Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Chương 150: Hiện đại đặc công văn [1]




Nhưng, cho dù người đàn ông có hối hận đi nữa thì có thể làm gì? Nếu như vào lúc sức mạnh y ở trạng thái mạnh nhất, nói không chừng đúng là có thể quay ngược về khoảnh khắc đó, bây giờ nửa người y đều lơ lửng, ngay cả thực thể đều không thể ngưng tụ quá lâu, chớ đừng nhắc tới quay ngược thời gian.

Cho nên, bây giờ tuy người đàn ông mượn biển sao để che giấu, trên thực tế ngay ở sau lưng Thiệu Khiêm thật sự hối hận tím cả ruột. Mới vừa rồi để bảo bối thấy cái bóng đen cũng được đi, bây giờ còn không dám đưa tay ôm lấy hắn.

Hôm nay người đàn ông còn chưa thoát khỏi hệ thống hoàn toàn, chỉ cần y dám lần nữa chạm vào bảo bối, nhất định sẽ bị hắn nhận ra, hoặc nên nói là ý thức hệ thống còn lại không nhiều trong cơ thể hắn nhận ra, đến lúc đó một khi bị cộng hưởng, bảo bối nhất định sẽ hoài nghi hệ thống xuất hiện lần nữa.

Nghĩ đến hình dáng ngọc vỡ đá tan ban đầu của bảo bối, khiến người đàn ông vô cùng thổn thức, nếu như ban đầu không phải mình dùng hết sức mạnh vì sáng tạo biển sao này, thì sao lại sáng tạo ra một ý chí khống chế lực linh hồn để bảo vệ bảo bối?

Kết quả thế nào? Không những không bảo vệ bảo bối, mà còn để hắn rơi vào thống khổ nhiều năm như vậy. Mỗi lần nghĩ tới đây thật khiến người đàn ông hối hận không thôi.

Làm sao mà y lại vì không nỡ để bảo bối ngủ say mà bỏ hắn một thân một mình ở trong biển sao này? Làm sao lại sáng tạo ra một thứ giả tạo...

Hối hận thật là hối hận biết thế chẳng làm.

Nhưng mà, hối hận thì sao? Chuyện nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi, cũng may là mình tỉnh lại đủ kịp thời, nếu không nói không chừng là thật s vĩnh viễn mất đi bảo bối.

Nhưng, cho dù mình xuất hiện kịp thời đi nữa, cũng không thể hoàn toàn ngăn cản bảo bối tự bạo, bất đắc dĩ chỉ có thể liều mạng ngủ say lần nữa nguy hiểm chia ý chí hệ thống làm hai, một phần bỏ vào cơ thể bảo bối, một phần là mình dùng.

Chẳng qua là... lúc dung hợp hai phần hệ thống, xuất hiện một chút xíu bất ngờ... Ừ, không sai, chính là bất ngờ.

Người đàn ông nghiêm túc gật đầu, hoàn toàn không muốn thừa nhận ban đầu là vì ngăn cản bảo bối tự bạo mà dùng hết sức mạnh nên sinh ra một vài... vấn đề nho nhỏ không nên xuất hiện.

Thiệu Khiêm thật sự không biết người yêu mình đang ngay sau lưng, càng không biết gã này bởi vì còn chưa nghĩ ra nên giải thích với bảo bối thế nào mà không dám xuất hiện. Mà gã này một khi rời biển sao, sẽ có tỷ lệ mất đi trí nhớ hiện tại rất lớn...

Đúng là một câu chuyện bi thương. Đối với người đàn ông mà nói.

Lần này Thiệu Khiêm cũng không rời đi thật nhanh, mà là ngây người trong biển sao rất lâu. Hắn cũng không phải giống như trước ngơ ngác nhìn biển sao trước mặt ngẩn người, mà là hiếm khi đi đi lại lại trong biển sao ngắm nhìn.

Dường như hắn đang tìm cái gì đó, nhưng sau khi đến mỗi một nơi mới, lại phát hiện trước mặt không có bao nhiêu biến hóa, liền thất vọng lắc đầu than thở. Khiến cho người đàn ông đi sau lưng hắn rất là đau lòng, bảo bối rốt cuộc đang tìm cái gì? Hắn nhíu mày lại là vì cái gì?

Thiệu Khiêm đơn giản chỉ muốn nhìn xem trong biển sao này chỗ nào khác biệt mà thôi, hắn muốn tìm ra điều khác biệt trong biển sao, trong lòng luôn nghĩ nói không chừng có thể tìm ra đầu mối nào đó về người yêu?

Nhưng mà, hắn lại nghĩ nhiều rồi, biển sao bất kể nơi nào cũng không có biến hóa quá lớn, hoặc nên nói là với năng lực hiện tại của hắn, cũng không nhìn ra biến hóa gì hết.

Cuối cùng, Thiệu Khiêm lắc đầu từ bỏ ý định đi tiếp, biển sao rất lớn, hắn cũng chưa đi tới bờ bên kia biển sao, cứ đi tiếp không biết phải đi tới khi nào. Huống chi, người yêu của hắn nói không chừng còn đang chờ hắn ở thế giới tiếp theo, không thể lãng phí thời gian ở đây quá lâu.

Thiệu Khiêm ngừng lại, đưa tay hướng về điểm sáng trước mặt, khi tay hắn sắp chạm đến điểm sáng, dường như cảm giác được có cái gì đó theo hướng gió thổi về phía tay mình, rồi sau đó chính là một điểm sáng sáng chạm vào tay hắn, ngay sau đó Thiệu Khiêm liền biến mất trong biển sao.

Ngay khi biến mất, đôi mắt Thiệu Khiêm chợt trợn to, trong biển sao... quả thật có người khác tồn tại!

Hoặc nên nói... Hệ thống, đã trở lại biển sao.

Giờ khắc này, trái tim Thiệu Khiêm chìm vào vũng bùn.

Người đàn ông nhìn biểu cảm của bảo bối trước khi biến mất lập tức hối hận, sao y lại ngu như vậy hả? Bảo bối đã có hoài nghi, hắn lại còn đưa tay vào lúc này, thế không phải rõ ràng là muốn bảo bối nhận ra sự tồn tại của y?

Bây giờ hay rồi, nhìn biểu cảm của bảo bối trước khi biến mất cũng đã biết, tuyệt đối là hoài nghi ý chí hệ thống. Nếu lại lần nữa khơi dậy tâm lý sợ hãi đối với hệ thống của bảo bối lúc ấy, vậy mình đúng là tự đào hố chôn mình.

Nhưng, cái gì nên làm đều đã làm, còn có thể trách gì chứ? Cũng chỉ có thể nhắm mắt đi về phía trước thôi.

Bây giờ ý chí hệ thống trong cơ thể bảo bối cũng chỉ còn lại một nửa, chỉ cần lại trải qua mấy thế giới, nói không chừng có thể toàn vẹn.

Đến lúc đó ý chí hệ thống tan trong biển sao, sau khi bỏ khuyết thiếu sót của biển sao, mới thành hoàn chỉnh, y muốn tặng cho thế giới nguyên vẹn cho bảo bối. Một thế giới, có vô số sinh mệnh, vĩnh viễn sẽ không cô độc tịch mịch.

Người đàn ông trốn trong bóng tối mặt tang thương, ánh mắt sầu lo nhìn phương xa biển sao...

Mặc dù, ngay sau đó mặt người đàn ông biến sắc, vội vã nắm điểm sáng đó mau chóng rời đi, nếu thời gian y và bảo bối lần lượt rời đi cách nhau quá lâu, thời gian xuyên của người đàn ông sẽ lệch với Thiệu Khiêm rất nhiều, y không muốn để cho bảo bối chờ y, cũng không muốn thời gian dài không thấy được bảo bối.

Chờ lúc Thiệu Khiêm lần nữa khôi phục ý thức, thì nhận ra bên tai có chút hỗn loạn, tiếng nói chuyện ong ong khiến hắn cau mày. Rồi sau đó ánh mắt bắt đầu có hình ảnh hiện ra, Thiệu Khiêm lúc này mới thấy rõ nơi hắn đang đứng.

Chắc là một buổi tiệc, mấy cô gái trước mặt tranh điểm xinh đẹp, mặc lễ phục hoa lệ, trông ai ai cũng kiều diễm động lòng người xinh đẹp không thể tả, đương nhiên, nếu như có thể coi thường ánh mắt khinh ghét của họ thì tốt hơn.

Thiệu Khiêm mở bản đồ hệ thống, trước tiên kêu hệ thống tìm cho mình vị trí nhà vệ sinh, trực giác cho biết ánh nhìn của những cô gái này không đúng lắm, hắn cấp thiết muốn biết hình dáng hôm nay của mình là gì.

Mặc dù, Thiệu Khiêm có dự cảm xấu, bởi vì hắn cúi đầu thấy mình mặc váy, thật sự là... váy...

Nụ cười trên mặt Thiệu Khiêm trên mặt cứng đờ, khóe miệng hơi giật bước nhanh về phía nhà vệ sinh. Khi đi còn không cẩn thận bị trẹo chân, may mà hắn phản ứng khá nhanh, bằng không không chừng chân cũng bị trật khớp.

Hắn đi cũng rất nhanh, chỉ là đôi chân kia phải chịu tội, giày hắn đang mang mặc dù cũng cỡ chừng một centimet, nhưng không ngăn được đây cũng là một đôi giày của nữ, còn là giày nữ bó chân, mấy bước này đúng là như đi trên mũi đao, cảm giác đau đớn trên chân cũng đủ khó chịu.

Thiệu Khiêm bên này vội vàng vào nhà vệ sinh, mà ở góc tối cũng có người đi theo hướng hắn rời đi. Đôi mắt nhìn Thiệu Khiêm mắt dường như có chút đau trứng.

Theo gợi ý của hệ thống tới nhà vệ sinh, sau đó lúc đi tới của nhà vệ sinh theo thói quen muốn vào nhà vệ sinh nam, cũng may hắn phản ứng khá nhanh, thấy có người đàn ông bước vào nhà vệ sinh nam thì ngẩng đầu nhìn biển hướng dẫn, sau đó nghẹn đỏ mặt lui về sau hai bước đi vào cánh cửa bên cạnh.

Cũng may lúc này nhà vệ sinh nữ không có người, Thiệu Khiêm vội vàng khóa cửa nhà vệ sinh, xác nhận không có kẻ mất trí nào gắn camera mới thở phào nhẹ nhõm, rồi sau đó mới quan sát mình trong gương.

Khi nhìn thấy trang phục mình mặc, cùng với lớp trang điểm trên mặt Thiệu Khiêm chỉ cảm thấy trên người có chút vô lực. Cũng khó trách vừa rồi mấy cô gái gợi cảm kia dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn mình, bộ dáng đó đến chính hắn cũng không muốn nhìn.

Lễ phục trên người là đầm dài bảo thủ nhất, trên căn bản không lộ ra thứ gì, thậm chí nói không chừng ngực còn nhét hai cục bông gòn để che giấu, để tránh ngực quá mức phẳng khiến cho người hoài nghi.

Trang điểm trên mặt...

Thiệu Khiêm có chút không dám nhìn thẳng mà che mặt, trang điểm trên mặt, cũng sắp trôi hết rồi, đa phần là vì mặt chảy mồ hôi, trên mặt có một vết mồ hôi màu đen, nó... quả thật có hơi đáng sợ.

Nhìn trang phục những cô gái kia mặc chắc là một buổi tiệc không nhỏ đâu, hắn chỉ không rõ, ăn diện như thế này, nguyên chủ làm sao mà tiến vào được?

Nhưng, bây giờ nghĩ những điều này cũng vô dụng mà? Thiệu Khiêm suy nghĩ một chút vẫn để cái túi xách nhỏ trong tay xuống, sau đó từ không gian hệ thống lấy ra đồ trang điểm trước kia có tồn trữ lần nữa trang điểm lại.

Vốn tưởng rằng quá không trang điểm sẽ lục nghề, không ngờ ký ức trong tiềm thức vẫn tồn tại, Thiệu Khiêm chỉ chốc lát đã trang điểm cho mình theo phong cách nhẹ nhàng, nhìn mình xinh đẹp trong gương, Thiệu Khiêm không nhịn được thở dài, hóa trang thành còn gái gì chứ...

Sau khi trang điểm Thiệu Khiêm trực tiếp nhét đồ trang điểm vào túi xách nhỏ, sau đó lại cắn răng nhịn đau lột giày ra, lần này hắn lại không muốn đổi giày, mà là trực tiếp mở cửa nhà vệ sinh, thuận tay vứt giày vào thùng rác ngay cửa nhà vệ sinh, dù sao cái đầm này cũng cũng đủ dài, trên căn bản không thấy được chân hắn có mang giày hay không.

Tự chỉnh đốn xong Thiệu Khiêm mở cửa phòng, hắn vừa mở cửa, liền thấy một người đàn ông đang há hốc miệng nhìn mình.

Thiệu Khiêm ôn nhu nói: "Tiên sinh cần đi vệ sinh?"

Nói rồi, Thiệu Khiêm còn mặt đầy có hàm ý nhìn nhà vệ sinh ra dấu: "Hay là tiên sinh có sở thích khác?"

Nghe Thiệu Khiêm nói chuyện người đàn ông lấy lại tinh thần, sau đó lắp ba lắp bắp nói: "A, A Từ, cậu, cậu chắc chắn mình không phải phụ nữ?"

Thiệu Khiêm nghe vậy lập tức nhướng mày, điều này hiển nhiên là một người biết thân phận nguyên chủ: "Anh nói sao?"

Trình trang điểm của Thiệu Khiêm rất giỏi, hắn bây giờ gương mặt tinh xảo, ánh mắt nhu hòa, giọng nói mềm mại, khiến cho trong đầu người ta chỉ có thể nghĩ tới đẹp như phù dung, thánh khiết như sen... Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, coi thường bộ ngực mặc dù nhét bông gòn cũng không có bao nhiêu vượt trội của hắn thì tốt hơn.