Mối Mai

Chương 1




Mặt trời dần ngả về Tây, con ngõ Mắt Mèo – nơi có dinh thự nhà họ Lục tọa lạc – cũng đến chớm lên đèn. Sắp đến giờ ăn tối, đám người hầu trong nhà qua lại tấp nập mà chẳng hay bận rộn những gì. Dẫu ai nấy đều có việc nhưng lạ thay, họ chẳng hề nhốn nháo mà lại rất nghiêm chỉnh.

Trong nhà ăn, đèn đuốc sáng trưng soi tỏ chén bát thủy tinh bóng loáng như mới. Nhà họ Lục chẳng đông người nên sau khi cậu con trai duy nhất đi du học thì căn nhà càng thêm yên tĩnh. Sự chuẩn bị kỹ càng, trang trọng này dường như muốn thể hiện rằng chủ nhà sắp đón khách đến chơi, nhưng qua những người hầu cứ cắm cúi làm việc trong tâm trạng lo lắng, cầu mong sao mình có thể biến thành bình mai hay chiếc dao bạc trên bàn cơm thì thật sự chẳng giống nhà có tiệc.

Trước bàn ăn có hai cô hầu búi tóc hình trăng non, mặc áo hai lớp đứng gấp khăn lau miệng. Cô hầu thấp hỏi bạn mình với giọng thật là nhỏ:

– Này, em nghĩ cậu có về không?

Cô hầu cao hơn khẽ liếc ra sau rồi trêu lại:

– Sao thế? Chị nhớ cậu rồi à?

Cô hầu thấp đỏ bừng mặt, đánh nhẹ vào mu bàn tay bạn mình bằng khăn lau miệng:

– Em nói gì vậy? Chị đánh em bây giờ!

– Ấy! Ấy! Chị tha cho em đi!

Cô hầu cao hơn vội vàng kéo bạn lại, bởi bị bà trông thấy có khi còn được tha chứ nhỡ mà quản gia trông thấy là cả hai cùng tiêu đời. Kéo xong cô ấy mới ghé lại gần để thì thầm:

– Em nghe Vu Can bảo ông chỉ nói với cậu là mình bị bệnh thôi, còn chuyện cưới xin thì chẳng nói gì cả!

Trong tiếng hít hà và cái nhìn ngỡ ngàng của cô hầu thấp, cô ấy cười:

– Không phải vậy thì sao? Nhà ai cưới hỏi chả giăng đèn kết hoa, gióng trống khua chiêng. Nhưng nhà ta thì sao?

Cô ấy liếc khẽ nhà ăn vẫn cứ bình thường như mọi bữa sau lưng:

– Đừng nói là giăng đèn kết hoa, chỉ cần treo thêm chiếc đèn lồng đỏ thôi cũng đủ để cậu chạy mất rồi!

Nghĩ tới cảnh đó, hai cô hầu đồng loạt che miệng cười. Nhác thấy có người đi tới, cô hầu cao huých bạn và hai người cùng im lặng. Một người phụ nữ trung niên mặc váy dạ hội màu xanh sẫm kết hợp cùng chiếc áo choàng ren màu trắng đi vào nhà ăn. Nếu không có vẻ mệt mỏi nơi khóe môi thì với cách ăn diện ấy, có nói bà là một thiếu phụ xinh đẹp cũng chẳng sai.

Thấy nhà ăn đã thỏa đáng, bà gật đầu.

Lúc này ngoài hành lang có tiếng bước chân chầm chậm của một người đàn ông ngoài năm mươi mặc trường bào mã quái. Ngoảnh lại trông thấy ông, người phụ nữ ân cần hỏi han:

– Mình à…

Nhưng trông thấy cách ăn diện của bà, hai hàng lông mày của người đàn ông kia nhăn tít lại:

– Chẳng lẽ bà không biết gia đình họ thế nào à? Bà ăn mặc vậy người ta sẽ cười vào mặt nhà ta mất!

Nụ cười gượng gạo trên gương mặt người phụ nữ kết hợp với vẻ hổ thẹn để tạo thành nét mặt rầu rĩ.

– Bà còn đứng đó làm gì? Không mau đi thay đồ đi?

Càng nhìn vẻ rụt rè, sợ hãi xưa nay vẫn vậy của bà, người đàn ông càng thấy chán, cuối cùng bỏ luôn lên phòng.

Khi ráng chiều đang nhuộm cho dinh thự một lớp màng ánh sáng màu cam, một chiếc xe dừng lại trước cửa.

Trông thấy người vừa bước xuống khỏi xe, cô hầu đang quét sân vội vàng túm vạt áo rồi chạy thẳng vào nhà mà chẳng kịp bỏ chổi. Còn chưa kịp mắng mỏ khi thấy cảnh tượng ấy, quản gia đang kiểm kê đồ đạc đã nghe cô hầu nói:

– Cậu… cậu về rồi!