Mỗi Lần Sống Lại Đều Yêu Nàng Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 59: Như thể đang thử tay nghề, anh lại chọc cái nữa




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nàng có thể cảm nhận được mình bị bao lại, nhưng lại không cảm thấy khó chịu ở đâu, nàng cũng không thể nhúc nhích. Bỗng mấy tiếng chó sủa vang lên bên tai nàng.

“Gâu gâu gâu!”

Nhụy Bạch Y nghe thấy một tiếng “Rầm”, dường như có thứ gì đó giẫm lên hộp, chiếc hộp lõm xuống.

Ngay sau đó là tiếng chó cắn xé. Không bao lâu sau, chiếc hộp đã bị rách toạc, ánh mặt trời chói chang chiếu vào. Qua cái lỗ kia, nàng nhìn thấy một cái đầu chó lông lá.

Đó là chú chó vàng bự mà nàng đã mơ thấy rất nhiều lần.

FB_IMG_1620405738343-01png

Chú chó vàng to ngửi ngửi bằng mũi chó, đập chân chó lên hộp, lật cái hộp mấy vòng, Nhụy Bạch Y nằm trong hộp cũng quay cuồng theo.

Nàng bị lăn choáng váng, chiếc hộp dừng lại, nàng mới thôi lăn.

Chú chó vàng to kêu “Gâu” một tiếng, nhào tới chồm lên chiếc hộp, tiếp tục cắn xé hộp bằng cái mõm chó, xé rách hoàn toàn chiếc hộp, sau đó cái vuốt chó của nó đập một cái, nàng lăn ra khỏi hộp.

Nhưng dải dài trong suốt kia vẫn còn bao lấy nàng. Nàng vừa thôi lăn, chú chó vàng to nhào tới phủ phía trên nàng, hửi hửi nàng bằng cái mũi chó.

Ngửi một lát, nó ngoạm lấy nàng.

Nhụy Bạch Y: “……”

dog-cat-stairs-2

Con chó vàng to ngoạm nàng chạy mãi về trước, càng chạy càng nhanh, lúc gần chạy vào một con mương thối thì một lưỡi đao to đột nhiên chém xuống từ trên trời, nàng sợ tới nỗi vội bừng tỉnh.

Tỉnh lại nàng mới biết đó là một giấc mộng, người nàng dầm dề mồ hôi, nhưng tiếng dao cắt qua hộp thì thực sự tồn tại, vang ngay bên tai nàng.

Nhụy Bạch Y mở mắt ra nhìn, một góc nhỏ của đầu dao màu bạc nhòn nhọn đang xẹt ngang qua đỉnh đầu nàng, đoạn, con dao nghiêng xuống cắt dọc hai bên người nàng. Ánh sáng len vào qua vết cắt, chiếu lên người nàng.

“Đây là cái gì?”

“À thưa sếp, đây là quà sinh nhật mà cậu hai tặng sếp đấy ạ, cậu hai muốn em mở cho sếp xem bây giờ luôn.”

“Sinh nhật?”

“Đúng vậy thưa sếp, hôm nay là sinh nhật sếp mà. Sáng nay em vừa vào công ty đã thấy thiệp chúc mừng của nhân viên chất đống thành núi rồi. Em thu gọn hết để trên bàn cho sếp rồi đấy, các group chat cũng gửi lời Happy Birthday cho sếp cả rồi ạ.”

“Không làm lụng tử tế mà viết thiệp chúc mừng cái quái gì, group chat của nợ nào?” Giọng nói lạnh lùng vang lên.

“……”

Có ai đấy đang nói chuyện bên ngoài chiếc hộp, một giọng trong ấy rất quen thuộc.

Nhụy Bạch Y chỉ nghe tiếng đã nhận ra ngay đây là giọng của Ngụy Nhuận. Nàng muốn đẩy hộp đi ra ngoài, nhưng nàng không thể nhúc nhích nổi, thân thể này dường như không nghe theo sự sai khiến của nàng.

Ánh sáng lập tức ùa vào, hoàn toàn bao phủ lấy nàng, vì chiếc hộp đã được mở ra.

Nàng thấy một cái mặt bự xa lạ. Khoảnh khắc nhìn thấy nàng, cái mặt bự kia sợ hãi kêu thành tiếng: “Uây sếp ơi!”

Lý Binh Binh ngây người một lát, chuẩn bị bế robot xinh đẹp trong hộp ra. Nhưng vừa đưa tay qua, anh ta đã thấy cô người máy nhíu mày, ánh mắt nhìn anh ta còn lạnh như băng, rất kiểu nếu anh ta dám chạm vào cô, cô sẽ giết anh ta vậy.

Tay Lý Binh Binh run lên, nghĩ thầm vãi nồi ma làm thật rồi. Anh ta xoa xoa tay, đứng dậy lùi sang một bên, “Sếp ơi, dạo này người máy thông minh quá nhỉ, còn còn còn còn chưa khởi động mà nó đã tự mở mắt ra được, còn biết lườm người khác.”

Lệ Đình Nhuận: “Người máy?”

Lý Binh Binh gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy! Sếp xem đi sếp!”

Anh ta dứt khoát đẩy cả chiếc hộp chuyển phát nhanh tới trước mặt Lệ Đình Nhuận, “Sếp ạ, thật không hổ là cậu hai, lần nào cũng tặng những món sáng tạo khác người cho sếp.”

Lệ Đình Nhuận đặt tách cà phê trong tay xuống, nâng mi ngước nhìn chẳng hề để ý chú nào. Vào khoảnh khắc nhìn thấy cô gái trong hộp, anh bỗng dưng khựng lại, ngụm cà phê ở cổ họng phải mất một lúc lâu mới trôi xuống được.

Trong chiếc hộp giấy màu trắng cao bằng đầu người, một thiếu nữ trông chỉ mới 15-16 tuổi nằm đấy, cô mặc một chiếc váy lụa bung xòe, làn da như tuyết, màu môi đỏ thắm. Đôi mắt vừa to vừa long lanh ngập nước, đen lúng liếng, tựa như một cô thiên nga trắng cao ngạo, lại giống như một cô mèo trắng nhỏ đáng yêu.

fab84491fbdf02e4432fbfe4b0cd26dajpg

Vừa quyến rũ vừa lạnh lùng lại vừa dễ thương.

Chết mất thôi.

Khi lý trí sắp bị tiêu diệt triệt để, anh lại bị hai chữ “người máy” của Lý Binh Binh cứu về hiện thực. Lệ Đình Nhuận cầm cốc cà phê lên uống một ngụm, di động trong túi đột nhiên rung lên.

Anh lấy ra xem, là Lệ Ngân Hà gọi tới, anh bấm nút nghe.

“Anh, đã thấy quà chưa? Có phải rất vui rất bất ngờ rất là feel không ạ? Anh có thể thử xem nó thế nào nhé, nghe nói đấy là một cô robot đẹp lắm đấy, ngoại hình không thua kém gì người thật, còn biết khóc biết cười biết nấu ăn đó. Nó cũng biết cả xử lý thư từ và pha cà phê cho anh, tóm lại là rất thông minh. Hơn nữa Allison còn nói, Q518 là mẫu mà cô ấy hài lòng nhất, cũng là mẫu hoàn hảo nhất.”

Ở đầu dây kia, Lệ Ngân Hà hình như đang ở phim trường, có tiếng đạo diễn hô cut vang lên bên cạnh.

Lệ Đình Nhuận lại uống một ngụm cà phê, không nói gì.

“Alo, anh ei, anh nói một câu xem nào, anh có thích không? Nếu không phải em đưa mức phí chia tay trên trời thì Allison thèm vào mà theo ý em. Allison vốn chuẩn bị con robot thư ký này cho tổng thống Mỹ đấy.” Lệ Ngân Hà nói bằng giọng điệu khoa trương.

Lệ Đình Nhuận lại dịch mắt về cô thiên nga trắng nhỏ trong hộp, người đàn ông nhìn cô một cái, “Ừ” một tiếng y như bố thí.

“Toi mất, anh ei, con robot này đắt lắm đấy! Em phải trăm cay ngàn đắng mới mang nó về được cho anh, anh lại chỉ là ừ là xong chuyện hử?”

Bên Lệ Ngân Hà có người gọi cậu ta, cậu chàng đáp người ta một câu “Tới ngay đây!”, rồi lại nói với Lệ Đình Nhuận: “Được rồi được rồi được rồi, em biết mà, em biết ngay anh sẽ lạnh lùng như thế. Nếu anh không thích thì bọc lại cho em, gửi về nhà em đi. Bảo bối hay ho như thế anh không cần nhưng em muốn á! Không thể để lãng phí được.”

Lệ Đình Nhuận hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

“……” Đầu dây kia hơi sửng sốt, trả lời: “Thì…… tầm năm sáu triệu tệ.”

Lệ Đình Nhuận nói: “Chốc anh trả mày gấp đôi.”

“Hả???”

Lệ Đình Nhuận cúp điện thoại, cầm tách cà phê lên uống thêm một ngụm. Chẳng mấy sau đó, di động lại rung lên, anh mở ra nghe.

“Anh anh anh, mới nãy em nói lộn đó, lộn đó, không phải tiền triệu đâu, mà là chục triệu, chục triệu ý! Năm sáu chục triệu ạ!!” Giọng Lệ Ngân Hà đầy kích động, cách màn hình mà còn có thể đánh hơi được mùi “Sớm biết thế này thì vừa nãy mình đã bảo nhiều cmn hơn rồi”.

Lệ Đình Nhuận mặc kệ cậu ta, dập máy luôn.

Anh ném điện thoại di động lên bàn, phát hiện cô thiên nga trắng nhỏ trong chiếc hộp kia còn đang nhìn anh chằm chằm, ánh mắt ẩn chứa sự phức tạp không nên thuộc về người máy. Chẳng hiểu sao anh lại thấy giật mình.

Người đàn ông đứng dậy khỏi ghế văn phòng, rút cái kéo khỏi sọt dụng cụ rồi đi qua. Anh đi đến cạnh chiếc hộp, ngồi xổm xuống, cắt lớp xốp bọt biển bao quanh người máy đi.

Không có giấy bọt biển che đậy, da thịt trắng nõn và những đường nét gương mặt rất thật của người máy càng lộ rõ hơn.

Lệ Đình Nhuận đưa tay lên khuôn mặt nhỏ của cô robot, véo mấy cái liên tiếp, nói với giọng trầm thấp: “Thật quá nhỉ.”

Lý Binh Binh đi tới nói: “Sếp, bạn gái cũ của cậu hai khủng thật, quá là khủng luôn, còn nghiên cứu ra được món đồ chơi này. Sếp, cậu hai nói cậu ấy mua con robot này về làm thư ký cho sếp. Sếp có thể bật thử lên xem công dụng thế nào, nếu dùng không ổn thì chúng ta có thể trả hàng về cho bạn gái cũ của cậu hai gia công lại.”

Anh ta nói xong thì liếc mắt nhìn người máy, lại sờ sờ gáy mình, vẻ mặt như gặp phải ma: “Nhưng hình như con robot này tự khởi động rồi.”

Lệ Đình Nhuận nhéo mặt robot xong thì chọc lên ngực cô. Dường như muốn thử tay nghề, anh lại chọc thêm cái nữa.

Nhụy Bạch Y: “……”

Lý Binh Binh trợn tròn mắt, “Woa sếp ơi, mặt robot đỏ lên rồi!”

Lệ Đình Nhuận ngẩng đầu lên nhìn, gương mặt mềm mại trơn bóng của thiên nga trắng nhỏ quả nhiên đang ửng đỏ, Lý Binh Binh đứng bên cạnh cảm thán: “Còn thông minh được đến mức này luôn……”

Lệ Đình Nhuận không nhịn được, lại véo mặt cô robot, bế cô ra khỏi hộp.

Trông thì to, vậy mà bế lên lại rất nhẹ, nhưng cô không nhẹ đến mức như bọt biển, vẫn có trọng lượng y như người thật, sờ vào cũng cực kỳ chân thực.

Lệ Đình Nhuận cúi đầu nhìn cô người máy, bế cô lên ghế của mình, nói với Lý Binh Binh: “Lấy hướng dẫn sử dụng lại đây.”

“Vâng ạ!” Lý Binh Binh đi lục hướng dẫn sử dụng trong chiếc hộp. Anh ta phát hiện cấu tạo của chiếc hộp này rất kỳ lạ, anh ta lục lọi hồi lâu mới moi hướng dẫn sử dụng ra khỏi ô đựng của nó được.

Ô vuông bên cạnh ô đựng hướng dẫn sử dụng để dây điện và cáp dữ liệu, còn có một lọ dung dịch vệ sinh và dung dịch bảo dưỡng.

“Sếp ơi, đây ạ.” Lý Binh Binh đặt hướng dẫn sử dụng vào tay Lệ Đình Nhuận.

Lệ Đình Nhuận nghiên cứu bản hướng dẫn sử dụng kỹ càng một lát, rồi ném nó lên bàn, nói: “Đúng là nó tự khởi động thật.”

Lý Binh Binh: “Hả?!”

Lệ Đình Nhuận không để ý đến anh ta, đi qua ôm người máy lên. Anh đang chuẩn bị vén váy cô lên thì chợt dừng động tác lại.

Anh nhíu mày, nói với Lý Binh Binh: “Đã sửa lại biên bản họp chưa, sao còn đứng ở đây?”

Lý Binh Binh: “……”

“Dạ, vâng vâng vâng, giờ em đi sửa ngay đây ạ!” Lý Binh Binh vốn đang rất tò mò về con robot kia, nhưng sếp lớn đã lên tiếng, anh ta chỉ có thể về vùi đầu vào công việc.

Đợi người kia đi rồi, Lệ Đình Nhuận mới bế cô robot lên bàn. Anh cầm lấy chiếc điều khiển từ xa cạnh máy tính bàn, khoá trái cửa văn phòng lại.

Nhưng vừa bấm điều khiển xong, anh bỗng khựng lại. Anh cảm thấy sao hành vi của mình cứ như yêu đương vụng trộm ấy nhỉ, không phải chỉ là một con robot thôi sao, mắc gì anh phải bảo vệ sự riêng tư cho một con robot? Đúng là khùng.

Lệ Đình Nhuận bỏ điều khiển từ xa xuống, lại đưa mắt nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của cô người máy.

Anh ngắm nghía cô một lát, cụp mắt, vén váy cô lên. Quả nhiên anh thấy một cái nút nho nhỏ màu đỏ ở bên trong đôi chân mảnh khảnh của cô.

Lệ Đình Nhuận ấn ngón tay vào nút.

Một tiếng “Tách” vang lên, Nhụy Bạch Y như được phóng thích, có thể cử động được thân thể.

Phản ứng đầu tiên của cô chính là nâng tay lên, định cho Lệ Đình Nhuận một cái bạt tai, nhưng một màn hình màu xanh lam chợt hiện lên trong đầu cô.

Một hàng chữ nhảy ra trên màn hình: “Động tác nguy hiểm, động tác nguy hiểm! Lệnh bị lỗi, lệnh bị lỗi! Loại bỏ, loại bỏ!”

Cô phát hiện tay mình lại lập tức mất đi tri giác, rơi xuống ngay.

Nàng muốn vận dụng thần thức liên hệ với chú rồng thần nhỏ, nhưng lại phát hiện mình không thể nào vượt qua màn hình màu lam kia, dường như ở thế giới này nàng đã mất đi năng lực điều khiển thần thức, rồng thần nhỏ cũng không theo cạnh nàng.

Lệ Đình Nhuận nhìn cô đăm đăm, mở miệng nói: “Xưng hô thế nào?”

Anh đã khởi động cô hoàn toàn, nếu cô thông minh như thế, thì hẳn là có thể tự giới thiệu.

Nhụy Bạch Y không muốn nói gì cả, chỉ muốn đánh anh, nhưng miệng cô lại không nghe theo sự sai khiến của cô, cô mở miệng đáp: “Rose-Q518- Nhuỵ, ngài Lệ, rất vui được phục vụ ngài.”

Nhụy Bạch Y: “……”

“Giọng cũng hay đấy.” Người đàn ông nói.

Lệ Đình Nhuận cầm tách cà phê trên bàn lên uống, anh vừa uống cà phê, vừa quan sát đánh giá cô người máy. Không ngờ con robot này lại chân thật như thế, giọng nói cũng được mô tả rất sinh động.

Chủ yếu là, anh rất thích giọng nói này.

Anh nhướng mày, uống một hơi cạn sạch cốc cà phê. Anh đặt cốc lên bàn, mở miệng nói: “Uống hết rồi, rót cốc mới cho tôi.”

Sợ người máy không rõ, anh bổ sung thêm hai chữ: “Cà phê.”

Nhụy Bạch Y những tưởng thân thể này lại tự động phản ứng không nghe theo ý mình, nhưng không có chuyện đó, cô vẫn điều khiển được một số chuyện.

Cô không muốn cử động nên không nhúc nhích, còn nói thêm: “Anh không có tay sao, tự đi mà rót.”

Câu này cũng có thể thành công thốt ra.

Lệ Đình Nhuận:?

Người đàn ông cười, “Người máy còn biết cáu gắt à?”

Nhụy Bạch Y muốn nói “Em không phải là người máy”, nhưng lại không thể thốt câu này ra khỏi cổ họng.

Màn hình màu lam trong đầu lại hiện lời cảnh báo: “Có lỗi, có lỗi! Loại bỏ, loại bỏ!!!”

Đằng sau còn thêm ba dấu chấm than đỏ tươi.

“……” Nhụy Bạch Y cạn lời, không thể không chấp nhận sự thật là kiếp này nàng đã xuyên thành một con robot.

Vậy thì vấn đề là, làm sao một con robot có thể chiếm được tình cảm chân thành của Ngụy Nhuận đây? Thế này là đang đùa nàng đấy hả.

Nếu như chưa xuyên vào thế giới của Hách Liên Nhuận và Bạch Nhụy Nhụy, thì Nhụy Bạch Y nhất định sẽ không biết người máy là cái của nợ gì, có nghĩa là sao. Nhưng nàng đã ở thế giới ấy nhiều năm, nên cũng có chút hiểu biết về robot. 

Đó là một sản phẩm điện tử, kết quả của khoa học kỹ thuật.

Nàng chưa từng nghe nói có người nào lại yêu sản phẩm điện tử, nhưng phim giả tưởng chiếu rạp về chuyện ấy thì thật ra Hách Liên Nhuận đã đưa nàng đi xem rồi.

Người đàn ông mở miệng nói: “Tôi có tay, nhưng tôi rất bận, mới nãy không phải chính cô bảo là rất vui được phục vụ tôi sao? Hử?”

Lệ Đình Nhuận nói xong thì thấy hơi buồn cười.

Anh mà lại nói chuyện với một con robot ư, đúng là chẳng ra làm sao. Nhưng thôi, ai bảo cô robot này trông y như người thật, còn xinh đẹp như thiên nga trắng, đáng yêu như một cô mèo cơ chứ.

Nhụy Bạch Y nghĩ thầm, nếu cô hành động quá khác thường, quá không giống robot, thì anh chàng Ngụy Nhuận còn chưa thân thiết gì trước mặt cô bây giờ có lẽ sẽ trả cô về để kiểm tra và gia công lại.

Tưởng tượng đến hình ảnh đầu và tay mình bị tháo ra làm linh kiện, mặt Nhụy Bạch Y sầm sì lạnh lẽo hẳn đi. Cô nhảy xuống khỏi bàn, cầm lấy cốc của Lệ Đình Nhuận, hỏi anh: “Máy pha cà phê ở đâu?”

“Bên cạnh sofa.” Người đàn ông nói.

Nhụy Bạch Y quay đầu quan sát một lát, cầm cốc đi qua.

Lúc cô lấy cà phê, Lệ Đình Nhuận xoay ghế dựa ngồi xuống. Anh nhìn cô một cái, cũng không nghĩ quá nhiều. Đây chỉ là một con robot trông đèm đẹp thôi, anh rút một bản tài liệu ra, bận rộn xử lý nó.

Nhụy Bạch Y lấy đầy 70% cốc, buông tay cầm của bình ra, bưng cốc về, đưa tới trước mặt Lệ Đình Nhuận.

Người đàn ông ngước mắt nhìn cô, nhận cái cốc, kề bên môi nhấp một ngụm. Anh nhíu mày, “Nóng thế này làm sao tôi uống được?”

Nhụy Bạch Y nói: “Vậy anh chờ nó nguội rồi hẵng uống.”

Lệ Đình Nhuận:?

Thế này mà gọi là robot thư ký thông minh à?

[HẾT CHƯƠNG 59]