Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Chương 13: Thiên sư thần quái văn [1]




Trở về tinh hải Thiệu Khiêm trăm mối khó giải, hắn thủy chung không nghĩ ra vì sao bộ dạng của nam chính thế giới trước cứ sai sai, thậm chí ngay cả nam phối vốn là con chốt thí cũng thay đổi. Suy nghĩ nửa ngày cũng không hiểu Thiệu Khiêm nhức đầu quyết định buông tha cho tế bào não của mình, không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, cùng lắm thì về sau mình không trực tiếp xuất hiện trước mặt nam chính nữ chính chẳng phải được rồi, hắn cũng không tin, cái thứ biến dị này có thể đi theo mình đến mỗi thế giới.

Năng lượng của thế giới trước hệ thống lấy được không tính là thiếu, số liệu hình như cũng chỉ nhiều hơn khôi phục thế giới thứ nhất một chút, khi hắn trở lại tinh hải hệ thống thông báo đang tu sửa, trong tiềm thức Thiệu Khiêm cũng không hy vọng hệ thống có thể tu sửa số liệu, nhưng nếu hệ thống không khôi phục, rất nhiều tư liệu hắn đều không nhìn thấy, cho nên bối rối một chút cuối cùng vẫn lựa chọn tu bổ.

Sau khi hệ thống thông báo tu sửa xong rồi Thiệu Khiêm đưa tay nắm lấy một tiểu quang cầu lướt qua bên người hắn rời khỏi tinh hải. Hiện tại hắn đã không thèm cân nhắc xem phải đến thế giới nào, bây giờ hắn có rất nhiều thời gian để dùng, cho nên hình như đến thế giới nào cũng không khác mấy.

Chỉ có thể nói, nghìn tính vạn tính cũng tính luôn cả mình vào, chính là bộ dạng hiện giờ của Thiệu Khiêm. Cho rằng mình là người khống chế, kết quả đến cuối cùng lại phát hiện vẫn có người sau lưng mình, loại cảm thụ đó quả thật chua vãi, muốn vứt bỏ linh hồn sau lưng đi lại không mạnh bằng người ta, tiếp nhận hắn đi lại cảm giác mình ủy khuất.

Lần này Thiệu Khiêm vận khí không tốt lắm, vừa mở mắt liền thấy một gương mặt đầy máu me, gương mặt đó còn mất một con mắt, con còn lại chỉ còn tròng mắt trắng, răng nanh trong cái miệng há hốc nhìn rất rõ, làm Thiệu Khiêm giật bắn cả người vì sợ gần như là theo bản năng thôi thúc lực linh hồn hỗn loạn đánh một quyền sang.

Cái này quá mẹ nó dọa người rồi.

Vật thể bị Thiệu Khiêm đánh phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai, sau đó bỏ chạy mất dáng. Thiệu Khiêm lau mồ hôi lạnh trên trán quan sát tình cảnh hiện tại. "Mình" hiện tại đang nằm trên giường, đồ chơi mới thấy kia... chắc là không phải người?

Nghĩ tới đây Thiệu Khiêm lập tức đen mặt lại, hắn đúng là biết tìm chỗ ghê, tiện tay vồ một cái liền vận khí tốt đụng tới thế giới hố cha này. Đây là một thế giới thần quái, thế giới mà quỷ và người cùng tồn tại.

Nam chính của thế giới này là một thiên sư, đúng rồi bạn không nhìn nhầm đâu, chính là cái thể loại bắt quỷ ấy. Nữ chính lại là một lệ quỷ trăm năm ngây thơ chỉ nhớ phải báo thù, vẫn phiêu đãng chung quanh tìm kẻ thù của mình. Chỉ là kẻ thù trăm năm của cô cũng đã sớm chết không thể chết nữa, đâu còn tìm được?

Thế nhưng quỷ này không tin, cô liền cho rằng tìm không được kẻ thù thì vẫn có thể tìm được đời sau của kẻ thù, chỉ cần tìm được đời sau của người nọ, cô có thể báo thù rồi.

Cái tình tiết nhảy vọt này, đã bảo biến thành quỷ thần chí không rõ rồi cơ mà? Đã bảo chỉ u mê muốn báo thù rồi mà? Cô mẹ nó cũng biết tìm đời sau báo thù, còn có thể gọi là ngây thơ à? Còn có thể gọi là thần chí không rõ à? Tôi thấy thần chí cô rất thanh tỉnh đó.

Thân thể này của Thiệu Khiêm tên là Sở Lương, trước đây số đen đủi bị nữ chính hù chết, lại là do trong lòng nghẹn một bụng tức không thể phát tiết ra ngoài, cho nên biến thành quỷ...

Trước đây lần đầu Thiệu Khiêm xuyên qua chính là một a phiêu, còn là một a phiêu không ra khỏi căn phòng này được, chuyện mỗi ngày hắn cần làm chính là nằm trên giường đờ ra, làm nhiệm vụ hệ thống giao, "Cậu nên phơi nắng rồi." "Ngày hôm nay trăng sáng quá, cậu đến bên cửa sổ tản bộ đi." "Quỷ lười, ngồi dậy vận động."...

*a phiêu: quỷ hồn, ma trơi (thấy để nguyên gốc cute hơn:v)

Trước đây Thiệu Khiêm quả thật muốn bỏ qua không làm, đây đều là nhiệm vụ gặp quỷ gì? Kêu một con quỷ vừa mới chết quỷ đi phơi nắng, sao mày không lên trời luôn hả? Nhưng có hệ thống bức bách hắn nào có biện pháp gì? Kêu phơi nắng cũng chỉ có thể phơi nắng, cho nên khi thái dương chiếu lên người, sau đó âm khí trong thân thể mình từng chút một bốc hơi lên phát ra âm thanh tí tách... Thiệu Khiêm cũng sắp cho rằng hắn biến thành thịt quay rồi, là cái kiểu rắc chút gia vị là có thể cạp ăn rồi.

Ban ngày kêu hắn phơi nắng, ban đêm lại phơi trăng bù lại... Trước đây hắn đã cảm thấy hệ thống có cừu oán với hắn, luôn đổi cách giày vò hắn nhiều lần.

Về sau căn nhà này thành nhà ma, không có mấy ai muốn qua đây, theo sau sự nổi tiếng càng ngày càng lớn của nơi này, cuối cùng đã kinh động nam chính kia, mẹ nó anh ta còn dẫn theo nữ chính đến, sau đó nữ chính khóc sướt mướt trước mặt anh ta nói con quỷ này chính là đời sau của người trước đây hại chết cô, không nghĩ tới tổ tiên hắn trước kia hại người, hiện giờ đời sau cũng làm ác như vậy.

Cảnh khóc kia quả thật ruột mềm đứt từng khúc nói lời đau nhói lòng, nhưng cô lại không thử nghĩ, trước đây ai hại chết thiếu niên vô tội này? Ai làm hại hắn tắt thở không thể đầu thai còn bị vây khốn?

Sau đó? Sau đó tiểu quỷ tay trói gà không chặt còn ngày ngày phơi nắng phơi trăng bị nam chính dùng một lá bùa đánh cho hồn phi phách tán. Đương nhiên, Thiệu Khiêm không có khả năng bị đánh cho hồn phi phách tán, lúc đó chỉ là một thủ thuật che mắt mà thôi, thế nhưng hắn nóng a, người sẽ không lên tiếng mắng hai câu ư? Mình gặp nhiều tội (phơi nắng) như vậy, kết quả đến một lời thoại cũng không có mà đã bị PASS rồi.

Lại lần nữa đảo qua kịch tình xem một lần Thiệu Khiêm vô lực đỡ trán, nghĩ đến gương mặt mình nhìn thấy vừa rồi, ôi đệt chỉ có thể nói rằng nam chính rất tốt, rất cường đại, đối mặt với gương mặt hủy dung thiếu một mắt cũng có thể cứng lên. Quả thật là thần nhân a.

Có điều hình như mình cũng không tốt lắm? Thiệu Khiêm nhìn "mình" nằm trên giường, nhìn nhìn thân thể dường như là bán trong suốt một lần nữa thở dài, đây là lại biến thành a phiêu rồi...

Thi thể này vào bảy ngày sau do tỏa ra mùi tanh tưởi mới bị chủ thuê nhà phát hiện, sau khi chủ thuê nhà báo nguy thì thi thể được đưa đến nhà xác, pháp y tùy ý kiểm tra một phen sau đó kết luận chết do đột phát nhồi máu não. Tôi chết cả nhà ông, một chàng trai thân thể khỏe mạnh làm việc nghỉ ngơi bình thường lại đột ngột nhồi máu não à, bộ pháp y như ông là bác sỹ thú y nửa mùa à!?

Lần này Thiệu Khiêm không định để người ta quan sát thân thể này, hắn trực tiếp dùng lực linh hồn đốt thân thể thành một đống tro cốt, sau đó lại từng chút một nung thành một búp bê sứ, nhìn búp bê trắng trắng béo béo Thiệu Khiêm yêu thích muốn chết, tay nghề của mình vẫn tốt như vậy, nhìn búp bê sứ, đúng là không có một chút tỳ vết nào.

Chỉ có điều sau khi búp bê không chút tỳ vết nào này bị người nào đó cầm đi, Thiệu Khiêm thật muốn lại lần nữa xuyên trở lại tát chết chính mình lúc ấy cho rồi, cho mày tay tiện, nung búp bê cái gì.

Đặt búp bê trong tay thưởng thức Thiệu Khiêm ngồi bên cửa sổ hấp thu âm khí ánh trăng, chỉ dựa vào một thiếu niên đã tắt thở e rằng không còn cách nào trực tiếp biến thành a phiêu, mà ngày hôm nay lại là mười lăm tháng bảy ngày âm khí thịnh nhất. Quỷ môn mở rộng vạn quỷ đều xuất hiện, âm khí ào ào cũng là một trong những nguyên nhân thiếu niên trực tiếp biến thành quỷ.

Hiện tại Thiệu Khiêm kết hợp lực linh hồn và âm khí lại với nhau từng chút tăng cường thân thể, hắn cũng không muốn làm phược linh, cứ ở mãi chỗ này còn không phải thỏa đáng chờ đấy để nam chính nữ chính đến xử hắn? Chỉ có mau sớm hấp thu âm khí tăng thực lực đánh vỡ cầm cố mới đúng.

Chỉ có điều thường thì kế hoạch không theo kịp biến hóa, Thiệu Khiêm chỉ đắc ý hai ngày đã bị người bắt tại trận. Hắn tự nhận là hiện tại không phải thời cơ tốt để nam chính nữ chính đến đây, vì vậy cũng không che giấu linh lực hấp thụ chung quanh gì nhiều, lúc quỷ môn mở rộng lúc quỷ hồn du đãng bay ra đều là quỷ hồn phổ thông lưu luyến nhân gian, tự nhiên không có bao nhiêu khả năng, cũng chỉ là muốn vào quỷ tiết nhặt ít tiền bạc mà thôi.

Cho nên, rất nhiều quỷ hồn khi nhìn đến âm khí phía này đều tựa như cái phễu tràn về một chỗ, đều nghĩ vị quỷ tiên kia đang tu hành ở đây vì vậy không dám quấy rối. Nhưng mà những quỷ hồn này không dám quấy nhiễu, cũng không có nghĩa là người khác không dám quấy nhiễu.

Khi Tống Đạo đứng từ xa nhìn bóng người ở cửa sổ lầu ba bị âm khí bao trùm thì nheo mắt lại, gương mặt như đao phong khắc góc cạnh rõ ràng do đang nheo mắt nên càng lộ vẻ sắc bén.

Âm khi rất khổng lồ, âm khí thế này chỉ sợ là lão quỷ trăm tuổi, nếu không trừ khử tất nhiên nguy hại không nhẹ. Chỉ là... Vì sao nhìn bóng người bị âm khí bao trùm chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn vô cùng? Loại cảm giác này gần giống như là đau đớn bị người móc tim, kết quả này là sao.