*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thiếu nữ thấy y không hiểu phong tình như vậy thì tức giận trực tiếp giậm chân, bình thường người nhà có ai không nghe theo nàng cưng chiều nàng? Nam nhân này sao lại không có một chút phản ứng? Đúng là khúc gỗ ngu muội.
"Tiểu thư?" Tiểu nha hoàn tiến đến bên tai tiểu thư nhà mình nhẹ giọng nó: "Ngài nhận thức đăng đồ tử này?"
"Thứ lắm mồm." Thiếu nữ tát một cái lên mặt tiểu nha hoàn: "Đều tại ngươi, chọc công tử tức giận bỏ đi."
Tiểu nha hoàn bị tát một cái thì vội cúi đầu che mặt, nàng cũng không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể cúi đầu để nước mắt rơi lên mặt đất.
"Hừ, hồi phủ." Thiếu nữ lưu luyến nhìn phương hướng Hách Liên Tĩnh Kỳ rời đi thêm một lần nữa, nàng phải về nhà kêu cha tìm người này, nàng muốn người này làm vị hôn phu của nàng.
Tiểu nha hoàn bị tát một cái tất nhiên không dám nói gì, vội vàng đi theo sau lưng tiểu thư nhà mình hồi phủ.
Bên này Thiệu Khiêm và Tích Phúc vẫn theo cung nhân đi mua sắm xuất cung, khi ở trên xe ngựa đã thay y phục ra rồi, sau khi hẹn canh giờ với cung nhân mua sắm thì nghênh ngang lắc lư trên đường cái.
Tích Phúc chung quy cũng chỉ là một đứa nhỏ mười mấy tuổi, ra đường rồi thì cái gì đều muốn nhìn nhìn, cái gì đều muốn sờ sờ. Vốn dĩ Thiệu Khiêm đang kéo hắn đi, đến cuối cùng đều bị Tích Phúc kéo Thiệu Khiêm chạy.
"Tích Phúc, ngươi chạy chậm một chút." Thiệu Khiêm bị Tích Phúc kéo tay chạy về phía trước có chút bất đắc dĩ, đứa nhỏ này đến tột cùng là đã bao lâu rồi chưa ra ngoài? Sao mà vừa ra khỏi cung môn là chạy tán loạn khắp nơi như ngựa hoang mất dây cương vậy?
Tích Phúc từ rất xa nhìn thấy có chỗ bán mứt quả, trực tiếp hưng phấn buông tay Thiệu Khiêm: "Chủ tử, ngài chờ, ta đi mua mứt quả cho ngài."
"Tích Phúc. Đừng có chạy lung tung." Thiệu Khiêm hô hai tiếng cũng không thể kêu Tích Phúc trở về, hắn vội vàng đuổi theo phương hướng đó, trên con đường này người không tính là ít, lỡ như chạy mất thì hỏng.
Thiệu Khiêm cũng vội vàng lật đật chạy về phía trước, phía trước có một người đi thẳng tới, Thiệu Khiêm né tránh không kịp nên đụng phải thắt lưng người kia, Thiệu Khiêm nói xin lỗi một tiếng cũng không quay đầu, mà đã đuổi theo hướng Tích Phúc chạy đi rồi.
Từ hôm qua cái liền cảm thấy cái gì cũng khó chịu Hách Liên Tĩnh Kỳ định trở về Nhiếp chính vương phủ, dọc theo đường đi thì sắc mặt khó coi này làm cho người đi đường không tự chủ tách ra, sợ mình chọc phải vị sát thần này. Lại cứ có người không có mắt, trực tiếp đụng lên người vị sát thần này, đồng thời còn chỉ là thuận miệng nói câu xin lỗi rồi chạy mất.
Hách Liên Tĩnh Kỳ tâm tình không tốt theo bản năng sờ thắt lưng mình một cái, quả nhiên, ngọc bội đã không còn. Hách Liên Tĩnh Kỳ tâm tình không tốt cười nhạt, tên trộm không biết sống chết, dám lớn gan trộm đồ trên người mình?
Thiệu Khiêm cũng không phát hiện mình không chỉ đụng vào người khác, còn kéo xuống ngọc bội vắt bên thắt lưng của người ta, hắn thật vất vả mới đuổi theo Tích Phúc, đồng thời nghiêm túc nói hắn biết về sau không cho phép như vậy nữa.
Tích Phúc cầm hai xâu hồ lô đường trong tay có chút không biết làm sao, vừa rồi vậy mà hắn lại ném chủ tử sau lưng, nếu như chủ tử có chuyện bất trắc...
Hách Liên Tĩnh Kỳ xoay người liền nhìn thấy bóng người tết tóc đuôi sam chạy xa, hắn nhìn bóng lưng cũng đồng dạng mặc trường sam nguyệt sắc, còn tưởng rằng đây cũng là nữ hài vừa rồi giở trò quỷ.
Nếu như vừa mới chỉ là có chút thất vọng, bây giờ chính là lửa giận trong lòng đại thịnh, nữ hài này đúng là càn rỡ vô cùng, nữ tử trong khuê phòng mà không chịu ở trong khuê phòng, lại đi mặc trang phục nam tử rồi ra đường, đây quả thực hữu nhục môn phong. Nếu để y biết là nữ tử nhà ai, tất nhiên phải trị hắn tội trị gia không nghiêm*.
*trị gia không nghiêm: quản con không nghiêm = không biết dạy con
Nhiếp chính vương điện hạ nhìn như mặt không chút biểu cảm kỳ thực đang trong cơn giận dữ ỷ vào chân mình dài, đi mấy bước tới sau lưng Thiệu Khiêm, hoàn toàn không có chú ý đứa nhỏ đang cầm mứt quả phía đối diện khi thấy mình thì mặt mày kinh sợ.
"Ngươi là nữ tử nhà ai? Sao có thể xuất đầu lộ diện như vậy?" Hách Liên Tĩnh Kỳ lấy ngọc bội vắt trên vai "thiếu nữ", khiển trách trong miệng cũng nói thẳng ra.
Nữ tử? Thiệu Khiêm nghe vậy thì gương mặt đều vặn vẹo, tiểu Hoàng đế này tuy bây giờ mới mười hai tuổi, nếu chỉ nghe giọng thôi nói không chừng cũng sẽ nhầm, nhưng nhìn tướng mạo tuyệt đối không thể gọi là nữ tử được. Cho nên, khi Thiệu Khiêm mặt lộ vẻ giận dữ quay đầu lại, Tích Phúc đối diện hắn đột nhiên quỳ xuống đất: "Nhiếp, Nhiếp chính vương điện hạ."
Khi Hách Liên Tĩnh Kỳ khi nhìn thấy gương mặt của "thiếu nữ" thì sững sờ, ngay lập tức trong lòng điên cuồng kêu gào người y đang chờ đợi chính là hắn, phải gặp mặt hắn, mình mới tính là hoàn chỉnh.
Nhiếp chính vương? Thiệu Khiêm ngẩng đầu nhìn vào tầm mắt của nam nhân đang ngu si nhìn chòng chọc mình rồi hừ lạnh, ánh mắt ngu hết sức này, cũng đúng là không ai có.
Có điều...
Chẳng phải đã nói, cơ thể không khỏe đang nghỉ tạm ở nhà à? Vừa rồi là ai trực tiếp gọi nữ tử?
"Hoàng thúc, không phải cơ thể ngài không khỏe đang nghỉ tạm ở nhà à?" Thiệu Khiêm vẻ mặt vô tội nhìn Nhiếp chính vương điện hạ, trong giọng nói còn mang theo chút lo lắng: "Lúc trước cung nhân nói hoàng thúc bệnh nặng lắm, chất nhi đang định đến quý phủ thăm hoàng thúc."
Nếu như Nhiếp chính vương điện hạ là người hiện đại, lúc này trong đầu nhất định có một đám thảo nê mã chạy như điên qua, đồng thời nhanh chóng chạy tới bên máy tính đăng một bài: Nói dóc bị tình nhân trong mộng bắt quả tang, nên làm như thế nào để cho qua? Online chờ, rất cấp bách!
*thảo nê mã = cái đm (đồng âm)
Cũng may Nhiếp chính vương điện hạ không phải người hiện đại, y chỉ cứng mặt một chút, sau đó trực tiếp khom lưng kẹp nách tiểu Hoàng đế ôm người đi: "Ai dám khi quân võng thượng? Ngoan, ngươi ở bên ngoài không an toàn, hoàng thúc đưa ngươi hồi phủ."
Thiệu Khiêm ôm cổ Hách Liên Tĩnh Kỳ trong lòng đã mắng người tới máu chó đầy đầu, lúc này chỉ mới gặp mặt, ngươi lại đặt móng vuốt ở tôn mông của trẫm là thế nào? Còn bóp còn bóp nữa, ngươi lại bóp tôn mông của trẫm, có tin trẫm sẽ khiến ngươi về sau không thể nhân đạo* hay không?
*nhân đạo: từ này có hai nghĩa, nhân đạo là một trong ba thiện đạo luân hồi (thiên thừa đạo, tu la đạo và nhân đạo); nhân đạo cũng là đạo làm người, người hiểu đạo lý
"Hoàng thúc, ngươi bóp đau ta rồi." Thiệu Khiêm cho là hắn nói rồi thì thứ này sẽ thu liễm lại.
Nhưng hắn quá coi thường da mặt của tên này, người bị hắn nói chẳng những không thu liễm, còn quang minh chính đại vỗ vỗ long mông của hắn: "Hoàng thúc thấy ngươi gầy quá. Quả nhiên trên người không có mấy lượng thịt, chờ lát nữa cùng hoàng thúc trở về thì nhiều ăn thêm mấy món."
Ừm, nuôi lớn, cũng dễ ăn hơn. Các loại trên ý nghĩa.
Tích Phúc bị chuỗi phát triển này dọa sợ ngây người, khi hắn hoàn hồn thì chủ tử nhà mình đã bị Nhiếp chính vương bắt cóc mất rồi, Tích Phúc trong tay cầm hai xâu hồ lô đường đứng lên đuổi theo ngay, hắn không thể để chủ tử nhà mình và Nhiếp chính vương ở cùng nhau, lỡ như, lỡ như y gây bất lợi cho chủ tử thì sao?
Chỉ là, cho dù đuổi kịp Nhiếp chính vương chân dài, Tiểu Tích Phúc cũng không dám nói câu nào. Dù sao không phải ai cũng có thể chịu được gương mặt đen kia của Nhiếp chính vương. Mà ngày hôm trước, chủ tử nhà mình còn bị Nhiếp chính vương dọa đến mức gặp ác mộng đây này.
Một đường chạy tà tà đi theo sau lưng Hách Liên Tĩnh Kỳ Tích Phúc lo lắng nhìn chủ tử nhà mình, mấy ngày hôm trước chỉ bị Nhiếp chính vương trừng mắt một cái mà chủ tử nhà mình đã sợ đến mức gặp ác mộng, bây giờ còn bị Nhiếp chính vương ôm vào ngực, hắn rất sợ chủ tử nhà mình trở về sẽ sợ đến phát bệnh. Không được, hắn phải bảo vệ chủ tử nhà mình, không thể để Nhiếp chính vương khi dễ chủ tử.
"Nhiếp, Nhiếp chính vương điện hạ, xin, xin hãy thả gia chủ của ta xuống." Tích Phúc đã có chút thở hổn hển lắp ba lắp bắp hỏi: "Gia, gia chủ của ta, gia chủ của ta nhưng, nhưng là..."
"Sao tiểu thái giám này lại nói lắp?" Nhiếp chính vương đang thành thực ăn đậu hủ của người trong lòng hừ lạnh một tiếng: "Loại cung nhân lắp ba lắp bắp này cũng không cần ở lại bên cạnh bệ hạ mới phải."
Tích Phúc vừa nghe Nhiếp chính vương muốn đánh đuổi mình từ bên cạnh chủ tử thì nhất thời nóng nảy: "Nô, nô tài mới không muốn rời xa chủ tử."
"Hắn là thái giám tổng quản của ta." Thiệu Khiêm từ trong lòng Hách Liên Tĩnh Kỳ thẳng người lên trừng y: "Không cho ngươi động vào người bên cạnh ta."
"Ngươi nói giữ lại thì giữ lại." Hách Liên Tĩnh Kỳ vội vàng đổi giọng trấn an. Hôm nay y đã làm cho tiểu Hoàng đế không vui rồi, nếu như lại vì tiểu thái giám này mà chọc giận hắn thì chẳng phải được một mất mười?
Còn nữa, tiểu thái giám này chỉ là có chút nói lắp, hôm nào kêu thái y xem bệnh cho hắn một phen, nói không chừng còn có thể trị khỏi đó. Không cần mất công vì tên tiểu quỷ này.
Nhiếp chính vương ôm Thiệu Khiêm một đường trở về Nhiếp chính vương phủ, trước không nói y ôm một người vào vương phủ đã dọa bao nhiêu người sợ ngây người, chỉ riêng Thiệu Khiêm nhìn thấy hai bên đường chính toàn là hoa muôn hồng nghìn tía thì cũng có chút chua chát, Nhiếp chính vương phủ của người này cư nhiên còn đẹp hơn Ngự hoa viên của Hoàng đế.
"Thích hoa à?" Nhiếp chính vương vẫn luôn chú ý động tĩnh của người trong lòng, nhìn thấy hắn mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm hoa cỏ hai bên thì vội vàng nói: "Chờ ngày mai liền kêu người dời đến Ngự hoa viên."
"Không cần." Lúc này mà dời, chẳng phải là đều chết hết à? Còn nữa, hắn cũng không thích hoa.
Hách Liên Tĩnh Kỳ chỉ gật đầu không nói gì, cơ mà trong lòng cũng đang nghĩ làm sao dời hết những thứ tốt trong Nhiếp chính vương phủ vào Hoàng cung, bệ hạ của y phải dùng thứ tốt nhất.
"Hoàng thúc, bình thường ngài chẳng bao giờ ôm chất nhi, hôm nay vì sao..." Thiệu Khiêm giả vờ thương tâm cúi đầu: "Chất nhi chỉ còn một người chí thân là hoàng thúc thôi, nếu như... nếu như..."
"Hiên Nhi cũng là người chí thân duy nhất của hoàng thúc." Hách Liên Tĩnh Kỳ vội vàng vỗ vỗ đầu Thiệu Khiêm trấn an: "Lúc trước là hoàng thúc không đúng, sau này hoàng thúc nhất định đối tốt với Hiên Nhi."
Ừm, câu này rất là cảm động, thế nhưng, nếu như bàn tay của ngươi bỏ ra khỏi tôn mông và trên đầu của trẫm thì tốt hơn.
==
thảo nê mã