Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Chương 32: Phương tây huyền huyễn văn [10]




Nửa đường quản sự suy tính có phải gã nên giảm bớt tiền thuê một chút hay không? Dù sao dọc theo đường đi cũng không có xảy ra chuyện gì, gã còn phải cung cấp ăn uống cho mấy lính đánh thuê kia nữa?

"Chrissy, cậu nhìn đằng trước kìa hình như có người đang đi một mình đúng không?" Lucy chỉ vào một bóng người xa xa cho Chrissy nhìn: "Con đường này vẫn không thể nào bình yên được, sao có người lại dám đi một mình?"

Chrissy nhìn theo hướng tay của Lucy tay, khi nhìn thấy một bóng người mặc áo bào màu đen thì nhíu mày, cô nhìn chằm chằm bóng người đó rồi nói với Lucy: "Kêu người của chúng ta đề cao cảnh giác."

"Được." Lucy thận trọng gật đầu. Người nọ mặc áo bào đen từ đầu đến chân, vừa nhìn là biết không phải người tốt lành gì.

Thiệu Khiêm vẫn luôn đi theo Chrissy và Lucy, nhìn sang hướng các cô chỉ, không hiểu vì sao khi nhìn thấy bóng dáng này kia hắn lại cảm thấy có chút quen mắt.

Dong binh đoàn của Chrissy vô cùng cảnh giác từng phút giây, kết quả khi người nọ sắp đến gần thương đội thì đột nhiên ngừng lại, người nọ ngừng lại thì thương đội và dong binh đoàn cũng khẩn trương lên.

Thiệu Khiêm càng nhìn càng cảm thấy người mặc áo bào đen này có chút quen mắt, nhưng rõ ràng người này bị áo bào đen che từ đầu đến chân không thấy rõ mặt chẳng phải sao? Vì sao hắn cứ cảm thấy quen mắt vậy nhỉ?

Ngườ mặc áo bào đen xoay người lại, đầu đội mũ áo khẽ chuyển động vài cái, có lẽ là đang quan sát thương đội này? Điều này làm cho thương đội và người của dong binh đoàn đề cao cảnh giác.

Mũ áo cũng không che khuất toàn bộ gương mặt, chí ít khi Thiệu Khiêm nhìn thấy cằm và dáng môi của người nọ thì cảm thấy rất quen thuộc. Hắn luôn cảm thấy chắc là mình đã gặp người này rồi. Nhưng hoàn toàn không nhớ ra là rốt cuộc đã gặp người này ở đâu. Đây đúng là một cảm giác hố cha.

Khi mắt người nọ quét về chỗ Thiệu Khiêm, ngay sau đó Chrissy vẫn nhìn chằm chằm vào người mặc áo bào đen thì phát hiện người nọ lại không thấy đâu.

Chrissy nhất thời trợn to hai mắt, biểu tình trên mặt là không thể tin. Người này rốt cuộc nhân hay là u linh? Hoặc là võ giả cao cấp?

"Jesse." Âm thanh như thở dài vang lên bên tai Chrissy, khi cô nhìn rõ người mặc áo bào đen đang ôm lấy thiếu niên thì hai mắt bất chợt thu nhỏ lại. Đến cùng... đến cùng là đến bên cạnh mình từ lúc nào?

"Buông ra..." Thiệu Khiêm đẩy hai cái cũng không đẩy ra được thì có chút không kiên nhẫn: "Anh là ai?"

"Sao em có thể quên anh?" Nghe thấycậu nhóc mình thương yêu hỏi vậy thì người mặc áo bào đen rất là tức giận, khí thế trên người cũng phóng thích ra ngoài, Lucy và Chrissy vẫn đứng bên cạnh Thiệu Khiêm chỉ cảm thấy ngực bị đè nén, một sợi tơ máu từ khóe miệng chảy xuống.

Giờ chỉ mới đối mặt thôi, các cô đã là người bị thương rồi. Chẳng lẽ người này là võ tôn? Không phải, không có khả năng có võ tôn trẻ tuổi như vậy.

Không sai, nhìn cái cằm trơn bóng lộ ra ngoài của người mặc áo bào đen cũng biết tuổi tác của người này không lớn lắm, thế nhưng thực lực quả thực rất kinh khủng.

"..." Thiệu Khiêm nhíu mày suy nghĩ một chút, sau đó mới thử dò xét mở miệng: "Sonvin?"

"Bé ngoan." Vinson thấy Thiệu Khiêm nhận ra mình thì vui vẻ vỗ vỗ lưng hắn, khí thế thả ra ngoài cũng thu hồi lại.

Lucy và Chrissy nhìn hai người là biết, với cả cái người nở nụ cười ngay sau khi Jesse gọi tên lên thì nhịn không được phỉ nhổ. Hung thú như vậy rốt cuộc là ai không nhốt kỹ mà thả ra thế?

Thiệu Khiêm trong lòng phỉ báng ngoan em gái anh, làm sao hắn cũng nghĩ không thông, tại sao Vinson lại đến gần rừng Huyễn Vụ vào lúc này? Lúc này chẳng phải là lúc thu phục giáo hội sao? Thậm chí còn bị Giáo hoàng gây trọng thương? Lẽ nào anh ta bị trọng thương, cần vật gì của rừng Huyễn Vụ để trị thương?

"Anh tới đây làm gì?" Thiệu Khiêm cảm thấy vẫn trực tiếp hỏi anh ra thì tốt hơn. Nếu như anh ta định gây bất lợi cho ma thú cấp cao của rừng Huyễn Vụ, vậy thì đừng trách hắn động thủ.

"Tới tìm em." Vinson kéo mũ áo trên đầu ra: "Lúc đó em đuổi anh đi anh rất thương tâm."

"Em lại muốn đi, anh rất thương tâm." nghe thấy Vinson nói vậy Thiệu Khiêm khó hiểu nghĩ đến Tống Đạo vô lại trước đây. Nhìn biểu tình hơi ủy khuất của Vinson, càng làm cho hắn cảm thấy cứ như Tống Đạo đang đứng trước mặt mình.

Nhất định là hắn bị ma ám rồi, bằng không sao lại nghĩ tới Tống Đạo chứ?

"Jesse, em đang nghĩ đến ai?" Vinson nhìn Jesse trong ngực đang lộ ra biểu tình hoài niệm bthì nhẹ giọng hỏi. Em đang nghĩ đến ai? Nói ra, rồi giết chết hắn. Người có thể khiến em quan tâm nhớ mong chỉ có thể là anh.

"Không có gì." Thiệu Khiêm lắc đầu từ trong ngực Vinson lui ra ngoài: "Tôi phải đến trấn Huyễn Vụ."

"Anh dẫn em đi." Vinson xung phong nhận việc mở miệng nói: "Em đi bộ mệt lắm, anh đưa em đi thì tương đối nhanh."

"Không được. Tôi muốn cùng đi với mấy chị Chrissy." Nhóm Chrissy làm người không tệ, Thiệu Khiêm định cùng bọn họ đến thành Ngói Đỏ rồi thì đến phòng đấu giá xem sao, sau đó tặng cho nhóm Chrissy ít quà.

Vinson mím môi có chút không vui, Chrissy lại là ai nữa? Vì sao Jesse cứ muốn đi cùng cô ta?

"Có đi nữa hay không?" Lacey thấy hết nửa ngày cũng không có phản ứng thì phẫn nộ: "Tôi thuê làm các người là để bảo vệ thương đội, không phải cho các người nói chuyện trời đất."

Mí mắt Vinson khẽ động đậy, tay phải giấu tay áo bào đen khẽ nâng, giữa lúc dự định làm cho tên to gan dám hò hét người khác này biến mất thì tay bị cầm lấy. Anh cúi đầu liền thấy Jesse khẽ lắc đầu với anh.

Nâng tay trái lên xoa đầu Jesse, một bên lại có chút tiếc nuối vì không có chạm tới tai thú lông nhung, đưa tay chuyển đến vành tai Jesse rồi nhéo nhéo, phát hiện tuy xúc cảm không thoải mái như tai thú, nhưng cảm giác sờ vào đều thích như nhau. Nói chung là, chỉ cần là Jesse thì mặc kệ là sờ chỗ xúc cảm đều thích như nhau cả.

Ừm, đương nhiên, nếu được sờ đuôi thì thích hơn.

Vinson trông rất đàng hoàng rất nghiêm túc kì thực trong lòng đã lôi Thiệu Khiêm ra ý dâm một lần. Đối với việc này chỉ muốn hỏi một chút, anh háo sắc như thế, bản thể của anh có biết không?

Lucy và Chrissy từ sau khi Vinson đến liền không thể đến gần Jesse đáng yêu, hai cô đi đằng sau trao đổi ánh mắt, cho dù chàng tra tóc vàng này có dễ nhìn đi nữa, cũng vô pháp thay đổi sự thật rằng cậu ta đã cướp bé Jesse đi rồi.

"Cậu là ai?" Lacey phẫn nộ nhìn chàng trai đi bên cạnh Thiệu Khiêm: "Thương đội chúng tôi không phải ai cũng vào được."

Có một người bình thường như Jesse đã là giới hạn cuối cùng của gã rồi, đừng hòng để gã lại nửa đường cho thêm một người nữa. Tưởng chỗ này của gã là chỗ từ thiện thật à? Ai đều có thể vào thương đội của gã?

"Anh ấy là bạn của tôi. Anh ấy không lấy tiền." Thiệu Khiêm chớp mắt cười nói với Lacey: "Hơn nữa anh ấy có chút bản lĩnh."

Vừa rồi Lacey cũng không nhìn thấy Vinson gần như là trong chớp mắt đã đến bên cạnh Thiệu Khiêm, dù sao khi Chrissy yêu cầu dong binh đoàn phòng bị thì gã đã trốn ở phía sau rồi. Sau khi các loại cảnh giới đã giải trừ mới lú đầu ra mà thôi. Cho nên, nhìn thấy trong đội ngũ lại thêm một người xa lạ thì rất tức tối.

"Kêu hắn rời đi." Lacey chỉ vào mũi Vinson tức giận mắng: "Chết tiệt, mấy tên khốn các người không phải là ma pháp sư cũng không phải võ giả, vì sao cứ luôn chú ý đến thương đội của tôi? Lẽ nào tại tôi tương đối dễ tính?"

Thiệu Khiêm có chút bối rối nhìn Lacey: "Thế nhưng..."

"Không có thế nhưng gì hết, hiện tại cút cho tôi." Lacey phẫn nộ: "Cậu có thể ở lại, tiền tôi sẽ trả. Nhưng con người này thì tuyệt đối không được."

"Jesse bảo bối, gã không chào đón anh." Vinson mặt mày ủy khuất nhìn Thiệu Khiêm: "Ngươi nhẫn tâm nhìn anh bị ủy khuất sao?"

Tôi rất vui lòng, cảm ơn. Thiệu Khiêm đè thái dương có chút đau, sau đó bất đắc dĩ nói với Lacey: "Sonvin không cần thương đội cung cấp ăn ở, hơn nữa kim tệ của tôi cũng không cần trả cho tôi, như vậy được không?"

Lacey nghe được Thiệu Khiêm nói vậy thì nghiêm túc suy nghĩ một lúc, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu: "Vậy được rồi, cứ dựa theo những gì cậu nói."

Chrissy bên cạnh nghe vậy thì định lý luận với Lacey, thấy Thiệu Khiêm lắc đầu với cô thì cô mới bỏ qua, cô trợn mắt liếc Lacey một cái rồi hừ lạnh một tiếng sau đó rời đi.