Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Chương 144: Hiện đại tổng tài văn [11]




Đối với động tác ỷ lại của Thiệu Khiêm Phỉ Nhiên yên tâm đôi chút, tay y dùng sức ôm người vào trong ngực, một tay ôm eo hắn, một tay giữ gáy hắn ấn một nụ hôn lên trán Thiệu Khiêm: "Bé cưng, chúng ta ngủ một lát có được hay không?"

Thiệu Khiêm lắc đầu một cái, sau đó ôm Phỉ Nhiên chặt hơn: "Em, một lát là ổn."

"Được được được, vậy anh ôm em một lát." Lần này Phỉ Nhiên cũng không nói gì nhiều, chỉ là nhìn Thiệu Khiêm mình đang ôm trong ngực dựa lên sô pha, tay phải ôm eo Thiệu Khiêm đặt sau lưng hắn, như có như không vỗ lưng hắn.

Hồi lâu sau Thiệu Khiêm từ trong ngực Phỉ Nhiên ngồi dậy, ánh mắt chăm chú nhìn bạn đời nhà mình, một lúc lâu mím môi cười cười: "Em, không sao."

"Bé cưng nhà anh tất nhiên không sao." Trên mặt Phỉ Nhiên lộ nụ cười dịu dàng, sau đó lại gần in một nụ hôn lên mặt Thiệu Khiêm: "Bé cưng, anh hỏi em hai câu, em đừng kích động có được hay không?"

"Hở, ừm." Đối với câu Phỉ Nhiên muốn hỏi gì Thiệu Khiêm có thể đoán được tám mươi chín mươi phần trăm. Dù sao, phòng làm việc này chỉ có mình, bây giờ biến thành cái bộ dáng này, nếu Phỉ Nhiên không hỏi thì hắn cũng có chút ngoài ý muốn.

"Vừa rồi có người đến đây không?" Thảm trạng của phòng làm việc này, cũng không phải cái mà một người có thể tạo ra. Vã lại, kệ sách đều bị hủy, y thật sự không tin bé cưng nhà mình mạnh tới vậy.

Còn như dao động kỳ lạ mình cảm nhận được lúc đang họp...

Đó là gì? Phỉ Nhiên bày tỏ không biết có chuyện này.

"Không, có." Thiệu Khiêm mặt đầy vô tội lắc đầu một cái: "Chỉ có, em và Thiên Thần."

Phỉ Nhiên nghe Thiệu Khiêm nói vậy, ánh mắt lập tức chuyển hướng lên người con gấu bông có chút cũ nát, con gấu bông kia vừa vặn xoay về phía y, đôi mắt lưu ly kia giống chủ nhân nó, trông vô tội cực kỳ.

Ừm, Phỉ Nhiên vô hình đọc hiểu ý này. Có điều, người ta thì hiểu ngôn ngữ động vật, ngài thì có thể hiểu ánh mắt của gấu bông, hình như còn cao hơn một cấp?

"Vậy, sao phòng làm việc lại biến thành bộ dáng này?" Phỉ Nhiên mặt đầy nghiêm túc nhìn Thiệu Khiêm: "Hư hại nhiều như vậy, anh không tin là em gây ra."

Thiệu Khiêm nhìn vào ánh mắt khó hiểu của Phỉ Nhiên cũng có chút chột dạ, đúng là hắn làm, nhưng lại không phải cố ý. Lúc ấy hắn cũng không khống chế được lực linh hồn bạo động.

"Vừa rồi, gió thổi một trận, sau đó, thành như vậy." Thiệu Khiêm duỗi cánh tay ôm lấy gấu bông "Thiên Thần", hắn để gấu bông đối mặt với Phỉ Nhiên, sau đó tựa cằm lên đầu gấu bông, để cho gấu bông và mình "cùng" nhìn Phỉ Nhiên, để... gia tăng sức thuyết phục?

Phỉ Nhiên nghe vậy nhất thời nghẹn họng, ánh mắt y không tự chủ chuyển lên cửa sổ, trong đầu nghĩ rốt cuộc là gió như thế nào mà chui qua cửa sổ phá hư cả căn phòng như vậy?

Nhưng, y cũng không hỏi tiếp nữa, y cảm thấy có lẽ bé cưng nhà mình nghĩ ra lý do này không dễ dàng, mới miễn cưỡng đón nhận. Huống chi, phòng làm việc hư nhất định là do phòng làm việc có vấn đề, tuyệt đối không phải do bé cưng nhà mình.

Nghĩ cũng đến lúc thay trang phục cho phòng làm việc rồi, bộ sưu tập gia đình gấu là một lựa chọn tốt. À, thuận tiện còn phải kèm với thảm lông hình gấu giống như ở nhà họ Thương vậy.

Trên mặt Phỉ Nhiên lộ vẻ tươi cười, sau đó hôn lên mặt Thiệu Khiêm, một tay xoa đầu gấu bông: "Cơn gió kia nói không chừng sẽ tới nữa, hôm nay chúng ta không ở đây nữa có được hay không? Anh dắt em ra ngoài chơi nha, cũng tiện cho người ta dọn dẹp nơi này có được hay không?"

"Ừm." Bây giờ Thiệu Khiêm chỉ mong rời khỏi đây lẹ lẹ. Chỗ này nhìn khắp nơi đều là tội chứng, phải mau tiêu diệt tội chứng mới là vương đạo.

Phỉ Nhiên dắt Thiệu Khiêm thận trọng vòng qua chướng ngại vật đưa người ra khỏi phòng làm việc, sau đó mới gọi điện thoại kêu thư ký vạn năng của mình lên tầng cao nhất.

Thư ký tiên sinh bây giờ thật sự sợ hết hồn hết vía, anh ra khỏi thang máy liền thò đầu nhìn về hướng phòng làm việc. Thấy sếp tổng nhà anh nắm tay thiếu niên kia mặt đầy ôn nhu thì không nhịn được run rẩy, anh cứ cảm thấy không có chuyện gì tốt.

"Sếp, sếp tổng. Sếp tìm em có việc?" Giọng nói của thư ký tiên sinh cũng sắp run rồi, anh cảm thấy sếp tổng nhà mình hôm nay hình như... hình như chưa uống thuốc? Bằng không sao lại mặt đầy ôn nhu sờ đầu người ta thế kia? Quả thực không hề phù hợp với hình tượng nghiêm túc trước kia của y.

"Phòng làm việc của tôi kêu người qua sửa sang, sửa theo bộ sưu tập gia đình gấu, thảm cũng phải trải thảm lông hình gấu, sô pha đổi thành ghế vải hình gấu, bàn trà cũng phải có hình gấu. Trừ máy tính của tôi, còn lại đều đổi hết." Phỉ Nhiên lúc nói luôn theo truyền thống mặt không biểu cảm, hoàn toàn không thấy đôi mắt thư ký tiên sinh càng ngày càng trợn to, dùng một hơi nói hết yêu cầu của mình ra.

Cuối cùng trước khi đi còn không quên nói một câu, phòng làm việc cần phải sửa xong trong vòng năm ngày, mấy ngày nay y không ở công ty, tài liệu không quan trọng thư ký tiên sinh cứ ký, rồi dắt Thiệu Khiêm mặt đầy đồng tình nhìn thư ký tiên sinh đi.

Thư ký tiên sinh cảm thấy mình bị lag, hình như y nghe sếp tổng nói, trừ máy tính của sếp ra, những cái khác đều phải đổi thành bộ sưu tập gia đình gấu, thảm phải là thảm lông hình gấu, sô pha đổi thành ghế vải hình gấu, bàn trà phải có hình gấu... Đây đều là con khỉ gì? Sếp muốn chôn mình trong đại dương gấu sao? Nhìn mấy con gấu lâu, không thấy khiếu thẩm mỹ bị tuột sao?

Còn nữa, một anh sếp tổng suốt ngày mặt lạnh, tại sao lại chọn đồ chơi mềm mềm dễ thương như gấu bông? Cho dù sếp thích đồ chơi, chẳng lẽ không nên là Transformers có thể biến hình sao?

Thư ký tiên sinh cảm thấy mình đã không thể hiểu được suy nghĩ của sếp tổng, anh cảm thấy tối hôm qua nhất định sếp tổng đã bị người ngoài hành tinh bắt cóc, mới có thể từ một anh chàng rắn rỏi nghiêm túc biến thành trái tim thiếu nữ nhuyễn manh như bây giờ...

Thư ký tiên sinh thật sự không biết phải miêu tả như thế nào.

Nhưng, tổng tài đã dặn thì nhất định phải làm. Thư ký tiên sinh lê thân thể mệt mỏi đẩy cửa phòng làm việc của sếp tổng, ngẩng đầu đã thấy trước mắt một mảnh hỗn độn, anh mặt không biểu cảm lui về phía sau một bước, đóng mạnh cửa phòng, hít thở sâu mấy lần dùng sức dụi mắt sau đó mới lần nữa mở cửa phòng.

Nhưng mà, hình ảnh tiến vào mắt vẫn không đổi, hay là một mảnh hỗn độn đó...

Thư ký tiên sinh chân mềm nhũn cho sếp tổng một cái quỳ, rốt cuộc sếp đã làm gì phòng làm việc, mới có thể tạo thành thảm trạng như bị bão ghé thăm như vậy?

Rốt cuộc sếp dùng cây búa bao lớn mới có thể đập kệ sách âm tường cho rả thành mảnh vụn? Sếp nói ra đi, em bảo đảm không dám đánh sếp đâu.

Nhưng mà, bây giờ Phỉ tiên sinh đã cùng nhị thiếu ra khỏi công ty, công ty đã không thể đi, dứt khoát dắt bé cưng nhà mình về nhà thì hơn, nếu không y lại liên lạc với nhà họ Thương, buổi tối cứ để bé cưng ở chỗ mình là được.

Rất nhiều là do vừa rồi dọa sợ Phỉ tiên sinh, trên đường đi cơ hồ y không dừng miệng, từ đầu đến cuối đều trêu chọc Thiệu Khiêm nói chuyện. Mà Thiệu Khiêm đương nhiên cũng nể mặt, có chút khó khăn tán gẫu với hắn, cuối cùng lúc đến nhà Phỉ Nhiên, trên phương diện nói chuyện cũng cải thiện nhiều rồi.

Phỉ Nhiên cảm thấy đây là một hiện tượng tốt, sau khi đến nhà y ôm Thiệu Khiêm hôn một cái, sau đó khều lỗ mũi hắn dẫn đầu xuống xe.

Phỉ tiên sinh xuống xe đi tới ghế phụ, sau khi mở cửa xe thì cởi dây an toàn cho Thiệu Khiêm đang nửa nằm, lúc rời đi còn không quên hôn môi Thiệu Khiêm một cái.

Thiệu Khiêm bị hắn kéo xuống xe, thuận thế cũng hôn cằm Phỉ Nhiên một cái. Đúng, cằm. Phỉ Nhiên cao cỡ một mét chín ba, nhưng mà Thiệu Khiêm giờ cũng mới hơn một mét bảy thôi, thậm chí khi hôn cằm Phỉ Nhiên, hắn còn hơi nhón chân.

Đối với việc này, Thiệu Khiêm có chút ảo não, thừa dịp nhị thiếu vẫn còn đang trổ mã, hình như mình cần rèn luyện nhiều một chút, cũng phải tranh thủ tăng tới một mét tám phải không?

Nhưng mà, Thiệu Khiêm bên này mới vừa đứng vững, thì cảm giác mình bị người đẩy một cái, ngay khi hắn sắp ngã lên xe thì bị Phỉ Nhiên ngăn giữa y và xe, Thiệu Khiêm lập tức va vào ngực Phỉ Nhiên, mũi bị đụng trúng có hơi đau.

Phỉ Nhiên có chút khẩn trương xoa nắn Thiệu Khiêm quan sát, xác nhận hắn không có chuyện gì lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó mặt đầy sương lạnh ngẩng đầu nhìn người cách đó hai bước: "Cậu tới đây làm gì, Ansar."

Thiệu Khiêm nghe giọng Phỉ Nhiên thì quay đầu, lúc này mới nhìn thấy người vừa rồi đẩy hắn là một thiếu niên tóc vàng mắt xanh, thiếu niên kia cặp mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Thiệu Khiêm không rời, nhìn bộ dáng kia cứ như muốn ăn sống hắn vậy: "Danny, nó là ai?"

"Cậu tới đây làm gì?" Sắc mặt Phỉ Nhiên âm trầm vô cùng: "Còn nữa, tôi tên Phỉ Nhiên, không phải Danny gì hết."

"Anh nói em tới làm gì? Chú Karen cũng đã nói chúng ta sắp kết hôn. Anh không nói tiếng nào liền chạy về Trung quốc, làm em tìm gần chết." Mắt Ansar có chút kén chọn nhìn Thiệu Khiêm, khi nhìn gấu bông cậu ôm trong ngực thì cười lạnh một tiếng: "Em còn khó hiểu sao anh vội vàng chạy về Trung Quốc, chẳng lẽ vì một đồ chơi như vậy? Mặt mày xấu xí không nói, còn chơi cái thứ mềm mềm của con gái này? Thứ cũ nát này, cũng chỉ có thể đứng trong hàng phế liệu, như chủ nhân của nó."

Vừa rồi Thiệu Khiêm bị người đẩy một cái bản thân đã không vui rồi, bây giờ nghe được Ansar nói "Thiên Thần" trong lòng càng tức giận hơn, hắn trực tiếp thoát khỏi cái ôm của Phỉ Nhiên, sau đó đạp thiếu niên một cái.

Ừm, còn đạp rất chính xác, vừa vặn in một dấu giày trên ngực áo màu trắng của thiếu niên, còn rất rõ ràng.

Lúc này, Ansar được nuông chiều từ nhỏ, có bao giờ bị đối xử như vậy? Thế là trợn to đôi mắt nhìn Thiệu Khiêm đá, lúc ngã xuống đất còn đầy mặt không thể tin: "Mày lại dám đá tao?"

"Đá mày đó." Lúc này Thiệu Khiêm nói chuyện rất trôi chảy: "Trên địa bàn của tao còn dám phách lối như vậy, nhóc con rất có dũng khí."

Phỉ Nhiên nghe vậy thì sợ ngây người, người kêu người khác là nhóc con có thật là bé cưng nhà y không? Chỉ nhìn mặt mũi thôi, rốt cuộc từ đâu em cảm thấy Ansar nhỏ hơn em?

Nhưng, cho dù Phỉ Nhiên khiếp sợ, y cũng không quên bảo vệ Thiệu Khiêm ở sau lưng, ánh mắt nhanh chóng quét qua bốn phía muốn nhìn xem có người đi theo Ansar không. Ansar là con út của gia tộc Michelle, được người nhà nuông chiều không biết trời cao đất rộng, có thể nói là không để bất kỳ ai vào mắt.

Ansar này từng gặp Phỉ Nhiên trong một buổi tiệc, không biết thế nào lại nhìn trúng y, sống chết muốn kết hôn với Phỉ Nhiên, muốn liên hôn với gia tộc Caesar.

Việc con út của gia tộc Michelle coi trọng con riêng của gia tộc Caesar, thật ngoài dự đoán giới thượng lưu nước Y, những người này từ đầu đến cuối đều cho rằng một đứa con riêng vô dụng có gương mặt lại không thể thừa kế gia tộc cũng không có gì tốt. Nhưng, Ansar không nghĩ như vậy nha, khi đó ai khuyên cậu cũng không nghe, mỗi ngày quấn lấy Phỉ Nhiên không buông.

Gia tộc Caesar tất nhiên là tình nguyện thấy tình huống như thế, dù sao bọn họ mặc dù chơi với xã hội đen nhưng cũng muốn giao thiệp với một vài mối làm ăn đứng đắn, sự ảnh hưởng của gia tộc Michelle trong giới kinh tế là không thể khinh thường, nếu có thể dùng một đứa con riêng đổi lấy cơ hội hợp tác với họ, thế thì thật sự không thể tốt hơn nữa.

Cho nên, gia chủ đương thời của gia tộc Caesar gia tộc, cũng chính là cha của Phỉ Nhiên lập tức cũng đồng ý yêu cầu liên hôn của gia tộc Michelle, thậm chí làm cho bọn họ một buổi tiệc đính hôn long trọng, tốt tỏ rõ quan hệ thông gia của gia tộc Michelle và gia tộc Caesar với giới thượng lưu nước Y.

Nhưng mà...

Ngay ngày đính hôn, bọn họ phát hiện đứa con riêng hèn mọn đó mất tích. Y trốn rồi...