Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Chương 51: Phong Vân Võ Hiệp Văn [2]




"Nói cho công tử một câu, sơn phỉ nơi này ai cũng dính máu người trên tay, công tử hạ thủ lưu tình với chúng, về sau vẫn sẽ có dân chúng vô tội khác bị hại." Nam nhân đeo mặt nạ nhìn như nhẹ nhàng vung tay áo, nhưng các sơn phỉ hung thần ác sát cầm đao trong tay tấn công hai người lại vô lực ngã xuống đất, ngay sau đó xanh cả mặt thất khiếu* chảy máu mà chết.

*thất khiếu: 7 lỗ trên mặt, 2 mắt, 2 tai, 2 lỗ mũi và 1 miệng

"Ngươi..." Thiệu Khiêm thấy nam nhân chỉ nhẹ bỗng phất tay áo, liền độc sát tất cả sơn phỉ thì nhịn không được biến sắc. Người này rốt cuộc là ai? Trong kịch tình sao lại không có giới thiệu?

"Công tử, không bằng theo ta hành tẩu giang hồ?" Nam nhân đeo mặt nạ đi về phía Thiệu Khiêm mấy bước.

"Đừng tới đây." Thiệu Khiêm vội vàng lui lại mấy bước: "Ngươi và ta không quen, cứ biệt ly từ đây."

Nam nhân nghe thấy người mình coi trọng muốn đi, nhất thời có chút không vui, gã lắc mình mấy cái liền chặn đứng lối đi của Thiệu Khiêm: "Công tử nói như vậy làm tại tạ thật thương tâm."

"..." Người này võ công cao như thế, trong kịch tình sao không giới thiệu? Nhưng trên kịch tình lại không có nam nhân đeo mặt nạ nào hết.

Nam nhân đeo mặt nạ cũng rất là bối rối, gã tự nhận mình là thiên hạ vô song trong thuật chế độc, nhưng độc của gã lại không có tác dụng với nam tử tuấn tú trước mặt này, dùng mười mấy loại mê dược vẫn không mê đảo được người, nếu để sư phụ biết được, tất nhiên sẽ nói gã làm nhục sư môn.

Nhưng càng như vậy, gã càng cảm thấy hứng thú đối với công tử này, không bằng mang về thử độc? Nam nhân đeo mặt nạ càng nghĩ càng thấy biện pháp này rất hay.

Thiệu Khiêm có chút xung động muốn đỡ trán, ngài đến tột cùng là lú ra từ nơi nào vậy? Tự mình quay về có được không?

Nhưng hiển nhiên, nam nhân đeo mặt nạ này không có suy nghĩ tự mình quay về, hai người cứ thế đứng đó giằng co trong đống người chết.

"Ngươi lại giết người giữa thanh thiên bạch nhật." Giữa lúc hai người giằng co không phân thắng thua, lại có người tới.

Thiệu Khiêm cũng sắp điên rồi, hôm nay rốt cuộc là ngày mấy? Sao biến cố cứ tới từng cái một vậy? Một nam nhân đeo mặt nạ còn chưa giải quyết xong, giờ lại tới một người.

"Chậc chậc, lại là tên quỷ đáng ghét này." Nam nhân đeo mặt nạ đứng trước mặt Thiệu Khiêm, tự nhiên nhìn thấy tướng mạo của người tới, gã hừ lạnh một tiếng liền xoay người rời đi.

Thiệu Khiêm thấy người đó nhanh nhẹn rời đi thì nghẹn họng, ngài đến tột cùng là thấy cái gì mà sợ đến thế?

Xoay người lại, thấy nam nhân trẻ tuổi cách đó không xa trợn mắt nhìn hắn, nhưng khi nhìn tới gương mặt của Thiệu Khiêm thì lại ngẩn ngơ, sau đó mặt nhanh chóng đỏ lên, tay phải cầm kiếm cũng không tự chủ được bỏ ra sau lưng.

Thiệu Khiêm nhìn bộ dạng ngu ngốc kia có chút câm nín, ngoại trừ thứ kia, còn ai ra đây?

Chỉ là không chờ hắn mở miệng nói chuyện, liền thấy bóng người trước mặt lóe lên, sau đó cổ đau xót liền mất đi ý thức. Trước khi mất ý thức, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ: Ngươi chờ đó cho lão tử.

Đánh người bất tỉnh rồi ôm vào ngực, sau đó lén lén lút lút nhìn chung quanh, không thấy người sống nào khác, liền khiêng người lên rồi đi mất.

Nương của y nói, thấy người mình thích trước tiên cứ đánh ngất đem về, bằng không sẽ bị người khác cướp mất.

Mọi người trốn trong chuồng ngựa nhìn thấy toàn bộ quá trình, chỉ là ai cũng không có bản lĩnh ngăn cản nam nhân đem ân nhân đi mà đúng không? Nhớ tới lúc nãy còn có một sơn tặc đi đòi tiền tránh được một kiếp, mấy người này cũng không dám ở lại địa phương toàn là người chết này lâu, liền vội vã rời khỏi sơn trại.

Trước không nói người của Lục Gia Bảo thấy thiếu chủ nhà mình khiêng một người trở về có tâm tình gì, sau khi Thiệu Khiêm tỉnh thì nhìn thấy một người nằm úp sấp bên giường mình cười ngây ngô liền tức giận muốn đánh người.

"Ngươi tỉnh rồi." Lục Ngao gãi đầu ha hả cười ngây ngô: "Ta tên Lục Ngao, bắt đầu từ hôm nay là phu quân của ngươi."

Trên đầu Thiệu Khiêm nổ vài cái thập tự, hắn giơ móng vuốt đánh lên đầu thứ này: "Cút cho lão tử."

Đúng là ba ngày không đánh thì nhảy lên mái nhà lật ngói, không nhớ nhà thì thôi, bây giờ lại còn trực tiếp ra tay bắt người, đúng là giỏi lắm.

"Ngươi đừng tức giận." Lục Ngao nắm tay Thiệu Khiêm mặt mày đáng thương: "Ta, ta không phải muốn chiếm tiện nghi của ngươi. Chờ, chờ cha nương của ta trở về, chúng ta liền bái thiên địa."

Thế nhưng ngươi có từng hỏi người bị ngươi bắt có đồng ý hay không chưa? Thiệu Khiêm cảm thấy trán lại có chút giật đau, từ khi biết thứ này, hắn liền cảm thấy số lần mình cau mày trở nên nhiều rồi.

"Ngươi thấy thuận mắt liền bắt trở về?" Thiệu Khiêm cảm thấy mình cần phải sửa đổi tật xấu này của y.

"Ta là loại người như vậy sao?" Lục Ngao cầm lấy tay Thiệu Khiêm ủy khuất không chịu không chịu đâu, người trong lòng sao lại hiểu lầm y như thế?

Nương đã nói rồi, gặp người mình thích thì đem về, bằng không sẽ bị người khác giành trước, rồi ngươi sẽ hối hận.

Thiệu Khiêm vô lực đỡ trán, dường như mỗi một thế giới, bạn đời nhà mình đều có thể mở thuộc tính mới. Việc này quả thật làm cho hắn khó lòng phòng bị. Thế nhưng, thế giới trước y rõ ràng có thể mơ thấy mình, thế giới này sao lại một chút dấu hiệu cũng không có chứ?

Thiệu Khiêm cảm thấy chắc mình đã bỏ quên cái gì quan trọng, nhưng hệ thống của hắn cũng không hoàn chỉnh, không có biện pháp trực tiếp tìm ngọn nguồn mọi việc. Điều này thật sự làm cho hắn thấy có chút thất bại.

Lục Ngao thấy người ngồi trên giường cũng không nói gì thì nhất thời nóng nảy: "Ngươi, ngươi phải tin tưởng ta. Nương của ta đã nói rồi, nam nhân thì phải thật trung thành, không thể hoa tâm tam thê tứ thiếp, bằng không liền đánh chết ta."

Thiệu Khiêm tất nhiên tin tưởng thứ này sẽ không tam thê tứ thiếp, cho dù y có suy nghĩ này, mình cũng có thể giết chết từ trong trứng nước.

"Ngươi buông tay ta ra trước." Tay đều bị y nắm đau, phải làm sao để đề phòng y đây?

"À." Lục Ngao buông tay người trong lòng ra, ngồi ở mép giường đáng thương nhìn hắn: "Ta thực sự sẽ đối tốt với ngươi. Nương của ta cũng sẽ đối tốt với ngươi."

Nhìn y như vậy, Thiệu Khiêm kỳ thật muốn trêu y một chút: "Ngươi không cảm thấy hai nam tử có gì sai sai?"

"Có gì sai đâu?" Lục Ngao có chút mờ mịt: "Nương của ta nói, chỉ cần thích là được."

Thiệu Khiêm nghe vậy thì không khỏi bật cười, thế giới này có hơi ngốc, nhưng lại ngốc một cách đáng yêu. Kiểu ngốc ngốc này, còn thành thật hơn Nhiếp chính vương điện hạ.

Lục Ngao thấy Thiệu Khiêm nở nụ cười, cả người đều thấy sáng lên, y cũng toét miệng cười theo nói: "Ngươi cười lên thật là đẹp."

Thiệu Khiêm thấy Lục Ngao như thế trong lòng cũng cao hứng không ít, hắn đá đá Lục Ngao kêu y mau tránh ra: "Đừng có áp sát như thế, cho ta xuống dưới."

"Ồ." Lục Ngao nghe lời đứng lên, hiện tại lại có chút ngượng ngùng giật nhẹ ngọc bôi đeo trên đai lưng, khóe mắt thỉnh thoảng nhìn sang Thiệu Khiêm.

Thấy y thế này, Thiệu Khiêm cứ cảm thấy có chút không ổn, dù sao mới xa cách Nhiếp chính vương điện hạ da mặt dày, bạn đời nhà mình lại thay đổi thuộc tính, đây quả là quỷ súc mà.

"Ta đói bụng, ngươi chuẩn bị cái gì ăn đi." Thiệu Khiêm ngồi vào bàn hất cằm với Lục Ngao: "Chuẩn bị vài món thanh đạm là được."

"Được, ta lập tức đi chuẩn bị." Lục Ngao vừa nghe hắn nói đói bụng liền xoay người ra ngoài, chỉ là mới đi tới cửa thì đột nhiên dừng bước, sau đó quay ngược trở lại.

Cứ tưởng rằng y quên chuyện gì, ai ngờ thứ này cực nhanh ra tay điểm huyệt đạo của hắn, sau đó lại ôm người thả lên giường: "Ngươi, ngươi đừng nóng giận, ta sẽ quay lại rất nhanh."

Tâm tình của Thiệu Khiêm hôm nay đúng là vờ cờ lờ, thứ này sợ hắn chạy?

Lục Ngao đúng là sợ hắn chạy. Thả người lên giường, lại đắp kín chăn cho người ta rồi sờ sờ mũi cười ngây ngô: "Ta đi đây."

"Cút nhanh lên." Thiệu Khiêm thấy mình quả thực nóng nảy quá chừng, rất muốn đánh người.

Lục Ngao cười làm lành lui ra ngoài, sau khi đóng cửa phòng ngủ liền đổi sắc mặt, đâu còn bộ dạng ngu ngốc trước mặt Thiệu Khiêm nữa?

"Thiếu chủ, vị công tử bên trong..." Quản gia kể từ khi biết thiếu chủ nhà mình khiêng về một người liền đứng ở cửa chờ y, đã nghĩ đủ các loại câu hỏi để hỏi về tình huống sau khi thiếu chủ nhà mình ra ngoài.

"Sai người truyền tin cho cha nương, Lục Gia Bảo đại hỉ." Lục Ngao đơn giản nói rõ rồi xoay người rời đi, hắn còn phải cho...

Í? Cho nên, đến nay y còn không biết bạn đời nhà mình tên gì?

Y không phải một bạn đời tiêu chuẩn, thế mà chuyện quan trọng như vậy đều quên hỏi. Cước bộ của Lục Ngao lảo đảo, bóng lưng trông cũng tiêu điều không ít.

Không nói tới Lục Ngao bởi vì không biết bạn đời tên gì mà chán nản, mà quản gia bị Lục Ngao thả bom nổ cũng sợ ngây người. Thiếu chủ nhà ông ra ngoài một chuyến, rồi khiêng trở về một phu nhân?

Nhưng chẳng phải trang phục là một công tử sao? Chẳng lẽ là nữ giả nam trang? Nghĩ tới khả năng này Lý quản gia nhất thời vui vẻ ra mặt, Lục Gia Bảo nói không chừng sang năm là có thêm một tôn thiếu gia rồi.

Quản gia không biếttình hình thực tế rất tung tăng, lúc đi bộ đều lướt nhẹ không ít, thậm chí còncố ý tăng thêm một câu lúc truyền tin cho lão gia phu nhân nhà mình: Cô nương mỹmạo, cực ưng ý thiếu chủ