Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Chương 44: Cổ đại cung đình văn [8]




Chương 44: Cổ đại cung đình văn [8]

Trở về tẩm cung, Nhiếp chính vương điện hạ trực tiếp ôm tiểu hoàng đế xuống loan giá đi vào phòng phục trang, tự mình giúp tiểu hoàng đế nhà mình chọn một cái ngoại sam màu đỏ diễm lệ mặc vào, mình thì từ bên kia lấy ra một trường sam màu đen bình thường mặc vào.

"Hoàng thúc, y phục của ngài sao lại ở trong phòng phục trang của trẫm?" Ngài cũng giỏi đấy, tay đều đưa đến phòng phục trang của Hoàng đế rồi, mai mốt có phải ngươi còn muốn ngủ long sàng của trẫm hay không. Không đúng... thứ này đã ngủ long sàng rồi.

"Vì để ở gần chiếu cố Hiên Nhi, sau này hoàng thúc liền ở trong cung." Nhiếp chính vương điện hạ thay xong y phục ôm lấy tiểu hoàng đế đặt trước gương đồng, đem tóc đã tết đẹp ở ngự thư phòng thả ra lần nữa rồi chải thẳng, lại tết đuôi sam rồi từ trong lòng ngực lấy ra một vật thận trọng cố định trên trán tiểu hoàng đế.

Gương đồng hơi mờ nhìn không rõ, nhưng Thiệu Khiêm cảm thấy trên trán có xúc cảm hơi lạnh, nhịn không được đưa tay sờ sờ vật kia, ngọc thạch này hình thoi màu đỏ, giống y hệt phụ kiện của hắn khi ở thần giới.

"Ngươi..." Thiệu Khiêm quay đầu mặt kinh ngạc nhìn Nhiếp chính vương điện hạ, chẳng lẽ y thật sự có ký ức hay sao? Nhưng, phản ứng của y lại hoàn toàn giống như có trí nhớ. Đây rốt cuộc là sao?

"Quả thực xứng với ngươi nhất." Nhiếp chính vương điện hạ ánh mắt hiện ý cười, trước đây khi y bắt đầu nằm mơ giấc mộng đầu tiên, trước tiên là vẽ lại ngạch sức này, thậm chí sau khi vẽ xong liền kêu công tượng trong phủ bắt tay chế tạo, chính là muốn một ngày kia có thể lại lần nữa gặp lại trân bảo của y.

*ngạch sức: phụ kiện, trang sức ở trán

*công tượng: thợ thủ công

Thiệu Khiêm sờ sờ phụ kiện trên trán cười nói: "Đây là tất nhiên."

Trước đây ngạch sức hình thoi là Vinson tự làm cho hắn, thần giới không có màu đỏ thẫm tươi đẹp thế này, Vinson xông vào vực sâu ma giới, từ trong nham thạch sâu thật sâu gần địa tâm nhất thu được Hỏa Lăng tinh, Hỏa Lăng tinh lớn chừng nắm đấm nhưng chỉ lấy một khối nhỏ ở tận cùng bên trong, trải qua đánh bóng rồi mới đưa cho hắn đeo. Có thể nói, năm đó Vinson đều chất chồng chí bảo của ma nhân thần tam giới lên người hắn cả rồi.

Bây giờ bạn đời cho hắn vật này tuy là so ra kém Hỏa Lăng tinh, nhưng ở tiểu thế giới này cũng là trân bảo vạn lần khó cầu. Có thể thấy y vì ngạch sức này, cũng bỏ không ít tâm tư.

Chuẩn bị cho tiểu hoàng đế xong, Nhiếp chính vương điện hạ trực tiếp lấy vũ quan trên đầu xuống, sau đó ngồi xổm trên đất mong đợi nhìn tiểu hoàng đế: "Giúp ta tết tóc đi."

Y nhớ rõ, người kia trong mộng vẫn luôn là tóc ngắn màu vàng kim, mỗi lần đều tết tóc cho nam nhân tóc đen trong mộng. Khi tỉnh lại y liền suy nghĩ, nếu như kiếp này y thật sự có thể gặp được người trong mộng, nhất định phải để hắn tết tóc vì mình, tết tóc cả đời.

Thiệu Khiêm để Nhiếp chính vương điện hạ xoay người sang chỗ khác, cầm luộc sừng trâu chải tóc cho y. Chỉ có điều trên cơ bản hắn chưa từng hầu hạ người khác, thì làm sao chải tóc cho một người được? Cho nên, thỉnh thoảng đều kéo tóc khiến Nhiếp chính vương điện hạ phải quay đầu đi.

"Ngươi đau không?" Thiệu Khiêm cầm lược sừng trâu có chút quấn quýt: "Nếu đau, ta liền kêu cung nhân..."

"Không đau." Dù cho đau cũng phải nhịn, quỷ lông vàng không thể hưởng thụ được, mình có thể hưởng thụ thì làm sao buông tha cơ hội được? Còn nữa, tiểu hoàng đế nhà y sống trong nhung trong lụa, có bao giờ làm qua việc nặng này đâu? Chỉ là chút đau ngứa không đáng kể chút nào.

Tiểu hoàng đế thân là cành vàng lá ngọc giúp Nhiếp chính vương điện hạ tết tóc xong rồi, tay nghề kia vô cùng thê thảm. Chỉ là, trong mắt Nhiếp chính vương điện hạ đây quả thực là kiểu trên trời dưới đất độc nhất vô nhị, còn tự luyến ở trước gương đồng soi qua soi lại. Hoàn toàn không cảm thấy tóc tết méo lệch xấu xí.

"Hiên Nhi thật khéo tay." Nhiếp chính vương điện hạ hôn nhẹ móng vuốt của tiểu hoàng đế, ôm người đi ra ngoài: "Xe ngựa của hoàng thúc đang ở trong cung, vừa vặn có thể đưa Hiên Nhi xuất cung."

Lại nói, mình chạy tới chạy lui thế này có chút xa, hay là chuyển chỗ cho Nhiếp chính vương phủ, xây cạnh hoàng cung? Thuận tiện xây một cánh cửa trên tường cung?

"Hoàng thúc, tư khố của ngươi có bao nhiêu bạc?" Thiệu Khiêm bây giờ chỉ quan tâm vấn đề này, đừng để đến lúc đường sông đào được phân nửa lại không có tiền.

Nhiếp chính vương điện hạ đang suy nghĩ miên man vội vàng đánh đuổi suy nghĩ dời phủ, bây giờ tư khố của y lại chuẩn bị vì tiểu hoàng đế nhà mình, sau này không thể lại tiêu tiền như nước nữa.

Nhiếp chính vương điện hạ bối rối, y cũng không biết tư khố của mình có bao nhiêu ngân lượng: "Sáng ngày mai kêu người kết sổ đi."

"Ừm." Thiệu Khiêm trong lòng thì nghĩ, nếu người là của nhà hắn, tư khố cũng là của nhà hắn, sang ngày mai kêu người dọn đi hết.

Thiệu Khiêm ra ngoài, tất nhiên là phải dẫn theo Tích Phúc, miễn cho hắn ở trong cung lại miên man suy nghĩ, rất sợ Nhiếp chính vương điện hạ ăn chủ tử nhà hắn.

Nhiếp chính vương điện hạ xác thực muốn ăn người, chỉ là không giống với kiểu Tích Phúc nghĩ mà thôi.

Từ trong cung đến Nhiếp chính vương phủ cũng chỉ mất một nén nhang mà thôi, Nhiếp chính vương điện vừa hồi phủ liền kêu quản gia làm kẹo hồ lô đem ra. Quản gia nghe thấy mệnh lệnh này của Vương gia nhà mình, người cũng sắp choáng rồi, hắn cảm thấy Vương gia nhà hắn nhất định trúng tà, nếu không, đã nhiều ngày rồi sao cứ liền thần thần đạo đạo lạ quá đi? Còn kẹo hồ lô, ngài có thấy ngự trù nhà ai mà biết làm đồ chơi này chưa?

*thần đạo: thuộc thần linh thần tiên

Thế nhưng vương gia đã dặn có thể không nghe? Quản gia cơ hồ là mặt mày khổ sở đến thiện phòng. Sau khi nhắn nhủ ý của vương gia, ngự trù cầm theo một cây dao mặt mày dữ tợn: "Quản gia, ngài cảm thấy ta là người làm kẹo hồ lô?"

"Hoặc là ngươi muốn trở thành quỷ biết làm kẹo hồ lô?" Quản gia mắt cá chết nhìn chằm chằm đại trù.

"..." Trong tay ngự trù siết cán dao càng chặt, thực sự không thể nhịn được được nữa một tay cầm dao chặt lên thớt gỗ, sau đó nổi giận đùng đùng nói hai chữ: "Ta làm."

Đầu rơi sẹo to bằng cái chén, câu này hay. Nhưng vì hai xâu kẹo hồ lô chỉ tốn một đồng đáng giá không? Đáng giá không?

Lúc này ngự trù quả thực muốn ngửa đầu lên trời thở dài, nhớ một đời anh danh của gã, quét lên một vết nhơ trên kẹo hồ lô, thế gian này lại có món gã không biết làm, thẹn với tổ tiên quá mà.

"Vậy thì làm. Cái tài liệu nào nhanh sai người đi mua." Quản gia dứt lời liền lắc lư đi, hắn thích nhất chính là ném việc cho người khác làm.

"Sư phụ, sao ngài lại không nghĩ lại vậy?" Tiểu đồ đệ vẫn đứng một bên ấn huyệt thái dương của mình: "Chúng ta không biết làm, vẫn không thể ra ngoài thỉnh giáo?"

"Lão tử cũng biết tiểu tử ngươi thông minh." Luôn luôn cảm thấy một đầu bếp chính rất có giáo dưỡng như mình đều văng tục, bây giờ cảm thấy đồ đệ này nhận cũng có giá trị.

"Ai, đồ đệ vậy ngươi đi mời người." Tiểu đồ đệ liền chạy biến, làm xong chuyện này, sư phụ luôn có thể thưởng cho mình hai kỹ thuật tay nghề nhỉ? Cho nên, ngự trù này bình thường keo kiệt tới mức nào vậy?

Nhiếp chính vương điện hạ đã si mê cái bệnh ôm tiểu hoàng đế liền chạy thẳng vào tẩm thất. Nói là dẫn người đến ngắm hoa, trên thực tế chỉ vào cửa nhìn hai cái, còn lại đều bị Nhiếp chính vương điện hạ ôm đi thẳng tới phòng ngủ. Ôm người lên giường, tự mình kéo cái rương gỗ cao khoảng nửa người qua hiến vật quý.

Thiệu Khiêm nhìn bảo bối đầy trong rương khi mở ra đều cảm thấy cũng sắp chói mù mắt rồi, ngài rốt cuộc thích màu vàng bao nhiêu vậy? Đầy rương toàn là hạt trần vàng, bình vàng, đĩa vàng...

"Hiên Nhi thích không?" Lúc trước hắn nhớ rõ chỗ đó trong mộng có không ít màu vàng kia mà, nên nghĩ tiểu hoàng đế nhà y nhất định cũng thích màu đó. Cho nên, khi chọn đồ, y còn cố ý chọn toàn màu vàng.

"Không..." Hắn không có yêu thích nổi một lần. Ban đầu ở thần giới đó hoàn toàn là hành động bất đắc dĩ, ai bảo đám thiên sứ cánh dài kia cứ thích mấy thứ vàng lóng lánh này? Trước đây bọn họ không thể không đổi đi, thế nhưng bị một đám thiên sứ nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm quá mức sợ hãi, thế là lại đổi trở về.

Gương mặt của Nhiếp chính vương điện hạ cũng hỏng rồi. Đừng hỏi Thiệu Khiêm sao có thể từ gương mặt không biểu cảm này nhìn ra được, là hắn nói không thích, mắt của thứ này đều trở nên vô thần rồi.

Nhiếp chính vương điện hạ không vui, rõ ràng quỷ lông vàng kia luôn là ở địa phương không thiếu màu vàng mà, tiểu hoàng đế nhà y sao lại không thích màu vàng chứ?

"Chói mắt." Tiểu hoàng đế lắc đầu thở dài: "Hoàng thúc, thưởng thức của ngài thật... Ai..."

Nhiếp chính vương điện hạ có thể nào thừa nhận thưởng thức của mình không tốt? Kỳ thực y cũng không thích thứ chói mắt giống nhà giàu mới nổi kiểu này, trong tư khố của y về sau tuyệt đối không bỏ mấy đồ chơi lóa mắt này vào nữa.

"Mấy cái này chuẩn bị đổi thành bạc vụn, để Tống Lý nhị vị đại nhân mang đi." Nhiếp chính vương điện hạ cảm thấy y vẫn tự đào hố cho mình nhảy, đây quả thật không phải là một dấu hiệu tốt.

"Vẫn là hoàng thúc nghĩ chu đáo." Thiệu Khiêm thấy trêu cũng đủ rồi liền đưa tay để Nhiếp chính vương điện hạ ôm mình đứng lên: "Ôm trẫm ra ngoài."

Nhiếp chính vương điện hạ liền thích nhìn tiểu hoàng đế nhà mình khẽ nâng cằm ra lệnh cho y, đúng là làm cho lòng người ngứa ngáy, nhịn không được muốn đích thân hôn một cái.

Đương nhiên, Nhiếp chính vương điện hạ ta thì không phải là người biết nhẫn nại, y bên trái hôn một cái bên phải thơm một cái, không đã ghiền còn muốn hôn ở giữa một cái, cơ mà bị tiểu hoàng đế cản lại: "Hoàng thúc, khuyết điểm tùy tiện hôn người khác này của ngài phải sửa thôi. Hay là hoàng thúc một thân một mình quá mức tịch mịch, không bằng trẫm kêu người giúp hoàng thúc xem coi có nữ nhi nhà ai đang chờ gả?"

Dám nói được liền thiến ngươi.