Trong kinh đô của nước Đại Đường có một con sông rộng lớn, uốn lượn từ Bắc xuống Nam, xuyên qua Nam Bắc. Sông này lắm cá nhiều tôm, không ít các bà các cô béo mâp có dị năng nhìn xuyên thấu thường xuyên đứng luyện tập dị năng bên bờ sông.
Nhìn xuyên qua tầng nước rất sâu và mặt bùn rất dày kia, họ có thể thấy rõ bí mật bị chôn giấu phía dưới. Nhiều ngày nay kinh đô náo nhiệt vô cùng, mỗi lần tán dóc, đám đàn bà con gái béo múp tụ tập ở gần sông đều không lách khỏi đề tài ——
“Bệ hạ và đầu bảng Tô Nhuận Nhuận của hiên Mộng Lang yêu nhau rồi, Tô Nhuận Nhuận đã trở thành người đàn ông đầu tiên của bệ hạ.”
“Nghe nói người Tô Nhuận Nhuận thích chính là Tương Cô đại nhân, nhưng bệ hạ đã cưỡng ép y.”
“Không giả được đâu, cháu ngoại của mẹ vợ của cháu dâu của bác của chàng ba nhà tôi là chồng bé của trang chủ sơn trang Bách Hợp. Chính mắt cậu ta nhìn thấy Tô Nhuận Nhuận định nhảy cửa sổ tự sát, nhưng lại giẫm nát cửa sổ. Lúc ấy đầu Tô Nhuận Nhuận còn bị thương, nhìn là biết ngay đập tường tự sát không thành nên mới chuyển qua nhảy cửa sổ. Nhưng đó là bệ hạ đấy, bệ hạ muốn y, thì lý nào lại để y phản kháng. Cuối cùng y vẫn không phản kháng thành công, lại bị bệ hạ túm vào phòng vần vò, aizzz, các chị không nhìn thấy hình ảnh kia ấy chứ, đáng thương làm sao, thê thảm biết mấy.”
Chị béo nói mà mắt đỏ hết lên, cứ như chính chị ta đã nhìn thấy vậy.
Trong khoảng thời gian này, có không ít thiên kim phong lưu trong kinh thành cũng vọt tới hiên Mộng Lang, hỏi đám làm công nhà thổ xem chuyện có thật không.
Đám làm công nhà thổ đều rầu mặt không nói lời nào. Con át chủ bài Tô Nhuận Nhuận của hiên Mộng Lang bị bệ hạ nhòm ngó, bệ hạ còn chẳng cho họ món hời gì, họ vui được mới là lạ.
Cái cây rụng tiền vừa to vừa béo thế kia đã bị bệ hạ nhổ mất, cả ngày lẫn đêm họ đều đau lòng đến mức không thể đi vào giấc ngủ, vừa ngủ là mơ lấy đống bạc lao nhao nhảy khỏi túi tiền, đuổi thế nào cũng không kịp được.
……
Tô Nhuận Nhuận lại ngủ chay chung chăn chung giường một đêm với nàng bệ hạ xinh đẹp. Chàng đang chìm trong suy nghĩ.
Những lời đồn đãi vớ vẩn bên ngoài đập bồm bộp lên trán chàng như những hạt đậu, khiến chàng vô cùng khó chịu.
Bệ hạ chèn nam ép nữ là sao cơ? Sao lại bảo chàng không chịu nổi tra tấn nên đập tường tự sát bất thành, sau đấy nhảy cửa sổ, nhảy cửa sổ không thành công, lại bị bệ hạ bắt nạt tàn nhẫn? Không lâu nữa sẽ bị bệ hạ trói gô đưa vào cung?
Bậy bạ! Toàn bậy con mẹ nó bạ!
Chàng cam tâm tình nguyện mà!
Tô Nhuận Nhuận rất muốn trèo lên tường thành gào lớn, “Các người hiểu lầm bệ hạ rồi! Nàng ấy đối xử với ta tốt lắm! Yêu chiều ta lắm! Ta hoàn toàn sẵn lòng trở thành người đàn ông của bệ hạ! Các người còn nói linh tinh, ta sẽ bảo người thiến chim các ngươi đó!”
Hôm đó chàng chẳng qua chỉ định lén lút trèo cửa sổ bỏ đi vì sợ chuyện chàng và bệ hạ ở bên nhau bị người ngoài nhìn thấy.
Nhưng cái chân phì nộn của chàng quá khủng, chàng giẫm gãy cả khung cửa đang trèo. Tiếng gỗ vỡ răng rắc vang rất lớn, khiến mấy cô hầu trong sơn trang Bách Hợp chạy tới xem.
Sau đó không lâu, một anh chồng hờ ở sơn trang Bách Hợp cũng chạy tới thấy chàng, chàng vội vàng đóng cửa sổ lại nhưng vẫn vô ích.
Chuyện của chàng và bệ hạ như mọc thêm cánh bay tuốt ra ngoài, lan truyền đến mức ai ai trong kinh thành cũng biết.
Biết thì thôi, họ lại còn sửa câu chuyện ban đầu tùm lum, khác xa sự thật tám làng.
Tô Nhuận Nhuận ngủ không được, trở mình, ngắm nghía tiểu mỹ nhân bên cạnh mình. Chàng dịch người qua một chút, ôm lấy nàng. Thừa dịp nàng đang thở đều đều say giấc, chàng thơm thơm lên gương mặt phúng phính của nàng.
Thơm xong chàng lại cảm thấy mình làm vậy có thể vấy bẩn thân thể của tiểu mỹ nhân, dầu gì chàng cũng là trai bao trong lầu xanh……
Sau khi người ngoài nhìn thấy chàng và bé bệ hạ, bé bệ hạ dứt khoát không che giấu gì nữa, thoải mái hào phóng giữ chàng lại bên cạnh, đêm nào cũng vời chàng tới để “ấy ấy”.
Dù ngoài miệng chàng có bảo không muốn, nhưng khi bé bệ hạ sai hai hộ vệ có võ công cao cường kia mang chàng tới, chàng tất nhiên không dám chối từ.
Nhưng cho dù là thế, bé bệ hạ vẫn không muốn chạm vào chàng.
Bé bệ hạ nàng ấy ……
Nàng ấy vẫn ghét bỏ chàng.
Vì thế chàng béo còn muốn hôn thêm không hạ miệng được nữa, chàng lùi đầu về, nằm thẳng lại, còn chẳng dám ôm nàng bệ hạ.
Chàng béo phiền não về những lời đồn đãi vớ vẩn kia xong, lại phiền não về một nỗi niềm khác, chìm vào mất ngủ.
…
Ngày xưa cứ vào giờ này là Nhụy Bạch Y đã ngủ lâu rồi. Không biết tại sao, ngoài hôm vừa mới xuyên tới, thì sau đấy đêm nào nàng cũng rất hay ngủ, chất lượng giấc ngủ cũng rất tốt, về cơ bản vừa đặt đầu lên gối là ngủ liền. Đầu nàng bỗng hiện lên hình ảnh gì đấy, hình ảnh này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, khiến nàng cảm thấy mình mau chìm vào mộng đẹp như thế, là vì muốn nhớ lại điều chi.
Nhụy Bạch Y lý giải chứng bệnh này là di chứng để lại sau khi lăn lộn qua bốn kiếp.
Dù sao nàng cũng là một con người có máu thịt, một khi hạt mầm trong tim đã nảy, thì sẽ không không chế được cảm xúc nào đấy.
Những hồi ức trong mộng kia, có lẽ là bởi bây giờ nàng đang nhung nhớ. Nàng nhớ nhung Ngụy Nhuận với bốn thân phận khác nhau ở bốn thế giới khác nhau.
Mà tối nay, có lẽ là vì ăn tối no quá, bụng còn hơi căng, nàng không ngủ ngay khi vừa đặt đầu lên gối. Bây giờ nàng vẫn còn thức, bài văn ca cẩm tự ti yếu ớt trong lòng Ngụy Nhuận phiên bản phát phì này lọt cả vào tai nàng.
Nhụy Bạch Y nhéo nhéo mi tâm, trở mình, lật người sang đối mặt với thịt ba chỉ.
Lúc này bài văn ca cẩm trong lòng thịt ba chỉ vẫn chưa viết xong, nhưng chàng đã nhắm mắt, đang trăn trở muốn đi vào giấc ngủ giữa những cảm xúc đa sầu đa cảm, nhưng lại không ngủ được.
Nhụy Bạch Y ngắm chàng gần như thế, mới phát hiện đôi mắt của thịt ba chỉ có quầng thâm đen sì, sắc mặt cũng không tươi tỉnh lắm, đầy vẻ mỏi mệt, vừa nhìn là biết không ngủ mấy đêm nên tiều tụy đây mà.
Nàng đưa mắt xuống, thấy chiếc móng heo mập mạp của chàng nắm chặt chăn, bài văn tiếng lòng cứ viết đến chỗ thương cảm thì chàng càng nắm chặt hơn, chiếc chăn mỏng nhăn nhúm như mặt cụ già.
Khóe miệng Nhụy Bạch Y giật giật, nàng nhìn không nổi nữa.
Thật ra ngủ với một miếng thịt ba chỉ cũng không sao cả, không phải bây giờ nàng cũng là một miếng thịt ba chỉ sao.
Cho hai miếng thịt ba chỉ vào nồi, rưới dầu lên, lật qua lật lại, ăn cũng ngon ra phết.
Móng heo be bé trăng trắng mềm mềm sờ lên móng heo to, làm chủ nhân của móng heo to giật mình run mi, mở đôi mắt hoa đào ra.
Mới nãy chàng đang đắm chìm trong nỗi mặc cảm tự ti, nên lúc Nhụy Bạch Y xoay thân mình béo múp lại chàng còn không để ý, chỉ tưởng là bệ hạ trở mình trong giấc mộng thôi. Nào ngờ hóa ra bé bệ hạ tỉnh rồi, còn sờ tay chàng.
Chẳng hiểu sao Tô Nhuận Nhuận lại thấy hơi lo lắng, cũng không dám nhìn vào mắt Nhụy Bạch Y.
“Bệ hạ?” Chàng thử gọi một tiếng thăm dò.
Nhụy Bạch Y mở miệng nói: “Không phải trẫm ghét bỏ chàng nên không chạm vào chàng.”
Mà cũng không phải, ghét thật đấy, ghét bỏ chàng quá béo.
Vì thế Nhụy Bạch Y lại đổi lý do khác: “Ý của trẫm là, trẫm không chạm vào chàng không phải là vì chàng từng ở lầu xanh.”
Tô Nhuận Nhuận chớp chớp mắt.
Nhụy Bạch Y lại nói: “Trẫm cảm thấy…… chàng béo quá.”
Tô Nhuận Nhuận:???
Từ “Béo” đối với người của thế giới này mà nói, là một từ có nghĩa tốt. Bạn mà nói với người nơi đây là “anh/chị béo thế”, thì người ở đây sẽ rất vui, giống như trong thế giới bình thường, bạn khen một người rất gầy chẳng hạn.
Nhưng nếu bạn bảo thêm với họ là “anh/chị gầy như cây sậy” thì nó lại khác. Gầy thì đẹp, nhưng gầy quá lại xấu, cho nên khi Nhụy Bạch Y tự kiểm điểm xem mình có dùng từ chưa thỏa đáng không, nàng lại cảm thấy mình nói không sai.
Trước từ “béo”, còn có một từ “quá” mà.
Tô Nhuận Nhuận phải mất mấy giây mới hiểu được chính xác ý của nàng, chàng nghĩ thầm trong lòng: 【 Mập mạp mới tốt chứ! Hơn nữa mình béo đúng độ hoàn hảo thế này, bệ hạ, người thì không vậy sao? 】
Nhưng ngoài miệng chàng lại nói: “Bệ hạ, người còn không hài lòng với vóc dáng của thần sao? Thật ra…… Thật ra vóc dáng này của thần đã hoàn mỹ lắm rồi, người nhìn bụng thần đi, mỡ đẹp vừa phải, ít đi một tí lại thành xấu, còn cả cánh tay thần nữa……”
Còn chưa nói xong, Tô Nhuận Nhuận đã sửng sốt khựng lại, chàng mở to hai mắt, ngơ ngẩn nhìn cái mặt béo của Nhụy Bạch Y chằm chằm, “Bệ hạ, người, người người người……” 【 Người còn nghe được tiếng lòng của thần ư?! 】
Nhụy Bạch Y gật đầu, “Ừ, trẫm nghe được đấy.”
Tô Nhuận Nhuận: “…………” 【 Mẹ kiếp! Bé bệ hạ xấu bụng lắm, sao không nói sớm! Vậy chẳng phải trước kia mình nghĩ gì bé bệ hạ đều biết cả sao!! 】
Nhụy Bạch Y lại “Ừ” một tiếng.
Tô Nhuận Nhuận: “……” 【 Trời đất ơi……】
【 Không không không, phỉ phui phỉ phui! 】
Biểu cảm của Tô Nhuận Nhuận hơi vặn vẹo, chàng cố gắng khống chế tiếng lòng của mình, nhưng chàng càng muốn khống chế nó, thì càng không khống chế nổi, chàng gần như suy sụp.
Cuối cùng chàng cảm thấy mình không thể ở lại đây nữa, vị bệ hạ có thuật đọc tâm này quá là đáng sợ.
Mặt của thịt ba chỉ bỗng dưng bình tĩnh lại, chàng nói với chất giọng cũng cực kì bình tĩnh: “Bệ hạ, vừa nãy thần mơ một giấc mộng, thần mơ thấy người cha già sống xa mãi làng Hoa Sen của thần bệnh nặng. Cha già nhà thần ho sù sụ nói muốn gặp thần lần cuối, ho ra cả máu. Bây giờ thần phải lập tức về quê thăm ông cụ ngay, mong bệ hạ tha thứ cho thần tội không thể ở lại theo hầu.”
Thịt ba chỉ nói xong câu này, cái tay béo bình tĩnh, kiên cường, nhấc chăn trên người lên. Chàng ngồi dậy, bò xuống giường, chuẩn bị bỏ đi ngay, chạy không tóe khói, cách kẻ xấu bụng biết đọc suy nghĩ kia càng xa càng tốt.
Nhưng đôi chân béo của chàng còn chưa xỏ vào ủng đen, cô gái đằng sau đã lạnh lùng lên tiếng: “Đứng lại.”
Tô Nhuận Nhuận run lên, không dám động cựa.
“Bệ hạ……” Chàng cắn môi.
Kẻ xấu bụng nói: “Nằm về.”
“……”
Tô Nhuận Nhuận nhắm mắt, chỉ có thể quay lại nằm.
Cái móng heo be bé kia lại sờ lên móng heo to của chàng, đan mười ngón lại với bàn tay heo của chàng.
Nhụy Bạch Y cầm bàn tay heo của người đàn ông thì bỗng cảm thấy tuy rằng cái móng heo này béo chả ra thể thống gì, nhưng cầm vào mềm đáo để, thật ra cũng thích phết.
Tuy là thịt ba chỉ đã ngoan ngoãn nằm về chỗ, nhưng chàng không dám nằm sát nàng quá, mà sợ hãi nằm tuốt ngoài rìa giường, thầm đếm heo trong lòng, tốc độ đếm còn rất nhanh: 【 Một con heo, hai con heo, ba con heo, bốn con heo…… hai lăm con heo! 】
Dường như chàng muốn dùng phương pháp này để che giấu những lời trong lòng mình, không muốn để nàng nghe được bất kỳ câu nào.
Bây giờ nàng không muốn nghe thì cũng có thể không nghe được ngay, vì mới vừa rồi, nàng đã tìm được cách đóng dị năng lại. Trước kia rồng thần nhỏ từng nói với nàng, dị năng có thể đóng vào rồi mở ra lúc nào cũng được, dùng liên tục thì rất tốn sức tinh thần.
Đây có lẽ chính là nguyên nhân mà mấy tối nay nàng cứ nằm lên gối là ngủ liền. Chẳng qua, rồng thần nhỏ cũng không biết cách đóng mở. Nó bảo mỗi người có dị năng đều phải tự tìm tòi, hơn nữa cách đóng mở của mỗi loại dị năng cũng không giống nhau, nàng có muốn dò hỏi Mộc Nguyệt và Ôn Tinh thì họ cũng không thể biết được.
Vì thế sau khi tìm mãi mà không ra cách đóng nó lại thì nàng không thèm quan tâm nữa, mãi tới lúc nãy, nàng vô ý tắt được dị năng, không còn nghe thấy suy nghĩ trong lòng Tô Nhuận Nhuận nữa, không gian chìm trong sự im ắng lâu rồi mới thấy. Nhưng chỉ một lát sau, dị năng của nàng lại được mở ra.
Trong lúc Tô Nhuận Nhuận đứng dậy khỏi giường, nàng nghiên cứu một chút, mới hiểu rõ được chuyện này.
Bây giờ nghe Tô Nhuận Nhuận đếm heo một lát, nàng tắt dị năng đi.
“Chàng đừng đếm nữa, trẫm không nghe thấy đâu.” Nhụy Bạch Y mở miệng nói.
Tô Nhuận Nhuận: “Hở??”
Nhụy Bạch Y: “Trẫm tắt dị năng đọc suy nghĩ đi rồi.”
【 Hừ, miệng lưỡi đàn bà, toàn là lừa dối! 】
Đáng tiếc bây giờ Nhụy Bạch Y không nghe được lời cằn nhằn và nghi ngờ trong lòng chàng nữa.
Nhưng Tô Nhuận Nhuận lại không tin rằng Nhụy Bạch Y không nghe thấy, chàng vội tự tát mình một cái trong lòng, không cho mình lảm nhảm nữa, kiên định quyết tâm đếm heo tiếp, ngoài mặt thì “Vâng” một tiếng tỏ vẻ tin tưởng Nhụy Bạch Y.
Móng heo nhỏ của Nhụy Bạch Y lại đột nhiên nâng lên, quay cái mặt béo của chàng sang đối diện với nàng.
Tô Nhuận Nhuận hơi sửng sốt, giây tiếp theo chàng càng ngỡ ngàng đến mức muốn rụng trụi tóc.
Hai cánh……môi mềm mại, ấm áp, hồng nhạt…… kia ghé tới gần từng chút một, thơm nhẹ lên cái mặt núng nính của chàng.
Thơm chàng xong, bé bệ hạ nói: “Đêm nay, trẫm muốn ngủ với chàng.”
Tô Nhuận Nhuận: “……”
Một tiếng gà gáy the thé bật ra từ lòng chàng.
Cánh môi kia lại di chuyển, ấn lên môi chàng.
Có lẽ vì bây giờ Ngụy Nhuận béo múp míp, vừa xinh trai đáng yêu vừa có vẻ ngốc nghếch dễ thương, thế nên Nhụy Bạch Y không cảm thấy ngượng ngùng là bao, mà từ tận đáy lòng đã coi Ngụy Nhuận như một miếng thịt ba chỉ để nàng nhấm nháp, vậy nên nàng có vẻ rất chủ động.
Thấy hôn một lát rồi mà miếng thịt ba chỉ vẫn còn ngớ ra, nàng bèn nói: “Mở ra.”
So với thời Ngụy Nhuận phiên bản thiếu niên, thì giọng điệu nàng càng khí phách hơn, nhưng rõ ràng cũng cực kỳ phù hợp với thân phận nữ hoàng của nàng.
Không rõ chàng ngây ra vì sợ, hay ngây ra vì hạnh phúc quá, mà cơ thể và thần kinh của Tô Nhuận Nhuận đã không thể nối liền với nhau được nữa, càng không thể đồng bộ với phản ứng tâm lý được.
Nữ hoàng bệ hạ bảo chàng mở, thì chàng mở, chẳng qua chỗ mở ra không phải là môi, mà là hai chân.
Nhụy Bạch Y: “……”
Nàng chỉ có thể nhéo cái mặt phúng phính của Tô Nhuận Nhuận, ép chàng mở miệng ra.
…………
Hết thời gian bằng nửa nén hương, Tô Nhuận Nhuận đã choáng váng đầu óc. Chàng cảm giác như có một chú ong bọc đầy mật bay vào miệng, ong mật nhỏ không ngừng đưa vị ngọt hương lành vào khoang miệng chàng.
Lại qua nửa nén hương nữa, nữ hoàng bệ hạ nằm về chỗ, véo cánh tay chàng, “Chàng lên trên đi.”
Nàng không còn sức lực nữa, nàng đã chống khuỷu tay lên giường đến độ căng nhức cả tay. Nếu là mấy Ngụy Nhuận trước kia, không bao lâu sau khi nàng chủ động thế này, chàng sẽ đảo khách thành chủ. Nhưng tên thịt ba chỉ Tô Nhuận Nhuận này thật sự quá ngoan, ngoan đến mức không động cựa, cứ nằm đấy để mặc cho nàng hôn, cho nàng làm gì thì làm.
Tô Nhuận Nhuận: “Hả?”
Nhụy Bạch Y không đáp lại chàng, dường như mệt mỏi sắp đi vào giấc ngủ. Nhưng tên Tô Nhuận Nhuận khốn kiếp còn đang thèm thuồng này sao có thể buông tha dễ dàng thế, chàng cắn môi, cái mặt béo đỏ lên, “Bệ hạ, người chắc chứ?”
Cũng may bé bệ hạ còn chưa ngủ, nàng đáp lại một tiếng “Ừ”.
Thế là thân thể mập mạp kia bèn lật lại.
……
Nhiệt độ trong phòng mỗi lúc một tăng thêm, cục đá trong chậu đá đã tan đi một ít. Ánh nến sắp tắt kéo dài hơi tàn, ánh lửa múa may, chiếu rọi dáng hình duyên dáng đang vận động không ngừng nghỉ của hai miếng thịt ba chỉ. Trên đỉnh tấm mùng lay động, vài con muỗi bụng đói lép kẹp mở to mắt xem xét tình hình chiến đấu, chúng cảm thấy trận này kịch liệt quá, sợ chẳng dám xông vào, bèn rụt trong một góc.
Ngày kế thức dậy, chàng béo có đầy dấu răng đủ kiểu trên cánh tay ôm chặt nàng béo trong lòng mình hơn, rồi lại thiếp đi. Giữa lúc mơ màng, chàng lại cảm thán lần nữa.
【 Ôi, rốt cuộc mình cũng được ngủ với bé bệ hạ rồi! Tô Nhuận Nhuận ta đây chắc chắn là người đàn ông hạnh phúc nhất nước Đại Đường! 】
——
Ở sơn trang Bách Hợp mấy ngày, Nhụy Bạch Y nhận được tin cấp báo trong triều, nói rằng phía Nam có nạn hồng thủy. Thế là nàng không thể ở lại nơi này tránh nóng vui vầy được nữa, bèn khởi hành về cung. Tô Nhuận Nhuận tất nhiên cũng trở về cùng nàng.
Sau khi biết Nhụy Bạch Y đọc được suy nghĩ, Tô Nhuận Nhuận dĩ nhiên không dám vờ vịt nữa, nghĩ sao thì nói vậy. Hơn nữa hiện giờ chàng đang chìm trong bể tình, người ngợm tim gan đều bị Nhụy Bạch Y mê hoặc, tràn ngập sùng bái với nàng. Chàng cũng ước gì lúc nào cũng được nàng yêu chiều, vì thế chẳng cần ai hỏi ý kiến của chàng, chàng đã ngoan ngoãn trèo lên kiệu của Nhụy Bạch Y.
Hai kẻ béo ú cùng ngồi trên một cỗ kiệu, tuy rằng các cung nữ khỏe như trâu vẫn nâng kiệu vững vàng như trước, nhưng cũng không khỏi xóc nảy. Chung quanh lại liên tục có bá tánh xông tới vây xem, còn có kẻ hò hét “Bệ hạ, buông tha cho Tô Nhuận Nhuận đi!” “Bệ hạ, người làm thế là ép buộc dân nam, làm nhục tôn danh, nếu truyền tới đời sau, sẽ bị người sau thóa mạ đấy ạ!”
Nhụy Bạch Y thật ra cũng thây kệ những kẻ kia mắng nhiếc, từ trước đến nay nàng không để bụng cái nhìn của người khác, nhưng nàng sợ kiệu đi được một nửa thì tan tành. Tên béo chết tiệt Tô Nhuận Nhuận còn không tự biết thân biết phận, hết dịch sang trái ngó nghiêng thì lại di sang phải nhìn ngắm, chốc chốc còn lên giọng trả treo những bá tánh mắng mỏ nàng: “Các người hiểu lầm bệ hạ rồi! Bệ hạ đối xử với ta tốt lắm!”
Nhụy Bạch Y nhéo nhéo mi tâm, mở miệng nói: “Trẫm bay về nhé, các ngươi cứ tự về.”
Không phải nàng còn có dị năng bay hay sao, đã biết bay rồi còn ngồi kiệu làm gì nữa.
Nhưng nàng chưa bay bao giờ, không nắm được cách điều khiển. Nàng bảo chưa bay bao giờ, là chưa bay lên trời bao giờ trong xác phàm không khác gì người thường, không có chút tu vi và linh khí nào này.
Mộc Nguyệt lại tiến lên ngăn nàng lại: “Bệ hạ, không được!”
Nhụy Bạch Y: “Vì sao?”
Ôn Tinh nói: “Trong đội ngũ này chỉ có mình bệ hạ là bay được, thần và Mộc Nguyệt đều không thể bay. Sao thần có thể để bệ hạ bay một mình trên trời được, ngộ nhỡ gặp phải sát thủ biết bay thì sao.”
Nước địch như hổ rình mồi, phái không ít sát thủ biết bay lẻn vào kinh đô, một khi bắt gặp bệ hạ đi ra ngoài một mình, chúng chắc chắn sẽ bay tới ám sát.
Nhụy Bạch Y nói: “Đến lúc đó trẫm bay nhanh hơn một chút là thoát thôi.”
Mộc Nguyệt & Ôn Tinh: “……” Bệ hạ, sao người lại nghĩ như thế?
Những dị năng như thuật bay, thuật đọc tâm, và cả thuật chữa trị nữa, trông thì xịn, mà cũng xịn thật, nhưng lại chẳng có khả năng tấn công nào. Nếu đơn độc đối đầu với Người siêu khỏe hay Người điều khiển lửa thì chẳng chiếm được bao nhiêu ưu thế.
Người biết bay thì có lẽ sẽ đỡ hơn, nhưng một người sở hữu thuật bay không có khả năng công kích bay một mình trên trời mà gặp phải một kẻ cũng biết bay, đồng thời còn biết bắn tên, thì giống như đại bàng gặp phải chim sẻ, đại bàng mổ bừa một cái, chim sẻ sẽ bị ăn sạch chẳng còn cọng lông.
Mộc Nguyệt đáp rất kiên quyết: “Không được! Bệ hạ, xin người ngồi về chỗ đi ạ.”
Nhụy Bạch Y không phải là dân bản xứ, nàng cảm thấy nghe lời người bản xứ vẫn hợp lý hơn, nên nàng không cự nự nữa, ngoan ngoãn ngồi về chỗ.
Tô Nhuận Nhuận nhìn nàng một lúc, cái tay béo lại nắm tay áo nàng, “Bệ hạ, Mộc đại nhân và Ôn đại nhân nói không sai đâu, người bay lên trời một mình nguy hiểm lắm, chưa nói đến các ngài ấy, thần cũng thấy không yên tâm.”
Nhụy Bạch Y nhìn lướt qua động tác cầm tay nàng của chàng, khóe miệng hơi giần giật.
Gã đàn ông này cư xử y như cô vợ nhỏ, đúng là khiến nàng thấy không chịu nổi.
Cỗ kiệu tiếp tục chạy về phía trước, ánh nắng vẫn chói chang bỏng rẫy, đột nhiên một tiếng “Vèo” vang lên, hai mũi tên nhọn vút tới.
Nhụy Bạch Y phản ứng nhanh hơn hẳn Tô Nhuận Nhuận. Khi Tô Nhuận Nhuận định chắn trước mặt nàng, nàng đẩy chàng sang một bên. Nhưng nàng còn chưa kịp phản ứng nghiêng người để tránh tên thì đã thấy hai mũi tên kia kêu “Phập!” “Phập!” hai tiếng, bị hút lên cánh tay của Ôn Tinh.
Ôn Tinh chẳng hề chớp mắt lấy một cái, dường như đã quen với cảnh tượng này. Nàng ta đóng dị năng hút sắt lại, mũi tên nhọn trên cánh tay rớt “Leng keng” xuống mặt đất.
Tô Nhuận Nhuận: Oa!
Người đàn ông múp míp nhìn Bậc thầy hút sắt tôn quý với ánh mắt ngưỡng mộ.
Nhụy Bạch Y: “……”
——
Vào cung rồi, cùng ngày hôm ấy, Nhụy Bạch Y cho Tô Nhuận Nhuận danh phận ngay. Nàng e Tô Nhuận Nhuận sợ hãi, cũng sợ làm các quan lại trong triều khiếp đảm, vả lại băn khoăn đến trái tim nhỏ của bá tánh nước Đại Đường, nên không phong hẳn Tô Nhuận Nhuận làm Hoàng Phu ngay, mà phong cho chàng chức Khuynh Tâm Quân.
Thế giới này không có mấy thứ như “Phi tần”, đám đàn ông trong hậu cung của nữ hoàng phải xưng hô thế nào thì đều có bộ quy củ của nơi đây. Chức phong “Khuynh Tâm Quân” này tương đương với chức “Thường Tại” trong hậu cung của Hoàng Đế ở chế độ phong kiến nam quyền bình thường.
Chuyện Nhụy Bạch Y phong vị cho Tô Nhuận Nhuận được nhắc tới trên triều sau khi họ đã bàn bạc về nạn hồng thủy ở biên giới phía Nam.
Vốn dĩ nàng không định nói trước triều đình, chuẩn bị chờ hạ triều thì về phong ở hậu cung, nhưng Tương Cô đại nhân lại nhắc tới việc này.
Tương Cô đại nhân đứng trước mặt đủ các quan lại, hỏi nàng rất kiểu “Thứ cho thần nói thẳng không nề hà”: “Bệ hạ, chuyện dân gian đồn đãi người cưỡng ép đầu bảng Tô Nhuận Nhuận của hiên Mộng Lang có phải là thật không ạ? Tô Nhuận Nhuận không bị bệ hạ ép tiến cung đấy chứ?”
Nhụy Bạch Y lạnh cái mặt béo, “Không phải.”
“Nhưng chúng dân đều cho là vậy!” Tương Cô đại nhân nói.
Nhụy Bạch Y không đáp lời bà ta, vung thẳng tay béo lên, “Gọi Tô Nhuận Nhuận đến đây.”
Tất cả đám quan viên đứng trên triều, dù phẩm giai cao thấp thế nào, đều là những người phụ nữ béo múp thân thể đẫy đà, không ai là nam cả. Đám bà béo vừa nghe bệ hạ nói muốn gọi Tô Nhuận Nhuận tới thì đều sáng rỡ mắt lên.
Trong đó có hai bà béo cũng giống Tương Cô đại nhân, đều từng vụng trộm tới hiên Mộng Lang tính mua đêm đầu tiên của Tô Nhuận Nhuận với giá cao, không khỏi siết chặt cái hốt trong tay.
[HẾT CHƯƠNG 48]