảo phải để nó biết? Lấy trộm vài sợi tóc của nó, bí mật làm là được rồi." Nói xong, Lý Du Du nheo mắt, chỉ vào Trần Thế Vũ, "Ông đi lấy đi, tự mình tìm trung tâm xét nghiệm."

Trần Thế Vũ giật mình, bà thật sự không tin tưởng ông nữa, không tin rằng ông tin tưởng bà. Chuyện “mập mờ” năm đó, ông không thể giải thích rõ ràng, nhưng ông chưa bao giờ nghi ngờ Trường Phong là con trai ruột của mình.

Ông không chắc liệu bà xã thật sự muốn “bịt miệng” người nhà họ Trần hay là đang thử thách lòng tin của ông.

"Bớt “tự luyến”, “tự phụ”, “tự cho mình là đúng” đi." Lý Du Du nhìn thấu tâm tư của ông, "Tôi không phải đang chơi trò “thả thính” với ông đâu. Không có gì quan trọng hơn lợi ích của con trai tôi. Người nhà ông, tự ông đi mà “xử lý”."

"Bớt tự luyến, tự phụ, tự cho mình là đúng đi." Lý Du Du nhìn thấu suy nghĩ của ông: "Tôi không phải đang chơi trò mèo vờn chuột với ông. Không có gì quan trọng hơn lợi ích của con trai tôi. Người nhà ông, tự ông đi mà giải quyết."

Bao nhiêu năm nay, Trần Thế Vũ chưa bao giờ “chiếm thế thượng phong” trước mặt vợ mình. Đôi khi ông cũng thấy tức giận, tức giận vì câu nói đừng coi mình là “cái rốn của vũ trụ”" của bà, nhưng ông vẫn luôn luôn khuất phục trước bà, làm theo ý muốn của bà.

Làm sao Trần Trường Phong có thể không phải con trai của ông được? Chỉ riêng cái đặc điểm bị phụ nữ nắm thóp này, chẳng phải là giống hệt ông sao?

Hai bố con ở hai nơi khác nhau, cùng trải qua một đêm mất ngủ.

Sáng sớm, khi nhìn thấy Trần Trường Phong, Trình Nặc thấy mắt anh đỏ ngầu, trông rất mệt mỏi.

Trong lòng cô có chút hối hận, có phải cô đã trêu chọc anh quá đáng rồi hay không? Nhưng đang ở nhà người ta, cô cũng không tiện nói gì nhiều.

Không ngờ, sự im lặng này lại kéo dài nhiều ngày.

Trần Trường Phong lao đầu vào công việc, ngày nào cũng tăng ca đến khuya, giống hệt như lúc trước, khi cô trốn tránh, không muốn nhìn thấy anh vậy.

Phong thủy luân chuyển, mèo và chuột đổi vai cho nhau.

Trình Nặc chưa tìm được thời điểm thích hợp để nói rõ mọi chuyện với anh, thì cô lại nhận được lịch trình công tác, phải đi đến một số thành phố khác. Lần này, cô đi gần nửa tháng, khi trở về, thời tiết đã chuyển sang thu, cô phải thay áo dài tay.

Cô nhận được bộ váy phù dâu mà Khả Ni gửi đến, muốn cô thử xem có vừa người, có thích hay không.

Chiếc váy dài màu hồng, kiểu dáng truyền thống. Cô luôn thích màu trắng và màu đỏ, rất ít khi thử những màu sắc bánh bèo như vậy. Sau khi thay đồ, cô đang soi gương, xoay người chụp ảnh, thì Trần Trường Phong đến.

Sau hơn nửa tháng “tự mình đa tình”, lần này, khi đến gặp Trình Nặc, anh đã hạ quyết tâm cắt đứt quan hệ với cô.

Anh nói: "Anh đã hồi tưởng lại mọi chuyện trong hơn hai mươi năm qua, cuối cùng cũng hiểu tại sao bố lại đối xử tốt với em như vậy, còn đối xử tệ bạc với anh."

Trình Nặc còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản.

Trần Trường Phong đã khẳng định chắc nịch: "Ông ấy quả nhiên không phải bố ruột của anh! Nhưng nói như vậy, em và anh cũng không có quan hệ huyết thống, em không cần phải lo lắng."

"Ơ..." Trình Nặc há hốc miệng, không nói nên lời, cô có gì mà phải lo lắng chứ?

Tên ngốc này vẫn đang tự mình suy diễn: "Vì vậy, ông ấy muốn em gả vào nhà họ Trần, như vậy em sẽ có thể danh chính ngôn thuận kế thừa tài sản của nhà họ Trần, còn anh, chỉ là con đường, cây cầu mà ông ấy dọn sẵn cho em, là chồng tương lai được nuôi dưỡng bên cạnh em."

Hóa ra, anh đã nhìn thấu mọi truyện từ thuở ấu thơ.

Trần Trường Phong dùng những ngày tháng dằn vặt, đau khổ của mình, đổi lấy một giải pháp "đường cùng": "Nếu thực sự là như vậy, anh có thể miễn cưỡng chấp nhận kết hôn với em, hoàn thành việc chuyển giao tài sản."

Trình Nặc không thể chịu đựng nổi những lời nói ngày càng hoang đường của anh, cô đấm mạnh vào vai anh, khiến anh xoay người tại chỗ, gầm lên: "Trần Trường Phong, bị bệnh thì đi uống thuốc đi!"

Editor: Mây