Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Chương 146: Hiện đại tổng tài văn [13]




"Bảo bối thật thông minh." Phỉ Nhiên dùng sức hôn má Thiệu Khiêm, sau đó lại cọ má Thiệu Khiêm một cái: "Cửa này chỉ có thể cảm ứng, một khi tra chìa khóa vào ổ, tuyệt đối không chiếm được lợi ích gì."

Thiệu Khiêm gật đầu một cái liền không quan tâm chuyện này nữa, hắn dạo quanh biệt thự của Phỉ Nhiên một vòng: "Trông, không tệ."

"Chờ sau này chúng ta trải thảm lông trong nhà, em muốn đi như thế nào cũng được." Phỉ Nhiên đã bắt đầu cân nhắc đổi vườn hoa trước biệt thự thành vườn rau, đến lúc đó y trồng các loại rau cho bé cưng ăn, nghĩ thôi đã thấy mỹ mãn gì đâu.

Chỉ có thể nói nếu anh thật sự biến vườn hoa của biệt thự cao cấp thế này thành vườn rau gì đó, nói không chừng đội bảo an tuần tra sẽ bày gương mặt chết lặng nghĩ Phỉ tiên sinh quả nhiên là một quái nhân.

"Ừm, ừm." Thiệu Khiêm nghĩ thấy cũng được. Hắn là người theo chủ nghĩa hưởng lạc, nếu như có điều kiện để mình ở thoải mái, hắn chắc chắn sẽ không phản đối.

Phỉ Nhiên để người ngồi xuống trước, sau đó tự vào nhà bếp xem thức ăn trong tủ lạnh. Có câu ca dao rất hay, muốn buộc trái tim một người đàn ông, thì phải buộc dạ dày của hắn. Y rất có tự tin tài nấu nướng của mình có thể chinh phục bé cưng.

Gì? Bạn nói sao y có thể tự tin như vậy? Phỉ tiên sinh cảm thấy rằng, bé cưng nhà y nhất định sẽ thích đồ ăn y làm, giống như từ trước tới giờ y chưa từng xuống phòng bếp, mà vẫn có thể dựa vào cảm giác quen thuộc vô hình làm ra một bàn thức ăn ngon vậy.

Thiệu Khiêm ngồi trên sô pha trong phòng khách, cầm trong tay điều khiển từ xa Phỉ Nhiên đưa cho y đổi kênh truyền hình.

Phỉ Nhiên chuẩn bị nấu ăn trong nhà bếp thì thỉnh thoảng nhìn ra phòng khách một chút, rất sợ Thiệu Khiêm ở một mình ngoài phòng khách có gì ngoài ý muốn, hoặc là sẽ cảm thấy sợ gì đó.

Khi thấy Thiệu Khiêm tìm được kênh phim hoạt hình để xem trên mặt Phỉ Nhiên không khỏi hiện lên vẻ tươi cười, quả nhiên vẫn là một đứa bé, vẫn sẽ thích xem phim hoạt hình.

Thấy Thiệu Khiêm chăm chú xem phim hoạt hình, Phỉ Nhiên cũng yên tâm bắt đầu nấu ăn, nhưng sự chú ý của y từ đầu đến cuối cũng vẫn đặt lên người Thiệu Khiêm.

Trong lúc nhất thời, trong phòng khách tiếng cười trẻ thơ trong phim hoạt hình, cùng với âm thanh nấu nướng trong nhà bếp và mùi thơm của thức ăn từ từ bay cũng tràn ngập ấm áp, trên mặt người đàn ông nấu cơm trong nhà bếp mang nụ cười dịu dàng, đang xào thức ăn đồng thời cũng không quên nhìn ra phòng khách, khi thấy người yêu bị phim hoạt hình chọc cười, nụ cười dịu dàng trên mặt y nồng hơn, tình yêu trong mắt cũng càng thêm nồng nàn.

Giây phút này, dường như trong biệt thự đều bị á bầu không khí ấm áp của hai người lấp đầy.

Hai người bên này rất là ấm áp, bên kia gia tộc Michelle lại nổ tung, tiểu tổ tông nhà họ lại tự tiện chạy tới nước Hoa tìm đứa con riêng hèn mọn đó, đây nếu có chuyện gì xảy ra, bất kỳ ai trong gia tộc Michelle cũng đảm đương không nổi.

Người mà gia chủ Michelle phái đi vừa mới tới sân bay nước Hoa, đã tra được có người mang tiểu tổ tông nhà họ lên máy bay đi nước Y...

Mấy người này vội vội vàng vàng chạy tới, lại vội vàng đường cũ trở về, lần này bọn họ còn chạm mặt, hai nhóm người đụng đầu tại sân bay nước Y nước, người của Phỉ Nhiên giao Ansar đang giãy giụa không thôi giao cho người của gia tộc Michelle sau đó lập tức bỏ chạy.

Người bị gia chủ Michelle, trên căn bản chỉ thấy được chiều cao của hai người đưa Ansar trở về, thậm chí ngay cả mặt mũi của hai người kia cũng không nhìn thấy. Việc này khiến gia chủ Michelle giận tím mặt, nghe nói Ansar luôn được nuông chiều còn bị hắn đánh một cái tát.

Sau khi chuyện này xảy ra Thiệu Khiêm và Phỉ Nhiên cũng không quan tâm, hai người ăn trưa, rồi trực tiếp ngủ một giấc trong biệt thự của Phỉ Nhiên, đừng hiểu lầm, chỉ ngủ thuần túy thôi. Phỉ Nhiên cũng không có cầm thú như vậy, bây giờ đã dám ăn bé cưng.

Vả lại, nếu y dám làm vậy, tin tưởng ba vị kia nhà họ Thương cũng có thể ăn y luôn.

Giữa chiều Thiệu Khiêm tỉnh ngủ, hắn đánh mạnh một cái lên ngực Phỉ Nhiên, thấy y hơi giãy giụa mở mắt ra nhìn mình, nhất thời bị ánh mắt chiếu sáng, trực tiếp ngã nhào lên ngực Phỉ Nhiên gặm cằm dưới cương nghị của y: "Đẹp lắm."

"Bé cưng nhà anh đẹp hơn." Phỉ Nhiên hôn lên khóe môi Thiệu Khiêm n một cái, sau đó thở dài ôm người vào trong ngực cọ một cái: "Bé cưng mau mau lớn lên đi."

Thiệu Khiêm liếc xéo, sau đó giùng giằng bò dậy từ trong ngực người này, tiện tay mặc áo ngủ Phỉ Nhiên đặt ở cuối giường lên người. Áo ngủ của Phỉ Nhiên y mặc đương nhiên là vừa khít, nhưng Thiệu Khiêm mặc lại có thể che đến mông, hai bắp đùi trắng nõn bóng loáng toàn bộ hiện ra, bộ dáng kia đừng nói biết bao mê người.

Mà hắn thật dường như không có sự tự giác đã mang đôi dép không vừa của Phỉ Nhiên tới nhà vệ sinh, còn không đóng cửa.

Khi Thiệu Khiêm mặc áo của mình Phỉ Nhiên đã nhìn chằm chằm không buông rồi, tới lúc thấy hình dáng cám dỗ sau khi mặc áo ngủ của y thì lòng lại ngứa ngáy khó nhịn, bây giờ bé cưng của y vào nhà vệ sinh rồi, không bao lâu sau đã thấy tiếng mở nước bên trong.

Sau đó, Phỉ tiên sinh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm nhà vệ sinh đáng xấu hổ nổi phản ứng, hơn nữa dường như có chất lỏng ấm áp hơi tanh tanh từ trong lỗ mũi chảy ra...

Phỉ tiên sinh theo bản năng hít mũi một cái, sau đó thấy một giọt nước đỏ thẩm từ lỗ mũi nhỏ xuống, vừa vặn rơi lên mu bàn tay của y. Phỉ tiên sinh đứng hình nhìn màu đỏ thẩm trên mu bàn tay, sau đó luống cuống tay chân bịt lỗ mũi, một tay vén chăn lên tiến vào nhà vệ sinh...

Thiệu Khiêm vừa vào nhà vệ sinh đã Phỉ tiên sinh bịt mũi nhảy vào, ban đầu hắn còn chưa hiểu gì, khi thấy màu đỏ thẩm rỉ ra trên tay y thì nhếch môi: "Chảy máu mũi rồi."

"Trời hanh khô nóng trong người." Mình ý dâm bé cưng đến mức chảy máu mũi, chuyện mất mặt này Phỉ tiên sinh chắc chắn sẽ không nói ra đâu. Chuyện mất mặt như vậy, sao có thể cho bé cưng biết?

Nhưng mà, tuy anh không nói, Thiệu Khiêm cũng có thể nghĩ ra. Dù sao, hắn cũng không phải là đứa con nít cái gì cũng không hiểu.

"Ò~" Thiệu Khiêm đáp lại rất chi ý vị thâm trường: "Em hiểu mà."

Phỉ Nhiên luôn cảm thấy bé cưng nhà mình trả lời cứ kỳ kỳ sao đó. Nhưng, y lại nghĩ bé cưng nhà y cũng chưa từng tiếp xúc kiến thức sinh lý gì nhiều, chắc sẽ không hiểu... sẽ không hiểu nỗi đau của y.

Ừa, tôi cũng chỉ có thể nói, mặc dù nhị thiếu chưa từng đi học, nhưng hắn cũng là thiên tài IQ cao mà? Vả lại, bây giờ Thiệu Khiêm là người kinh nghiệm đầy mình, cái trò gạt con nít của anh, thật sự không gạt được hắn đâu.

Thiệu Khiêm cứ như vậy đứng bên cạnh nhìn Phỉ Nhiên xử lý máu mũi, sau đó như không có chuyện gì xảy ra cầm khăn lên lau mũi cho y: "Sau này, uống nhiều trà hoa cúc một chút."

Thiệu Khiêm nói câu này, đúng là có ý khác. Nhưng mà, Phỉ Nhiên nghe vào tai thì lại không phải vậy. Phỉ Nhiên thật là cảm động quá chừng, y ôm người vào trong ngực gặm một cái: "Vẫn là bảo bối tốt với anh."

"Đương nhiên rồi." Thiệu Khiêm vỗ vai Phỉ Nhiên nghiêm trang nói: "Em cảm thấy, hoa cúc và anh, chắc xứng lắm."

Bây giờ Phỉ tiên sinh cũng không có nghĩ hướng khác, càng không nghĩ đến Thiệu Khiêm sẽ trêu y. Cho tới nhiều năm sau chợt nhận ra, y lại cực thích "uống trà hoa cúc", ừm, chắc không giống mấy người đang nghĩ đâu.

Kêu Phỉ Nhiên đi tắm, Thiệu Khiêm trở về phòng ngủ mặc lại quần áo của mình, khi Phỉ Nhiên tắm xong đi ra, thì kéo hắn cùng trở về nhà họ Thương.

Ban đầu hắn thử cho hệ thống tra thân phận Ansar giúp hắn, hệ thống lại rất nhanh đã trả lời hắn, lần này là trực tiếp gửi tài liệu vào đầu hắn, để hắn tiện tra cứu. Đối với tình huống hôm nay, Thiệu Khiêm cũng chỉ có thể tự an ủi có lẽ tình huống không quá tệ hại.

Nhưng, thân phận của Ansar không tầm thường, hắn lại sợ rước phiền toái cho nhà họ Thương. Mặc dù, hắn có thể trực tiếp giải quyết gia tộc Michelle, nhưng thế giới này thân phận của hắn lại là nhị thiếu mắc bệnh tự kỷ kèm cuồng bạo dạng nhẹ, đối với chuyện xảy ra hôm nay, hắn dĩ nhiên muốn nói với người nhà họ Thương.

Đối với việc đưa bé cưng nhà mình trở về đương nhiên Phỉ Nhiên có chút không vui, nhưng mà, cho dù y không vui thì có thể làm gì, bây giờ bọn họ còn trong giai đoạn không công khai, y còn chưa dám trực tiếp khiêu chiến quyền uy của nhà họ Thương, lỡ như bị người nhà họ Thương ghét, nói không chừng y phải mất rất lâu mới được gặp lại bé cưng nhà mình luôn.

Trên đường về Phỉ Nhiên cũng thỉnh thoảng nhìn sang phía Thiệu Khiêm, Thiệu Khiêm dường như thấy được sự ai oán trong mắt y.

Nghĩ đến Phỉ tiên sinh toàn thân cơ bắp làm ra biểu tình ai oán...

Hình ảnh đó thật đẹp, Thiệu Khiêm bày tỏ mình thật sự không dám nhìn.

Biệt thự của Phỉ Nhiên cách nhà họ Thương không tính là gần, lái xe gần một tiếng mới tới nơi, lúc họ trở về, đại thiếu nhà họ Thương hỏ vừa vặn đang ủ rũ chui ra từ trong xe.

Cả ngày hôm nay không thấy em trai Thương đại thiếu bày tỏ hông cóa dui, bày tỏ không muốn gặp lại Phỉ tiên sinh đã khiêng em trai nhà mình đi.

Nhưng, vừa xuống xe đã thấy em trai đi vào gì đó, thật là không thể tốt hơn nữa. Phải biết, trước kia đại thiếu tan làm, cũng muốn tới phòng tìm em trai, hôm nay thấy em trai ngay cổng, đã khiến đại thiếu có loại ảo giác em trai cố ý ra đón mình.

Ừm, đúng là ảo giác. Hắn cũng không dấu vết nhìn Phỉ tiên sinh bên cạnh em trai nhà mình, càng không dấu vết nhìn xe bị người giúp việc lái đi.

"Anh." Thiệu Khiêm đi về phía trước hai bước cười cười với Thương đại thiếu: "Anh, tan làm rồi."

"Ừ, anh tan làm rồi." Thương đại thiếu trong lòng rất cảm động, cảm thấy lỗ mũi ánh mắt đều có hơi ê. Anh có chút ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác, tại sao cứ cảm thấy hai ngày này tuyến lệ của anh có vẻ hơi phát triển quá đà?

Chỉ có thể nói, không chỉ tuyến lệ của Thương đại thiếu phát triển tốt, nếu Thương tiên sinh và Thương phu nhân mà thấy cảnh này, cũng sẽ cảm thấy lỗ mũi có chút ê. Dù sao, bọn họ chờ mong mười bảy năm, sau khi trải qua trông đợi, thương tâm, tuyệt vọng nhìn thấy ánh sáng rạng đông, tình trạng hiện tại của thằng út, sao có thể khiến bọn họ không vui?

"Cùng nhau về nhà." Thiệu Khiêm đi tới bên cạnh đại thiếu, kéo người đi vào nhà, đương nhiên, lúc đi còn không quên gọi Phỉ Nhiên tầm mắt ai oán trong mắt cũng sắp ngưng tụ thành thực thể.

Bị gọi một tiếng Phỉ tiên sinh hí hửng chạy tới, bé cưng nhà mình thân thiết với anh trai là đúng, đều là người một nhà, có gì đâu mà ghen.

Nhưng, vì sao trong lòng có chút chua xót biết làm sao?

Chua thì chua thôi, anh còn có thể tranh cướp tinh nhân với anh vợ tương lai? Trước khi chân chính điền tên người ta vào sổ hộ khẩu nhà mình, Phỉ tiên sinh đúng là không thể ghen công khai được. Suy cho cùng, cho dù nhà họ Thương cân nhắc đến bé cưng sẽ đồng ý, nhưng sau lưng tuyệt đối sẽ ngáng chân mình.

Điều này, trong lòng Phỉ tiên sinh như gương sáng cơ, y lại không muốn sau khi theo đuổi được vợ rồi còn gặp khó khăn. Cho nên, lấy lòng người nhà bé cưng là đúng đường đúng lối.

Đại thiếu dẫn em trai nhà mình về nhà, lúc này thì không nói một câu với Phỉ Nhiên. Mặc dù, trong lòng đại thiếu biết phải cảm ơn Phỉ Nhiên đi chơi với em trai, nhưng đại thiếu cảm thấy trong lòng chua chát, anh cũng một ngày không thấy bé cưng nhà mình, còn không cho anh ngạo kiều một chút à.

Ừm, đối với việc đại thiếu tự thừa nhận mình ngạo kiều, tôi cũng cảm thấy rất dễ thương.

Thiệu Khiêm và đại thiếu trực tiếp ngồi trong phòng khách, sau đó đại thiếu như bật cái máy hát hỏi Thiệu Khiêm đủ thứ chuyện trong ngày hôm nay, Phỉ tiên sinh còn không quên chen miệng nói đôi câu biểu dương cảm giác tồn tại của mình.

Nghe được em trai nói nhiều như vậy Thương đại thiếu vui lắm, lúc nghe được Phỉ Nhiên lúc nói chuyện cũng rất hứng thú trò chuyện với y, Thiệu Khiêm thấy biểu tình nhu hòa không ít của hai người, thì thở phào nhẹ nhõm, sao hắn cứ lo âu về Phỉ tiên sinh, lỡ như ngày nào đó hai người bọn họ comeout, Phỉ tiên sinh có bị trạng cáo dụ dỗ trẻ vị thành niên mắc bệnh tự kỉ không?

Thiệu Khiêm thật rất nghiêm túc rất nghiêm túcsuy tư cái vấn đề này.