Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Chương 85: Tinh tế thăng cấp văn [12]




Cách đó không xa, các thú nhân nghe bán thú nhân nói vậy mặt đều tối, họ thiếu chút nữa chết trong tay trùng tộc, bây giờ lại nói cho tôi mấy trùng tộc này yếu? Cậu đang chọc tức tôi đó hả?

"Thật ra thì chỉ cần tìm được nhược điểm, trùng tộc cũng rất dễ đối phó. Nhưng đây cũng chỉ vì lần này trùng tộc tương đối ít mà thôi, nếu nhiều, chỉ dựa vào mấy người chúng ta rất khó chống cự." Thiệu Khiêm cũng đừng để các bán thú nhân nhà mình sinh ra bất kỳ suy nghĩ khinh địch nào.

Trên chiến trường, một khi khinh địch thì đồng nghĩa với việc bạn sẽ không dùng hết toàn lực, thậm chí suy nghĩ đến chuyện làm cho có. Mà kẻ địch, chỉ đang khoảnh khắc bạn thả lỏng, một khi bị kẻ địch nắm được cơ hội này, nhẹ thì trọng thương, nặng thì mất mạng.

"Vâng. Quân đoàn trưởng." Bán thú nhân vừa thằng lớn quả thật xác có chút đắc ý, bây giờ nghe Thiệu Khiêm nói vậy thì thu vào vẻ tự đắc kia, đbiểu hiện trên mặt cũng trở nên có chút ngưng trọng.

"Quân đoàn trưởng, cắt xong rồi." Martin vác cái chân côn trùng trên vai bối rối mở miệng: "Đồ chơi này anh có chắc là ăn được không?"

"Thử xem thì biết." Thiệu Khiêm cầm lấy cái chân trên vai Martin: "Chúng ta trở về."

"Chờ đã." Mấy thú nhân bị thương nghe những bán thú nhân này phải đi về bèn vội vàng nói: "Các anh là quân đoàn?"

Martin có chút xoi mói quan sát trên dưới thú nhân vừa nói chuyện, sau đó nhe một hàm răng trắng không ngừng cười với thú nhân kia: "Nhóc con, vừa rồi mày kêu ai cút?"

"..." Biểu cảm trên mặt thú nhân kia cũng cứng lại. Lớn như vậy, còn chưa có bán thú nhân nào dám nói câu đó trước mặt hắn. Nếu là ngày trước, nói không chừng hắn đã một đấm rồi. Nhưng bây giờ, mấy bán thú nhân này là ân nhân cứu mạng của mình...

"Vừa rồi anh em tôi cũng chỉ sợ trùng tộc là tổn thương các anh thôi, hắn không giỏi nói chuyện, các anh bỏ qua cho nhé." Thú nhân bị thương trên cánh tay tiến lên một bước nắm tay để trước ngực nghiêm túc nói: "Cám ơn rất nhiều."

"Khỏi cần cám ơn." Thiệu Khiêm lãnh đạm gật đầu với thú nhân đó, sau đó kêu đám Martin trở về.

Trước khi rời đi đám Martin khiêu khích cười cười với mấy thú nhân kia, sau đó cùng Thiệu Khiêm xoay người rời đi.

"Tụi nó thật sự không coi thú nhân coi ra gì, chỉ là mấy thể loại nô lệ thôi, lại còn coi mình là một nhân vật?" Một thú nhân trong đó nhìn đám Thiệu Khiêm đi xa tức giận nói: "Tụi nó có gì mà phách lối."

"Charles." Thú nhân nói cám ơn bọn Thiệu Khiêm lúc nãy hạ thấp giọng tức giận nói: "Dựa vào cái gì mà phách lối? Chỉ dựa vào họ cứu mạng chúng ta đã có tiền vốn phách lối rồi."

"Ông tình nguyện chết trong tay trùng tộc, cũng không muốn ngoắc đuôi cám ơn mấy bán thú nhân thấp hèn đó." Charles nhổ nước bọt, có chút khinh thường nhìn thú nhân nói cám ơn một cái: "Không ngờ, anh lại đi nói cám ơn với bán thú nhân, đúng là mất mặt thú nhân. Colin."

Mà mấy thú nhân khác mặc dù không nói chuyện, nhưng nhìn biểu tình cùng với ánh mắt kia cũng biết họ không phục khi được bán thú nhân cứu, thậm chí còn cảm thấy, không có những bán thú nhân này họ cũng có thể chém chết trùng tộc, những bán thú nhân này chỉ hớt tay trên họ thôi.

"Mấy người đúng là làm cho người ta thất vọng." Thú nhân nói cám ơn Thiệu Khiêm lạnh lùng nhìn mấy thú nhân kia, sau đó xoay người đi về hướng ngược lại.

"Bộ tưởng mình là người của quân đoàn số 4 là ngon à? Cũng không nhìn xem bây giờ đang ở nhà ai." Charles giơ ngón giữa về phía bóng lưng rời đi của Colin, sau đó cũng dẫn các thú nhân khác rời khỏi chỗ này.

Đám Thiệu Khiêm đem chân côn trùng trở về nơi đại đội đang nghỉ chân. Adolf vừa nhìn thấy Thiệu Khiêm từ đằng xa đi tới thì thở phào nhẹ nhõm, y đi nhanh đến bên cạnh Thiệu Khiêm, nhận lấy chân côn trùng chân khẩn trương quan sát hắn một phen, không thấy bị thương mới thở ra: "Mới vừa em nghe thấy âm thanh đánh nhau, mọi người gặp cái gì thế?"

"Gặp trùng tộc." Thiệu Khiêm nói rõ ngọn nguồn sự việc một lần: "Với tình huống này, anh nhìn chúng ta đi nhanh hơn."

Adolf cũng bày tỏ đồng ý, lập tức hạ lệnh kêu các bán thú nhân thu dọn đồ đạc, bước nhanh đuổi tới nơi.

Có điều, tuy họ nhanh chân không ít, cũng dùng gần hai ngày mới chạy tới nơi. Họ tới rất không đúng lúc, bên này vừa đến gần khu vực sa mạc, thì thấy đất cát ở cách đó không xa đột nhiên nổ tung, ngay sau đó trùng thú khổng lồ nhào ra.

Adolf trực tiếp nghênh đón, trước khi trùng thú kia vẫn chưa hoàn toàn lao ra khỏi mặt đất, đột ngột vung một đấm. Nắm đấm của y rất mạnh, trùng thú kia bén nhọn gào thét một tiếng, ầm ầm té xuống đất.

"Phòng bị cẩn thận." Thiệu Khiêm gương mặt lạnh lùng cao giọng nói: "Các thú nhân đi phía trước, bán thú nhân có thể chiến đấu bảo vệ hậu cần vào giữa."

Những người này đã sớm theo thói quen nghe mệnh lệnh Thiệu Khiêm, lúc này nghe thấy hắn nói, rất nhanh đã bày trận hình, bảo vệ các hậu cần xách đồ toàn bộ vào giữa.

Có lẽ vận khí của họ không tệ, lần này không gặp những trùng thú khác, trùng tộc ngoi lên đều là bị chém chết hết. Thiệu Khiêm nhân cơ hội này, cũng nói nhược điểm của những trùng tộc cấp thấp này cho các bán thú nhân, cố gắng giúp họ có thể tiết kiệm thể lực mau chóng chém chết trùng tộc.

Lần này họ cũng không đi bao xa đã nghe được cách đó không xa có thú gào, thậm chí tiếng kêu bén nhọn cực kỳ khó nghe của trùng tộc. Thiệu Khiêm và Adolf dẫn mấy người chạy tới, không ngờ lần này lại gặp được người quen, chính Derick cùng với hai người Ade đã lâu không gặ.

"Ông Derick." Thiệu Khiêm rất kinh ngạc, hắn và Adolf vội vàng xông tới bên cạnh Derick và Ade chém chết trùng tộc: "Chẳng phải chú Ludden có nói mọi người đã lên đường ư?"

"Trên đường xảy ra vài điều bất ngờ." Derick mặc dù toàn thân tiều tụy, nhưng giọng điệu vẫn là lười biếng cứ như mãi mãi không lên được tinh thần: "Đi với ông trước, chờ sau này lại giải thích với các cháu."

Thiệu Khiêm gật đầu, kêu người đi thông báo các bán thú nhân tới, sau đó cùng Derick chạy tới tiền tuyến.

Dĩ nhiên, Derick tiện thể bất mãn với hành động Thiệu Khiêm và Adolf đuổi theo, để các bán thú nhân ở lại đóng giữ. Theo ông thấy, nếu đã tới nơi này, nghĩa là lên chiến trường, vậy thì tại sao lại làm ra hành động bảo vệ bán thú nhân?

Câu nói này khiến Thiệu Khiêm có chút ngơ ngác, với việc này, trên căn bản hắn cũng đi dò đường cùng Martin hoặc là Adolf, căn bản cũng không có nghĩ tới tình huống để các bán thú nhân dơn độc lên trước kiểm tra. Hôm nay bị Derick nói như vậy, hắn cũng bừng tỉnh, có lẽ mình vẫn luôn trong tiềm thức bảo vệ các bán thú nhân?

Thiệu Khiêm trầm mặc một lát rồi gật đầu: "Ông nói đúng, lúc trước là cháu cân nhắc không chu toàn."

"Đại ca, anh lại mắc bệnh quan uy rồi?" Ade mở miệng cười: "Thằng bé vừa đuổi tới anh đã lật đật dạy dỗ người ta rồi."

"Lúc này không nói rõ với tụi nó rõ ràng chính là hại tụi nó." Derick mặc dù nói như vậy, nhưng giọng điệu hiển nhiên đỡ hơn một chút. Đối với đứa nhỏ hai ba năm không gặp, ông cũng rất nhớ.

Derick dẫn đám Thiệu Khiêm đến tiền tuyến, một đoàn bán thú nhân thật sự khiến các thú nhân dọc đường đi có chút kinh ngạc, rất nhiều người thậm chí suy nghĩ, đây là muốn đẩy ra ngoài cho các trùng tộc ăn?

Nhưng mà, rất nhanh các bán thú nhân này liền trực tiếp vả mặt họ, nhìn các bán thú nhân hành động linh hoạt, kỹ năng nhanh nhẹn, thật sự khiến họ hoài nghi mắt mình nhìn nhiều trùng tộc quá nên xuất hiện ảo giác.

Lúc đám Thiệu Khiêm vừa tới tiền tuyến, vừa vặn có mấy trùng tộc cao lớn chọc thủng phòng tuyến, xông về hướng này. Thiệu Khiêm theo bản năng muốn tiến lên, chỉ là hắn vừa giơ chân lên, đã bị Adolf kéo lui sang một bên.

Các bán thú nhân đứng sau họ, động tác nhanh chóng xông ra ngoài, nhảy mấy cái rồi chạy đến dưới người hoặc sau lưng những trùng thú kia. Sau đó móng thép sắc bén bắn ra, âm thanh rạch bụng trùng tộc rất là chói tai.

Mấy trùng tộc cao lớn lao ra khỏi phòng tuyến còn chưa phát huy tác dụng, đã bị các bán thú nhân trực tiếp giết chết. Việc này thật khiến các thú nhân ngoài tiền tuyến đều trợn to đôi mắt.

"Đồ vô năng, quản tốt ánh mắt của các người." Derick nổi giận gầm lên một tiếng: "Đừng quên các người đang trên chiến trường, đây là nơi chỉ cần một người hoảng hốt là có thể bỏ mạng. Cho dù các người không muốn sống, cũng phải lo nghĩ cho chiến hữu của mình."

Thú nhân ở khu vực sa mạc, phần lớn đều là bộ hạ cũ của Derick. Năm đó Derick từ chức Nguyên soái, bốn quân đoàn ông quản lý bị tan rã, đa phần đều bị chia tới nơi có hoàn cảnh tồi tệ làm nhiệm vụ. Mà, cả tinh cầu có nơi nào có thể so với phòng tuyến sa mạc?

Cho nên, điều này cũng là một trong những nguyên trực tiếp tạo thành Derick vừa tới nơi này, đã có thể kêu gào la mắng.

"Các anh em, những thú nhân kia giết trùng tộc rất sảng khoái, mọi người cũng đừng nhàn rỗi. Nhưng không thể để người ta cho rằng chúng ta đến tặng đồ ăn." Adolf cao giọng nói: "Lên hết co ông, để cho các thú nhân xem thường bán thú nhân này mở rộng tầm mắt."

"Phó đoàn trưởng, cứ nói như anh không phải thú nhân vậy." Các bán thú nhân này, cho dù đã lên chiến trường, công phu ba hoa cũng không thoái hóa.

"Phó đoàn trưởng không thể coi là thú nhân, mỗi lần anh ấy thấy quân đoàn trưởng của chúng ta, đều hận không thể lắc rớt cái đuôi." Giờ đang trên chiến trường đó, các người có thể bớt tiện xíu không. Thiệu Khiêm liếc xéo, chớ bán thú nhân đi ngang người y thì vỗ nhè nhẹ: "Cũng phải quảng cáo tôi nhiều nhiều lên chớ, ai bị thương, hôm nay khỏi ăn cơm."

Đám bán thú nhân kia vừa nghe, trực tiếp gào khóc xông ra ngoài. Mấy cái khác đều dễ nói, kể từ khi biết thịt trùng tộc ngon, họ cảm thấy mình đã thích ăn cơm rồi.

Ở lỗ hổng bên kia, đã có thú nhân nhào tới. Chỉ là, họ còn chưa bắt đầu hành động, đã bị các bán thú nhân xông tới ủi sang một bên. Sau đó, các thú nhân lần nữa ngơ ngác nhìn đám bán thú nhân trên tay đeo binh khí kỳ quái động tác linh hoạt chui vào bụng trùng tộc, sau đó thật nhanh thu hoạch tính mạng của trùng tộc.

Chỉ là, sao họ cứ cảm thấy các bán thú nhân này hình như đều cố ý tránh chân trùng tộc? Các bán thú nhân bày tỏ, các thú nhân không hiểu được mỹ vị của bắp đùi trùng tộc thật là đáng thương.

Thiệu Khiêm chào hỏi Derick kêu ông sắp xếp cho hậu cần nhà mình, sau đó cũng dẫn Adolf cùng nhau gia nhập chiến trường.