*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mí mắt nàng vốn đã díp vào với nhau từ lâu, giờ ngâm mình trong suối nước nóng ấm áp dễ chịu này, cơn buồn ngủ càng ập tới mãnh liệt hơn. Nhụy Bạch Y lười động cựa, để mặc cho Mộ Dung Nhuận ôm nàng. Nàng dựa vào lòng chàng chuẩn bị thiếp vào giấc ngủ.
Nhưng Mộ Dung Nhuận không làm theo ý nàng, tuy chàng không mở miệng nói gì, nhưng tay chân lại táy máy.
Nhụy Bạch Y vừa chuẩn bị thiếp đi, thì lại bừng tỉnh vì bị sàm sỡ.
“Nhóc con, tuy rằng nàng thiếu dinh dưỡng, gầy nhăng nhẳng, từ đầu tới chân chẳng có mấy thịt, sắp thành da bọc xương tới nơi, nhưng mà…… vẫn to phết nhể hề hề, sờ thích ra trò.” Người đàn ông nhếch môi nói, giọng như bị nước sôi dội vào, khản đặc lại.
“……”
“Nào, cho bổn vương nếm thử hương vị đi.”
“Cút.”
“Nghe lời nào, đừng cựa quậy!”
“Au au au, nàng định bóp chết bổn vương đấy à!”
“Vậy mới ngoan chứ, bổn vương thích, thích cực kỳ.”
“Ừm, hương vị không tồi…… Au au au, nàng lại véo bổn vương rồi, buông tay buông tay!”
“A.” Tiếng kêu.
……
Lớp khí nóng lượn lờ như một tấm lưới, mỗi lúc một bao chặt lấy hai người. Giọt nước lượn theo chóp mũi trượt xuống, ngấm vào trong miệng, mang vị mặn mà.
Ban đầu Nhụy Bạch Y không cản chàng lại, chỉ run rẩy toàn thân, duỗi thẳng mũi chân. Sức nước đưa họ nổi lên, Mộ Dung Nhuận cũng đỡ người nàng lên. Mái tóc dài của hai người chìm trong nước, hòa quyện khiêu vũ. Những gợn sóng tạo ra từ chuyển động lên lên xuống xuống làm nước trong suối nước nóng đột nhiên tăng thêm nhiệt độ.
Những cây hoàng dương lá to được trồng đầy xung quanh, sinh trưởng tốt tươi, có công dụng che đậy rất tốt. Mấy đụn hoa không rõ tên lẫn trong đấy, vài cây liễu bên phải rũ cành liễu xuống, thử nhiệt độ của nước.
Bốn bề vắng lặng, im ắng đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng động trong nước, và cả tiếng rên rỉ của thiếu nữ.
Nặng nề, lưu luyến.
Họ vật lộn trong nước tầm nửa canh giờ, ngâm đến mức da sắp không chịu nổi, Mộ Dung Nhuận mới rốt cuộc chịu buông tha cho cô gái. Chàng bọc nàng lại bằng một tấm vải, bế nàng ra khỏi nước.
Nếu quay về khoảng sân trước đấy, họ sẽ phải lên xe ngựa chịu khổ. Trong phủ này chỗ nào cũng có sương phòng, chàng bèn chọn một gian gần đấy, bế Nhụy Bạch Y đi ngủ.
Lúc được thả lên giường, Nhụy Bạch Y đã không muốn mở mắt ra nữa, nàng cuộn chăn chìm vào giấc ngủ. Trong lúc mơ màng, nàng cảm giác được Mộ Dung Nhuận chui vào trong chăn, ôm nàng vào lòng.
Ánh nắng ngày Xuân ấm áp vô cùng, len qua ô cửa chiếu lên người họ. Mộ Dung Nhuận mở mắt ngắm người nằm trong lòng mình, ngửi mùi thơm thoang thoảng trên người nàng. Chàng ôm chặt nàng, lại thiếp ngủ.
Nhụy Bạch Y dụi người vào lòng chàng, Mộ Dung Nhuận siết chặt nàng hơn chút nữa.
Hai người lại ngủ một lát, người đàn ông thức dậy trước tiên. Cảm nhận đầu tiên sau khi tỉnh giấc của chàng chính là, mình thật hạnh phúc quá hạnh phúc vô cùng hạnh phúc.
Có thể nằm chung giường với người thương của mình là một chuyện mới hạnh phúc làm sao.
Trước khi chàng gặp được cô ăn mày…… à không, trước khi chàng gặp được Dương Tiểu Nhụy, chàng chẳng hề có hứng thú gì khi nhìn thấy đám đàn bà con gái. Phụ hoàng năm lần bảy lượt tính hứa hôn cho chàng, chàng đều không muốn, chàng cảm thấy đàn bà là một sinh vật nhàm chán.
Đám đàn bà con gái, ngoài kệch cỡm giả tạo hay khóc hay quấy hay phấn hay son, thì còn biết làm gì nữa.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc nhìn thấy Dương Tiểu Nhụy, tất cả mọi thứ đã thay đổi. Trái tim chàng đã bị bắt giữ, linh hồn chàng đã bị giam cầm.
Cô gái này có ma lực như vậy đấy, đặc biệt là sau tối hôm qua, chàng càng yêu nàng hơn. Chàng cực kỳ thích dáng vẻ bừng nở trong ái tình của nàng.
Mộ Dung Nhuận đọc xong bài văn diễn cảm trong lòng thì vỗ vỗ mông Nhụy Bạch Y, thơm chụt một cái lên mặt nàng.
Chàng thơm nàng rất nhẹ, vô cùng dịu dàng săn sóc. Nhưng thơm một cái rồi, chàng như trúng phải thuốc mê, không kiềm chế được muốn thơm thêm cái nữa. Chàng ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ của Nhụy Bạch Y một lát, lại thơm lên mặt nàng.
Cô gái này đang say ngủ, chàng hôn nàng mấy cái có sao đâu. Dù gì đã hôn hai cái rồi, hôn thêm cái nữa cũng không hề gì, nàng cứ ngủ việc nàng, chàng cứ hôn việc chàng.
Mộ Dung Nhuận vén hết phần tóc mái rơi bên má Nhụy Bạch Y lên, lại dán môi lên mặt nàng. Chàng hôn một vòng theo đường nét gương mặt nàng, tổng cộng là 5 cái, tiếng chụt chụt vang vọng trong mành giường.
Chàng như dính cơn nghiện, lại thơm lên mí mắt Nhụy Bạch Y. Thơm mắt rồi, chàng lại thơm lên một góc trán bóng loáng lộ ra dưới tóc của nàng.
Nhụy Bạch Y: “……”
Thật ra nàng đã thức dậy lúc Mộ Dung Nhuận vỗ mông nàng rồi, nhưng nàng còn đang trong trạng thái nhập nhèm mông lung, vả lại cũng hơi buồn ngủ, muốn nằm trên giường thêm một lát. Đến đoạn Mộ Dung Nhuận hôn lên mặt nàng, nàng cũng lười phản ứng. Nàng cảm thấy cứ để anh chàng này hôn thêm lúc nữa chắc chàng sẽ an phận thôi, sau đó nàng lại ngủ tiếp.
Ai ngờ nàng đã xem nhẹ trình độ vô sỉ của tên này.
Khi Mộ Dung Nhuận mút lên cổ nàng, nàng đành mở mắt ra, véo chàng.
“Áu!” Mộ Dung Nhuận kêu lên, xoa chỗ bị Nhụy Bạch Y cấu. Không phải chứ, cô gái này chỉ bấu chàng một cái mà đã đau phải biết, ai bảo nàng yếu, lúc cấu véo nàng khỏe lắm.
“Thiếp muốn ngủ tiếp.” Nhụy Bạch Y nói.
Ngụ ý là xin chàng an phận chút đi.
“Bé cưng, bây giờ là giờ nào rồi mà nàng còn đòi ngủ, nên làm mấy chuyện có ý nghĩa với bổn vương đi.” Mộ Dung Nhuận nắm tai nàng, cái từ “Bé cưng” kia thốt lên làm Nhụy Bạch Y sởn hết gai ốc.
Nhưng thôi, mấy kiếp trước anh chàng này cũng hay gọi nàng như thế, nàng đã quen rồi.
Nàng không để ý đến chàng, trở mình rời khỏi vòng tay chàng, đưa lưng về phía chàng. Nàng kéo chăn đắp lên người, tiếp tục nhắm mắt ngủ nướng.
Nhưng Mộ Dung Nhuận lại lật nàng về, vỗ vỗ mặt nàng, “Bổn vương phát hiện nàng không chỉ tham ăn, còn hám ngủ đấy.”
Nhụy Bạch Y lườm chàng.
“Đừng ngủ nữa, ngủ nữa là thành lợn mất.” Mộ Dung Nhuận xích lại gần, ôm nàng về lòng mình. Chàng lật người một cái, cả cơ thể nàng đều tựa vào người chàng. Chàng nhéo mũi nàng, tay kia thì đặt lên lưng nàng. Không rõ chàng định làm gì, hình như chàng chỉ định tìm trò vui.
“Nàng nhìn mà xem, nắng sớm hôm nay đẹp biết bao, bổn vương muốn đưa nàng tới một nơi.” Mộ Dung Nhuận nâng mặt nàng lên.
“Nơi nào?” Nhụy Bạch Y ngái ngủ dụi dụi khoé mắt, một miếng ghèn rơi lên môi Mộ Dung Nhuận.
Nàng không phát hiện, Mộ Dung Nhuận lặng lẽ bỏ mảnh ghèn ra, không để tâm tẹo nào, vỗ vỗ mông nàng, cười xấu xa, “Nàng thoả mãn bổn vương trước thì bổn vương sẽ nói cho nàng.”
Nhụy Bạch Y về cơ bản là mặc xác chàng, chàng không cho nàng lăn xuống khỏi người chàng, thì nàng cứ nằm ngủ nướng trên người chàng luôn. Mắt nàng lại khép lại, có lẽ là do hôm qua mơ thấy một giấc mơ quái lạ nên Nhụy Bạch Y cảm thấy ngủ không ngon, nàng vô cùng buồn ngủ.
Giấc mộng lạ kỳ kia kỳ quái thế nào thì nàng không nhớ rõ, nhưng giấc mơ ấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Trong mơ, con chó vàng to kia lại xuất hiện, ngoài nó ra thì còn một thứ khác nữa. Nhưng là thứ gì, là người nào thì nàng không nhớ rõ.
Mộ Dung Nhuận cuốn lọn tóc nàng để nghịch, không theo ý nàng, không buông tha nàng. Chàng lăn người một cái, đổi vị trí với nàng, lại thơm lên mặt nàng, “Nào, chúng ta chơi một trò chơi đi.”
Chăn chợt đùn ra một đống to, vì chàng đã rúc vào bên trong.
Nhụy Bạch Y đột nhiên tỉnh ngủ.
“Bịch bịch bịch!”
“Vương gia, trong cung lại gửi tin gấp tới!”
Đúng vào lúc này, có anh hộ vệ vọt tới cửa phòng, tiếng gõ cửa dồn dập cuống quít, giọng người nói càng dồn dập cuống quít hơn.
Mộ Dung Nhuận: “……”
Giàng ơi.
Chàng chỉ có thể nhỏm dậy khỏi chăn, khuôn mặt tuấn tú âm u đáng sợ: “Phụ hoàng lại bị cái giống gì nữa?!”
Anh hộ vệ ngoài cửa thưa: “Vương gia, vẫn, vẫn là chuyện dịch chuột ở thành Ngô Hạm ạ. Dịch chuột bùng nổ, càng ngày càng nhiều người nhiễm bệnh này. Nhưng nước Đại Kỳ lại không có thuốc chữa, chỉ có thể mua từ Nam Tấn. Bạc trong quốc khố không đủ, Hoàng Thượng hy vọng người sung chút tiền ạ.”
Mộ Dung Nhuận: “……”
Chàng đang định cầm chiếc giày bên mép giường ném ra ngoài cửa, cô gái xinh đẹp thơm tho nằm ngay cạnh chàng lại nói: “Nước Đại Kỳ không nghiên cứu ra được thuốc chữa dịch chuột sao?”
Mộ Dung Nhuận không ngờ một cô ăn mày lại quan tâm đến chuyện này. Chàng nhỏm người dậy, dựa vào đầu giường, ôm Nhụy Bạch Y lên lòng mình, thuật lại lời nàng, hỏi hộ vệ bên ngoài: “Đúng là trò cười, chẳng lẽ đến giờ nước Đại Kỳ ta vẫn chưa có năng lực làm ra thuốc ư? Mà phải cống bạc cho Nam Tấn?”
Hộ vệ nói: “Đúng ạ, lão thầy thuốc Tôn trong phủ của Vương gia còn chưa thể nghiên cứu ra thuốc, thì tất nhiên thầy thuốc trong cung cũng chưa phát minh ra được. Nghe nói ông ấy nghiên cứu được một nửa còn hộc máu té xỉu, chỉ có thể gửi gắm hi vọng cho đám học trò, nhưng ông cụ không thể làm được, thì đám học trò miệng còn hôi sữa kia làm sao nghĩ ra được cách gì. Giờ mà còn không làm ra thuốc nữa thì e là thành Ngô Hạm sẽ biến thành một toà thành chết đấy ạ.”
Nhụy Bạch Y nhíu mày.
Mộ Dung Nhuận thấy nàng nhíu mày thì cũng nhíu mày, lập tức nói: “Đi đi đi, còn nói nhảm ở đây làm gì nữa? Phụ hoàng chỉ cần tiền thôi chứ gì, bổn vương mà thiếu tí tiền ấy à? Lấy hết vàng thỏi ra khỏi 36 phòng trong kho, vận chuyển đến hoàng cung! Để Nam Tấn ăn được chút hời đi, đợi đến lúc Đại Kỳ tấn công sang thì lại bắt chúng nhả hết về cho bổn vương.”
“Dạ! Vương gia khẳng khái đại nghĩa, đúng là cái phúc của bá tánh nước Đại Kỳ ạ.” Hộ vệ hơi kích động, ton hót vài câu rồi mới chạy đi làm chính sự.
Đám người đi rồi, Mộ Dung Nhuận thấy Nhụy Bạch Y còn cau mày, bèn vỗ vỗ bả vai nàng, “Sao, sợ à?”
Chàng hôn nàng một cái, “Yên tâm đi, dịch chuột không lây tới chỗ chúng ta được đâu, bổn vương có rất nhiều tiền, chắc chắn sẽ chữa khỏi cho tất cả bá tánh mắc bệnh.”
Tuy lúc nói những lời này chàng vô cùng tự tin, nhưng dường như Mộ Dung Nhuận đang sợ hãi điều gì đó nên không được yên tâm lắm. Chàng không còn vẻ tham mê sắc tình như ban nãy nữa, chàng đắp chăn cho nàng, bảo nàng ngủ tiếp một lát, còn chàng thì rời giường trước.
Chàng ra khỏi phòng rồi thì không quay lại nữa, dường như phải bận làm việc công. Dù gì chàng cũng là một Vương gia, tuy rằng là một Vương gia xa hoa dâm dật, không làm chuyện đứng đắn, nhưng vẫn có thể thấy được chàng rất để bụng việc này.
Cơn buồn ngủ của Nhụy Bạch Y đã tiêu tán từ lâu, nàng ôm chăn ngồi dậy. Bởi vì đang trần như nhộng, nên phản ứng đầu tiên của nàng sau khi thức dậy là muốn mặc quần áo.
Nhưng nàng nhìn lướt khắp mọi nơi mà chẳng có món quần áo nào cả. Tối hôm qua lúc được Mộ Dung Nhuận bế ra khỏi suối nước nóng nàng đã không mặc gì, chỉ được chàng bao lại bằng vải.
Nàng nâng rèm lên tìm một lát mà chẳng thấy gì. Tiếng nàng tìm quần áo cũng không lớn lắm, nhưng người bên ngoài rất thính tai, chẳng mấy đã có người gõ cửa, nói một câu “Vương phi, chúng nô tỳ xin vào ạ.”. Chưa đợi nàng “Ừ” một tiếng, cửa phòng đã bị đẩy ra, mấy chục thị nữ búi tóc hai bên bước thoăn thoắt vào, ai cũng bưng khay trong tay.
Nói mấy chục là còn khách khí, nếu nhìn ra ngoài cửa thì còn có rất nhiều thị nữ xếp hàng trong viện, người đông nghìn nghịt, đầu sát bên đầu.
Tuy rằng họ xếp theo hàng lối, nhưng khoảng sân của khu Suối Sung Sướng này cũng không to lắm, thị nữ lại quá đông, vậy nên họ đứng chật ních cả.
Mấy chục thị nữ đi trước ùa vào trong phòng, lập tức chen kín căn phòng. Trên tay họ quả nhiên đều là áo quần, đủ mọi màu sắc, phong phú kiểu dáng, Nhụy Bạch Y nhìn mà hoa cả mắt.
Thị nữ A đi đến mép giường Nhụy Bạch Y, nói: “Vương phi, những bộ xiêm y này đều là do thợ thêu thùa của vương phủ may gấp trong hai ngày cho người đấy ạ. Màu sắc, hoa văn, kiểu dáng đủ các loại khác nhau, Vương phi người xem thử đi, hôm nay người muốn mặc bộ nào ạ?”
Nhụy Bạch Y: “……”
Nàng ngắm nghía một lát, chỉ bừa vào một bộ ở bên phải hàng đầu tiên, “Bộ kia đi.”
Thị nữ A tươi cười hớn hở, “Vâng ạ.”
Thị nữ B nhận lấy xiêm y, mang tới cho nàng.
Thị nữ A nói: “Vương phi, đây là lớp áo mặc giữa, người xem thử muốn mặc áo trong kiểu gì ạ, à, hay là chúng ta chọn yếm trước đi? Chọn từ lớp trong cùng thì hợp hơn đấy ạ.”
Đám thị nữ trong phủ cũng mới hầu hạ nữ chủ nhân lần đầu, không có mấy kinh nghiệm, thị nữ A chỉ vừa ý thức được vấn đề này.
Cô ta ra hiệu bằng mắt, đám thị nữ bưng khay đựng yếm chen chúc bên trong lập tức chen lên trên, các thị nữ bưng lớp áo giữa lùi về sau.
Nhụy Bạch Y: “…………”
“Vương phi, nô tỳ cảm thấy chiếc yếm hồng thêu hoa lan này rất đẹp.”
“Không, nô tỳ cảm thấy chiếc này đẹp hơn ạ.”
“Úi chà, xem hai đứa bay kìa, mặc rồi thì người ngắm là Vương gia chứ có phải hai bay đâu, chúng bay sốt sắng thế làm gì. Vương phi, theo ý nô tỳ thì người mặc gì cũng đẹp ạ!”
“……”
Chọn áo quần xong, Nhụy Bạch Y tưởng đến đây là hết, nhưng nào đơn giản như vậy. Đám bưng khay quần áo lui ra ngoài rồi, một tốp mấy chục người bưng khay trang sức lại vọt tới.
Đám hầu gái y như bầy ong mật, vo ve bên tai nàng đề cử cái này cái kia, nhưng nàng chẳng hợp mắt món nào cả.
Bởi vì tất cả những món trang sức kia đều là màu vàng, không hề có màu sắc khác, không phải vòng tay vàng, thì là trâm đính chuỗi bằng vàng, hoa tai cũng tuyền một màu vàng.
(Trâm đính chuỗi: bộ diêu. Đây là loại trang sức đầu có đính chuỗi trang trí bằng ngọc trai hoặc ngọc lục bảo, lúc bước đi sẽ vẩy qua vẩy lại nên có tên như thế (bộ: bước, diêu: vung vẩy). Xuất phát từ thời Hán, nó thường làm bằng vàng, có hình rồng, phượng, sau này có nhiều loại hình thù đa dạng hơn như chim thú, hoa, cành cây, v.v. và làm bằng nhiều loại nguyên liệu khác nhau như vàng, bạc, ngọc, v.v.)
Nhụy Bạch Y phát phiền vì những tiếng ồn ào, bèn nhíu mày lạnh lùng nói một câu: “Chọn bừa đi.”
“Nàng là Vương phi của bổn vương, sao có thể bừa được? Nào, để bổn vương ngắm xem.” Giọng đàn ông vang lên ngoài cửa, đám thị nữ bỗng lùi qua một bên.
Nhụy Bạch Y soi bản thân trong gương hoa, cảm thấy cài hai cây trâm là đủ rồi, hoa tai nàng thì nàng không thích, không đeo cũng được. Nàng đang chuẩn bị đứng dậy thì Mộ Dung Nhuận đi vào, ấn nàng ngồi về.
“Đeo lên, đeo cả lên đi.” Người đàn ông nhặt một cây trâm đính chuỗi cài lên đầu nàng, lại chọn một sợi xích vàng thô kệch đeo lên cổ nàng.
Nhụy Bạch Y vừa mới tháo vòng cổ vàng xuống, Mộ Dung Nhuận đã kéo tay nàng qua đeo lên đấy bộ ba chiếc vòng vàng.
“……”
“Chàng làm gì đấy?” Nhụy Bạch Y cạn lời.
“Đeo nhiều đẹp mà, nàng nhìn bổn vương này, bổn vương cũng đeo đấy.” Mộ Dung Nhuận lắc lắc sợi xích vàng trên cổ, còn quơ quơ vòng tay vàng trên tay.
Nhụy Bạch Y: “……”
“Quê lắm.” Nàng không chịu nổi sự quê mùa này.
“Quê?” Mộ Dung Nhuận như thể nghe thấy chuyện đùa, “Nàng nói gì thế, nàng có mắt thẩm mỹ không vậy. Vàng chính là thứ quyến rũ nhất trên đời, được cài những món này lên là cái phúc của nàng. À, bổn vương quên khuấy mất, trước kia nàng là ăn mày, làm sao biết trân trọng thứ như vàng được.”
“……”
Chàng ôm Nhụy Bạch Y từ đằng sau, không cho nàng động đậy, cầm tay nàng sờ vào những món trang sức vàng “Đây siêu xịn” “Đây siêu đắt” “Đây phải sáng mù đôi mắt chó của đằng ấy”.
Người đàn ông cười bên tai nàng, “Sao? Cảm nhận được nhiệt độ của chúng, được cấu tạo của chúng rồi, nàng có thấy lòng mình vô cùng thỏa mãn, cực kỳ an tâm, rất là sung sướng không? Hử?”
“……” Nhụy Bạch Y không muốn nói gì cả.
——
Nhụy Bạch Y tưởng lần này Mộ Dung Nhuận cũng sẽ thỏa hiệp, nhưng chàng lại không hề. Chàng cứ khăng khăng cố chấp với kiểu thẩm mỹ quê như con trâu đất của chàng, nằng nặc bắt nàng phải cài trâm vàng, đeo thoa vàng gắn chuỗi ngọc, còn bắt nàng đeo cả hoa tai vàng nữa.
Nàng phải xỏ ít nhất 3 chiếc vòng vàng mỗi bên tay, nhẫn vàng cũng phải đeo chí ít 3 cái.
Nhụy Bạch Y không muốn cãi nhau với chàng vì chuyện này, vả lại, ăn mặc khoa trương một tí cũng chẳng phải chuyện gì to tát, cũng có lẽ là do nàng đủ tự tin với vẻ đẹp của mình, nên cuối cùng vẫn theo lời chàng.
Sau khi nàng ngoan ngoãn mặc vàng đeo bạc, mà nói cho chính xác, thì chỉ có vàng, không có bạc, Mộ Dung Nhuận cực kì vui vẻ, hưng phấn đến mức ngửa mặt lên trời cười to hồi lâu. Chàng siết nàng vào lòng mình, “Đi, bổn vương đưa nàng tới một chỗ.”
Trong chiếc xe ngựa làm bằng vàng khối, Mộ Dung Nhuận khảy chiếc vòng tay trên cổ tay nàng, mặt chan chứa nụ cười: “Lát nữa đừng có hô hoán lên nhé. Vả lại, tới chỗ đấy rồi, nàng sẽ mất đi tư cách phản bội và rời khỏi bổn vương. Mà không, trước kia nàng cũng không có tư cách ấy, sau khi đến chỗ đó, nàng càng không có tư cách này. Về sau nếu nàng dám phản bội bổn vương, kết cục của nàng sẽ thê thảm lắm.”
Nhụy Bạch Y: “……”
“Vậy thì thiếp không đi nữa.” Cứ làm như nàng muốn đi lắm không bằng.
Mộ Dung Nhuận lập tức giữ cằm nàng nàng lại, nói bằng giọng nguy hiểm: “Hửm?”
Nhụy Bạch Y đẩy tay chàng ra, “Chàng hửm cái gì mà hửm.”
Mộ Dung Nhuận không nổi nóng, chàng lại cười, nắm tay nàng vỗ về, “Không muốn đi à? Muộn rồi.”
——
Nhụy Bạch Y cho rằng chắc hẳn không mất bao lâu, ai ngờ họ dừng xe ngựa giải quyết bữa trưa trong một tiệm cơm gần đấy rồi lại lên đường đi tiếp.
Ngay khi nàng lại nảy sinh suy nghĩ Mộ Dung Nhuận muốn đưa nàng đến nơi rừng sâu đáy cốc, xe ngựa rốt cuộc cũng dừng lại. Ngồi trong xe ngựa, nàng nghe thấy tiếng thác nước chảy róc rách.
Khi đi xuống xe ngựa, cảnh tượng trước mắt khiến nàng ngơ ngẩn.
Chung quanh rợp bóng râm, thảm thực vật đủ loại hình thù kỳ quái mọc sum suê, cách đó không xa là một thác nước màu vàng kim tựa như chảy xuống từ chân trời.
Nước có thể phát sáng, phản xạ dưới ánh nắng, hắt vào mắt khiến người ta đau đớn. Nhụy Bạch Y nhìn một lúc thì thấy đầu váng mắt hoa, người nhũn cả đi. Mộ Dung Nhuận vội đi tới ôm lấy nàng.
“Thế nào, sợ ngây người rồi đúng không?” Khóe môi của người đàn ông nhếch lên rất cao.
Chàng gõ gõ đầu Nhụy Bạch Y, “Đừng nhìn chằm chằm, thác nước này chói loá, nhìn lâu sẽ bị váng đầu đấy.”
Để ngừa Nhụy Bạch Y lại không khống chế nổi sự tò mò trong lòng mà nhìn nó tiếp để rồi té xỉu, Mộ Dung Nhuận dứt khoát móc một chiếc khăn ra khỏi tay áo, che mắt nàng lại.
Chàng hôn lên xương tai nàng, “Không sao, bổn vương làm đôi mắt của nàng, đưa nàng qua xem.”
Không cần qua xem, thật ra Nhụy Bạch Y đã biết đó là gì.
[HẾT CHƯƠNG 57]