Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Chương 169: Hiện đại vườn trường văn [5]




◎ Người một nhà có nói cũng như không ◎

Bữa cơm này vợ chồng nhà họ Lục có thể nói là ăn mà đau cả tim gan phèo phổi, thằng cu nhà họ căn bản là không có ý định giới thiệu đứa nhỏ nó mang về, mà cậu bé ngồi cạnh thằng cu nhà mình, mặc dù có mấy lần muốn chào hỏi, đều bị thằng cu nhà họ dùng thức ăn chặn miệng, một bữa cơm từ lúc bắt đầu đến kết thúc, vợ chồng nhà họ Lục chẳng nói được mấy câu, chớ nói chi là dò hỏi tình trạng gia đình của đứa bé này.

Thấy ăn cơm xong rồi, lúc này tóm lại cũng phải ngồi xuống trò chuyện chứ nhỉ? Ai ngờ thằng nhóc thối Lục Ung không giống ai, cơm nước đã kéo người đi mất tiêu, chẳng lẽ mang người về đây, thật sự chỉ vì cho họ nhìn mặt một cái?

Biểu cảm của vợ chồng nhà họ Lục có chút đờ đẫn nhìn thiếu niên đi một bước quay đầu ba lần, muốn nói lại thôi rồi bị con trai mình lôi đi. Cho nên, thật sự chỉ là về cho họ nhìn một cái?

"Chồng ơi, em rất lo âu về vấn đề giáo dục của thằng hai nhà mình đó." Lục phu nhân mặt đầy lo âu: "Nó thật sự chỉ dẫn về để chúng ta xem mặt thôi à?"

"Chắc là ý trên mặt chữ." Lục tiên sinh mặt như khúc gỗ: "Mặc dù cảm thấy nó kỳ kỳ, nhưng lại cảm thấy không tệ."

"..."

"..."

Vợ chồng nhà họ Lục trố mắt nhìn nhau, quả thực không biết chuyện này thì nên phản ứng thế nào. Từ lúc sinh ra đời tới bây giờ, lần đầu tiên họ thấy có người pháy huy ý trên mặt chữ tinh tế như vậy.

Huống chi cái người này còn là con của họ.

Ra khỏi nhà họ Lục Thiệu Khiêm thụi cùi chỏ Lục Ung, vầy mà là "gặp người lớn"? Trừ lúc đầu giới thiệu nhau ra, còn lại gã Lục Ung này luôn đút đồ ăn cho hắn, hoàn toàn không cho hắn cơ hội nói chuyện. Thấy cơm nước xong, cũng có thể trò chuyện rồi?

Ha ha, hắn nghĩ nhiều quá, Lục Ung trực tiếp kéo hắn đi luôn, thế là bỏ lại cho cha mẹ mặt đầy khát vọng một bóng lưng tiêu sái.

"Sao vậy bảo bối?" Lục Ung không những không có bị một thụi của Thiệu Khiêm làm lảo đảo, còn thuận nắm tay cánh tay Thiệu Khiêm kéo người vào trong ngực: "Vừa rồi lúc ăn cơm vui lắm mà, sao giờ lại không vui?"

"Không phải nói là về gặp cha mẹ?" Thiệu Khiêm không nhịn được trợn trắng mắt: "Anh gọi như vậy là gặp cha mẹ?"

"Đúng là gặp cha mẹ mà." Lục Ung mặt mày thành thật: "Chẳng những gặp, còn ăn chung bữa cơm nữa. Đôi bên biết mặt nhau, bọn họ không có phản đối, em cũng không có ý kiến."

Thiệu Khiêm bị suy luận như ăn cướp này làm đứng hình, hắn há miệng mấy lần đều không thể thành công lên tiếng. Rất hiển nhiên Thiệu Tiểu Khiêm cũng bày tỏ bị ý trên mặt chữ chân chính này làm cho ngu người.

Lục Ung nhìn biểu tình đứng hình hiếm thấy này của hắn nụ cười nhấp nháy trong mắt, thừa dịp người còn lơ mơ thì một miếng hương trên miệng, trong lòng thầm xoa tay suy nghĩ biểu cảm của bảo bối như thế trông không tệ xíu nào, sau này có lẽ nên làm nhiều thêm?

Thiệu Khiêm đối với hành vi của y cũng chỉ là liếc xéo, qua nhiều thế giới như vậy, người yêu của hắn có đức hạnh gì hắn còn không biết? Bây giờ y cũng chỉ có thể ăn đậu hủ ngoài miệng mà thôi.

"Anh bình thời... ở chung với cha mẹ như vậy?" Lần này người yêu có ký ức kiếp trước, đối ràng buộc với cha mẹ đối với y mà nói càng nhạt hơn. Nhưng, chung quy là chiếm thân thể của người khác, dù gì cũng phải trả nhân quả này mới được. Huống chi, hắn thấy lòng yêu thương của vợ chồng nhà họ Lục dành cho người yêu không phải là giả.

"Bọn họ hiện tại tốt, đơn giản cũng là vì đền bù áy náy năm đó." Lục Ung một tay ôm Thiệu Khiêm một tay đẩy chiếc xe đạp cà tàng của y nhún vai nói: "Hồi bảy tuổi, Lục Ung bị người đẩy xuống nước hấp hối, vợ chồng nhà họ Lục do quá bận rộn không có chạy về, bọn họ thậm chí không biết năm đó Lục Ung từng ngưng thở năm phút, càng không biết con của họ do lần rơi xuống nước đó mà mất mạng rồi. Năm đó ông nội bệnh nặng bọn họ mới nhín chút thời gian trở về một chuyến, nhưng thấy hai ông cháu một người hấp hối, một người gầy yếu thường xuyên bị bệnh. Thấy hai người thân của mình như vậy, vợ chồng nhà họ Lục mới mau chóng tỉnh ngộ, nhưng có ích lợi gì, ông nội cứu không được, Lục Ung thì đã sớm chết rồi."

Thiệu Khiêm giơ tay lên sờ đầu người yêu: "Em đoán năm đó vợ chồng nhà họ Lục mong muốn cho Lục Ung điều kiện cuộc sống tốt hơn, nhưng bỏ quên mong muốn của đứa trẻ và mong muốn của bọn họ lại hoàn toàn khác nhau. Bây giờ bọn họ chỉ sợ là đã hiểu ra, cho nên cố gắng hết sức mình để bù đắp lỗi lầm năm đó."

"Dù có đền bù thì có thể thế nào đây, nên xảy ra cũng đã xảy ra, nên bị thương cũng đã bị thương hết rồi. Nếu quả thật có thể quay ngược thời gian..." Lục Ung cũng không nói tiếp nữa, chẳng qua chỉ dừng bước lại sững sờ nhìn Thiệu Khiêm, sắc thái trong mắt khiến cho nhịp tim Thiệu Khiêm rộn ràng, nhưng càng nhiều hơn lại là không hiểu.

Tại sao, hắn cứ cảm thấy câu này của Lục Ung ám chỉ điều gì ấy nhỉ?

"Anh..." Thiệu Khiêm cũng muốn hỏi ra, hắn có một cảm giác, điều Lục Ung giấu giếm, chính là câu trả lời mà mình vẫn luôn muốn có.

"Gia Nhạc?" Đang lúc Thiệu Khiêm muốn hỏi ra, bên cạnh vang lên một tiếng gào: "Con ở chỗ này làm gì? Thằng quỷ nghèo bên cạnh con là ai?"

Sắc mặt Thiệu Khiêm chợt lạnh, hắn quay đầu nhìn thấy một chiếc xe thể thao mui trần màu đen đang đậu ven đường, cha nguyên chủ nhét cơ thể mập ú vào ghế điều khiển, bộ dáng kia, giống như một quả cầu thịt bị bóp dẹp vậy, nhìn rất là tức cười.

"Liên quan gì tới ông. Với lại, tôi tên Lý Nhiên, không phải Lý Gia Nhạc." Lý Nhiên là tên mẹ nguyên chủ đặt, về sau mẹ nguyên chủ chết, người cha não tàn này của cậu cố ý đổi tên cậu thành Lý Gia Nhạc, bảo là muốn xóa hết những gì thuộc về người đàn bà kia.

Tất cả này, bao gồm con của bà Lý Nhiên. Nhưng, mặc kệ cha nguyên chủ có ghét Lý Nhiên thế nào, cũng không thể gi.ết ch.ết hắn được. Đây cũng là một trong những nguyên nhân nguyên chủ ở nhà họ Lý gia không ai quan tâm, dù sao một nhị thiếu gia bị gia chủ cùng với phu nhân ghét bỏ, hơn nữa không có núi dựa cũng không đáng để người giúp việc lấy lòng.

"Mày to gan nhỉ." Lý Thạc nghe Thiệu Khiêm nói vậy nhất thời tức giận, đẩy cửa xe mui trần chen xuống xe, bạt tai mạnh mẽ bay về phía mặt Thiệu Khiêm.

Nếu nguyên chủ thì không thể tránh khỏi cái tát này, nhưng Thiệu Khiêm không phải nguyên chủ, Lục Ung cũng không thể để người khác làm Thiệu Khiêm bị thương. Vì vậy, tay Lý Thạc còn chưa đánh tới Thiệu Khiêm, đã bị Lục Ung bên cạnh hắn nắm cổ tay.

"Đau, thằng quỷ nghèo này mau buông tay." Lý Thạc bị Lục Ung túm cổ tay bị đau, bộ dáng kia giống như bị cây kìm vậy.

Trên thực tế, tay của Lục Ung tuyệt đối chắc chắn hơn bất kỳ cây kìm nào trên cõi đời, lúc này biểu cảm trên mặt y hoàn toàn lạnh đi, bộ dáng đó dữ tợn như Tu La bò ra từ địa ngục vậy, bảo bối nhà y đến y cũng không dám nói nặng lời một tiếng, người này lại còn mưu toan đánh người, đúng là tìm chết.

"Không cần nhiều lời với dạng người đó." Tay phải của Thiệu Khiêm đặt lên tay Lục Ung lắc đầu cười với y: "So với trực tiếp giế.t ch.ết, em càng thích nhìn ông ta tuyệt vọng."

Lúc Thiệu Khiêm đặt tay lên Lục Ung đã thả lỏng lực, y hất cổ tay Lý Thạc theo động tác của Thiệu Khiêm: "Sau này em đừng trở về nữa, ở chung với dạng người này chỉ giảm giá trị thôi."

"Xem tình hình đã." Thiệu Khiêm kéo Lục Ung đi về phía trước, khi thấy người phụ nữ đang ngồi trong xe nhìn họ mặt đầy khinh bỉ thì cười khẽ: "Đúng là làm khó vị tiểu thư này có thể vừa ý thể trạng... tiền của đàn ông như vậy. Đúng là nên khen ngợi anh một tiếng dũng khí đáng khen."

Thiệu Khiêm kéo Lục Ung trực tiếp rời đi, hoàn toàn không để ý cái gọi là "chân ái" vô tội trong miệng cô gái. Nghĩ lại thì đúng là chân ái vô tội, yêu tiền đến mức độ này cũng không dễ dàng.

"Lý Nhiên ở nhà họ Lý chịu không ít khổ. Năm đó là Lý Thạc lời ngon tiếng ngọt lừa gạt mẹ Lý Nhiên, bây giờ chiếm đoạt tài sản nhà Lý gia, nhưng lại ra vẻ như năm đó bị ép phải ở chung với mẹ Lý Nhiên. Thể loại thảo mai này thật khiến người ta nôn mửa." Thiệu Khiêm cười híp mắt nắm tay trái Lục Ung nghịch: "Đả kích thể loại như vậy tốt nhất biện pháp không phải là trực tiếp g.iết ch.ết ông ta, mà là cướp đi tất cả mọi thứ của ông ta, để ông ta chẳng có gì không phải càng khiến người sung sướng à."

"Em nói tốt là tốt." Lục Ung tuyệt đối tán thành vô điều kiện với những gì người yêu nói, nếu người yêu nhà mình nói giết người, y tuyệt đối không dám phóng hỏa. Hình dáng này, nếu ở cổ đại thì tuyệt đối chính là hôn quân chỉ yêu mỹ nhân không yêu giang sơn.

Thiệu Khiêm nghe y nói vậy, không biết thế nào đột nhiên thấy đau lòng, y luôn cảm thấy người yêu của mình không phải như vậy, y nên cao cao tại thượng, nên nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt bướng bỉnh bất tuân.

Nhưng, tại sao y lại có suy nghĩ này? Giống như từ tiềm thức hiểu rằng, người yêu của mình phải là thần đứng ở vị trí cao...

"Bảo bối, sao vậy em?" Lục Ung thấy Thiệu Khiêm mặt mê mang nhất thời có chút đau lòng, làm sao vậy, vốn đang vui mà, sao đột nhiên mặt lại đầy thương cảm mê mang? Chẳng lẽ người đàn ông vừa rồi gợi lại ký ức không vui gì của bảo bối? Nhưng, một vài ký ức không vui của bảo bối y đều đã phong ấn, làm sao có thể nhớ lại được?

Phong ấn...

Nghĩ đến phong ấn, Lục Ung hơi tái mặt, y lập tức nhảy số, bảo bối đi qua nhiều thế giới như vậy, lực linh hồn ngày càng mạnh mẽ, muốn phá phong ấn cùng lắm chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Huống chi, ban đầu lúc y lập phong ấn, chính là vì bảo toàn nguyên khí tổn thương nặng của bảo bối, phong ấn mình cũng lập không kiên cố...

Biểu cảm trên mặt Lục Ung quả thật nhìn như zombie, chuyện chuyện chuyện này... y còn chưa nghĩ ra biện pháp làm sao giải thích rõ với bảo bối, nếu như bị bảo bối trực tiếp chọc thủng phong ấn, y có một dự cảm, mình nhất định sẽ chết rất thảm.

Nhưng, ngay sau đó Lục Ung đã quăng những suy nghĩ không tốt này ra khỏi đầu, cứ cho là phải bám riết không buông cũng muốn bảo bối nhà y hết giận, bây giờ lại thấy rén, chờ sau này chân tướng rõ ràng, thế chẳng phải mình càng không biết nên mở miệng thế nào? Một thằng đàn ông khép nép như vậy, bảo bối tuyệt đối sẽ không thích.