Mặt Độc Cô Liệt đen thùi lùi, “Ả thị nữ kia mà muốn phản quốc thì sao?”
Quốc sư bị hỏi thế thì nghẹn họng, lão sửng sốt hồi lâu, nói: “Không đâu ạ, nếu ả phản quốc, thì phải giết. Một quân cờ vô dụng, không cần cũng thế. Huống hồ việc này kỳ quặc, nói không chừng lại là trò kịch gì của bạo quân. Việc cấp bách của chúng ta là phải nghĩ cách liên hệ với con thị nữ này.”
Độc Cô Liệt: “Ừ.”
……
Lúc Nhụy Bạch Y tỉnh lại, nàng phát hiện có người đang nằm cạnh mình. Chàng mặc long bào màu vàng sáng, một con rồng nhỏ màu lam to bằng ngón tay đang cuộn quanh cánh tay chàng mà ngủ.
Thấy nàng tỉnh lại, chú rồng nhỏ màu lam kêu “A” một tiếng, nhếch đuôi lên.
Tiếng “A” này của nó đã đánh thức Hoàng Phủ Nhuận.
Hoàng Phủ Nhuận nhẹ nhàng trở mình, nhấc con rồng nhỏ trên cánh tay mình lên, tựa hồ đã từng giao lưu với chú rồng trong lúc Nhụy Bạch Y say ngủ.
Chàng ngồi dậy, đôi chân dài dưới trường bào gập lên. Chàng nắm con rồng nhỏ lắc lắc trước mắt Nhụy Bạch Y, đuôi đằng trên, đầu đằng dưới. Chàng nói: “Thú cưng người khác nuôi đều là mấy giống lông xù như chó con mèo con, hoặc là thỏ con. Ái phi của trẫm lớn gan nhỉ, nuôi rắn à? Thú vị đấy. Con rắn này tuy rằng hơi nhỏ, nhưng tốt xấu gì cũng là rắn, rất xứng với hai đứa con trai béo của trẫm.”
Con rồng nhỏ màu lam bị lắc váng đầu: “……”
Con là rồng mà!
Lúc trước nó rầm rì lâu thật lâu, Thái Tử gia căn bản chả hiểu gì.
Nhụy Bạch Y không nói gì, môi nàng hơi tái, rõ ràng không có sức lực gì.
Hoàng Phủ Nhuận đột nhiên nhăn mi tâm, hơi hối hận vì lúc trước chàng đã không kịp thời ngăn lại, hại tiểu mỹ nhân trúng phải tên độc.
Chàng bỏ con rồng nhỏ màu lam lên gối, rờ tay xem xét vết thương Nhụy Bạch Y.
Lúc sờ tay sang, nhịp tim của chàng còn lỡ đi nửa nhịp. Chàng quan sát phản ứng của tiểu mỹ nhân theo bản năng, nhưng cô gái này chỉ chớp đôi mắt đen long lanh lúng liếng nhìn chàng. Mắt nàng trong suốt, không hề mang chút cự tuyệt nào, đồng thời kèm theo chút lạnh lẽo. Sự lạnh lẽo này dường như tỏa ra từ xương cốt, chứ không phải là xa cách hay có địch ý với chàng.
Trái cổ của Hoàng Phủ Nhuận lăn lên lộn xuống, đầu lưỡi cuốn lên đỡ vào sườn trong khoang miệng. Chính chàng cũng không phát hiện giọng nói của mình trở nên rất ôn hòa: “Để trẫm xem vết thương của nàng nào.”
Nhụy Bạch Y nằm trên đệm chăn mềm mại, khí nóng từ lò than rực hồng đốt cạnh giường phả lên người nàng, vô cùng ấm áp, nhưng lúc này nàng lại vô cùng muốn ăn nước tuyết, càng lạnh thì càng tốt.
Nhưng vì miệng vết thương có thoa thuốc có tác dụng gây mê, đầu nàng còn hơi choáng váng, nên nàng không chú ý nghe xem Hoàng Phủ Nhuận đang nói gì với nàng. Nàng nhìn Hoàng Phủ Nhuận, liếm liếm môi.
Hoàng Phủ Nhuận: “……”
Động tác xốc xiêm y nàng lên của chàng khựng lại, một rặng đỏ ửng bò lên tai chàng không chút tiền đồ. Bỗng nhiên lại xảy ra tình huống mà chàng không lường trước được, chàng xem xét vết thương của Nhụy Bạch Y xong, giọng trở nên hơi khàn, “Sẽ khá lên thôi.”
Chàng không cầm lòng được, bèn nhéo lên gương mặt mềm mại tinh xảo của Nhụy Bạch Y.
Nhụy Bạch Y không có phản ứng gì, kệ cho nhàng nhéo, trông nàng có vẻ rất dịu dàng. Trên người nàng từng mọc đầy gai nhọn, từ sau khi ở bên Ngụy Nhuận, những chiếc gai đó đã bị Ngụy Nhuận rút đi không ít.
Tuy rằng người đàn ông trước mặt không nhớ được nàng, nhưng chàng là chuyển thế của Ngụy Nhuận.
“Có phải nàng đói rồi không? Trẫm kêu người nấu món gì ngon cho nàng nhé.” Hoàng Phủ Nhuận nghĩ ngợi hơi xa, chàng đang nỗ lực giải mã hàm nghĩa sau động tác liếm môi của Nhụy Bạch Y, ánh mắt cũng không tự kìm hãm được mà nhìn chằm chằm vào môi Nhụy Bạch Y, trái cổ lại lăn lộn.
Chàng muốn nếm thử đôi môi của tiểu mỹ nhân. Đôi môi kia, lúc này hơi tái nhợt, còn hơi khô nứt, chàng càng nhìn càng thấy thương, muốn làm nó căng mọng trở lại.
“Muốn uống nước.” Nhụy Bạch Y yếu ớt đáp. Thực ra nàng còn định nói thêm câu “Còn muốn……”, nhưng chưa kịp thốt nên lời.
“Được! Trẫm đi rót cho nàng!” Hoàng Phủ Nhuận kéo chăn lên, đắp lên trên ngực Nhụy Bạch Y một chút, chỉ để lộ bả vai bị thương của nàng.
Sợ làm phiền Nhụy Bạch Y nghỉ ngơi, Hoàng Phủ Nhuận đã đuổi hết đám người hầu ra ngoài, tự chàng canh giữ cạnh nàng. Bấy giờ, sợ tiểu mỹ nhân khát, chàng cũng sốt ruột. Chàng không gọi người hầu, tự mình bò xuống giường rót một ly nước ấm mang sang cho Nhụy Bạch Y.
Tay Nhụy Bạch Y đè lên giường, định tự ngồi dậy. Hoàng Phủ Nhuận đột nhiên đè tay nàng lại, chàng nhìn chằm chằm vào môi nàng, nghiêm trang nói: “Trẫm giúp nàng uống.”
Nhụy Bạch Y không nhúc nhích.
Nàng tưởng Hoàng Phủ Nhuận sẽ lấy thìa đút cho nàng, ai ngờ chàng tự uống trước một ngụm, sau đó chàng ngả đầu sang, ngậm lấy môi nàng, chậm rãi chuyển dòng nước ấm áp từ miệng mình sang miệng nàng. Nước trên môi đã đút xong mà chàng chưa chịu buông ra, còn cẩn thận mút môi nàng.
Nhụy Bạch Y: “……”
Chú rồng nhỏ màu lam chớp chớp mắt, nhòm ngó một lát, không hiểu lắm, lại gối đầu lên đuôi mình ngủ tiếp.
Mãi đến khi Nhụy Bạch Y rên khe khẽ, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, Hoàng Phủ Nhuận mới chịu buông nàng ra, giọng càng khàn hơn, “Uống nữa không?”
Nhụy Bạch Y lắc đầu.
“Hay uống thêm tí đi?” Hoàng Phủ Nhuận lại tự mình uống thêm một ngụm.
“……” Nhụy Bạch Y quay mặt qua chỗ khác.
Hoàng Phủ Nhuận ngậm nước ọc ọc, chỉ đành nuốt nước vào bụng mình. Chàng còn chưa hết thòm thèm, nhưng vết thương của tiểu mỹ nhân còn chưa đỡ, bây giờ kiểu gì chàng cũng phải nín nhịn.
Chàng đứng dậy đặt ly nước lên chiếc bàn nhỏ chỗ đầu giường. Bàn tay chàng luồn vào trong chăn, sờ sờ tay Nhụy Bạch Y, quả nhiên hơi lạnh. Chàng bèn nhẹ nhàng để tay nàng vào lòng bàn tay mình, xoa nắn, mo mắt khẽ run.
Chẳng hiểu sao dáng vẻ yếu ớt của tiểu mỹ nhân lại khiến chàng bối rối.
Tuy rằng thái y nói độc tố đã bị bức ra toàn bộ, sẽ không nguy hiểm tới tính mệnh, nhưng thời tiết ngoài trại giá rét, gió lạnh phần phật, lỡ như thân thể bé xíu của tiểu mỹ nhân không chịu nổi thì chàng phải làm sao đây?
Hoàng Phủ Nhuận không yên tâm, gọi lão thái y tới bắt mạch cho Nhụy Bạch Y.
Lão thái y nói mạch tượng vững vàng, Hoàng Phủ Nhuận mới yên tâm hơn chút. Tiện thể, lão thái y thay thuốc mới lần nữa cho Nhụy Bạch Y rồi mới rời đi. Lúc ông ta đi, Nhụy Bạch Y còn chưa ngủ, đôi mắt trong veo của nàng nhìn Hoàng Phủ Nhuận đăm đăm, tựa như đang suy nghĩ điều gì.
Rồng nhỏ màu lam nói với nàng trong thần thức: “Thái Tử Phi, nhiệm vụ hoàn thành rất thuận lợi ạ, cách mục tiêu không còn xa nữa.”
“Mục tiêu gì?” Nhụy Bạch Y cảm thấy hoang mang.
“Đạt được tình cảm chân thành của Thái Tử đó! Cố lên ạ!” Rồng nhỏ màu lam giơ nắm tay to bằng hạt mè cổ vũ Nhụy Bạch Y.
Ánh mắt Nhụy Bạch Y nhìn chuyên chú vào Hoàng Phủ Nhuận, không rời không dịch. Gương mặt bị nàng nhìn đăm đăm đột nhiên tới gần, có thể thấy mặt chàng đỏ lên như bị than đốt.
“Cô gái, có phải nàng đã bị mê hoặc bởi vẻ phong hoa tuyệt đại của trẫm không?” Hoàng Phủ Nhuận nhướng mày cười.
Nhụy Bạch Y: “……”
Nàng im lặng một thoáng, lười phản ứng lại câu tự sướng của Hoàng Phủ Nhuận, yếu ớt nói: “Thiếp đói bụng.”
Hoàng Phủ Nhuận nhéo mặt nàng, “Muốn ăn gì, trẫm gọi người nấu cho nàng.”
“Tuyết.” Nhụy Bạch Y liếm môi, nói.
Hoàng Phủ Nhuận: “……”
Chàng tưởng mình nghe lầm, nghĩ thầm, tiểu mỹ nhân kinh thế cơ à? Có thể đấu võ với thị vệ mà mặt không đổi sắc, có thể quét vô số mũi tên nhọn bằng một roi, thích nuôi rắn, giờ còn muốn uống huyết?
“Muốn uống máu người hay máu sói?” Để tỏ vẻ mình cũng mạnh mẽ, phối hợp hoàn hảo với tính tình của tiểu mỹ nhân, mặt Hoàng Phủ Nhuận không đổi sắc, chàng hỏi theo cách mà chàng tự cho là rất bình tĩnh.
Núi Loa Âm có bầy sói lui tới, chàng nghĩ thầm, nếu tiểu mỹ nhân muốn uống máu sói, chàng có thể uống chung với nàng, còn mà máu người thì……
Nhụy Bạch Y đảo tròn con mắt, như thể muốn bấu cho chàng một cái, phun ra hai chữ: “Tuyết trắng.”
Nàng lại nói: “Cả chuối nữa.”
Hoàng Phủ Nhuận sửng sốt, nói: “Được.”
Chàng giũ giũ áo choàng, đứng lên đầy vẻ ngầu lòi, cứ như mới nãy chưa xảy ra chuyện gì. Chàng giữ vững vẻ “Trẫm là bạo quân, ai cũng phải sợ trẫm, mới nãy chắc trẫm nhìn nhầm nên mới thấy tiểu mỹ nhân đảo mắt khinh trẫm. Tiểu mỹ nhân không giống người thường, sao nàng có thể to gan trợn mắt tỏ vẻ hết nói nổi vì trẫm hiểu lầm ý nàng được chứ?” Chàng lẫm liệt xoay người, ra khỏi trại, lạnh mặt ra lệnh cho Cao Thường Hỉ: “Đi xúc một xô tuyết sạch và mang mấy quả chuối tới đây.”
Vậy là trên núi Loa Âm, giữa tiếng sói tru ú ú, một đám tiểu thái giám run bần bật trong gió lạnh bận rộn như ong mật chăm chỉ, cầm chặt muôi sắt trong tay, múc những bông tuyết đậu trên cành mai xuống.
Chẳng mấy họ đã xúc đầy một xô tuyết, họ giẫm lên đám tuyết đọng dày cui, những tiếng lạo xạo vang lên, xách xô tuyết tràn đầy đưa tới cho vị sủng phi mới được tấn phong của vạn tuế gia nhà bọn họ.
Nhụy Bạch Y được Hoàng Phủ Nhuận bế từ trong chăn ra, bọc trong chiếc áo lông chồn của bạo quân điện hạ.
Hoàng Phủ Nhuận ôm nàng trước người. Nhụy Bạch Y để kệ cho chàng ôm, đầu nàng yếu ớt tựa lên ngực chàng. Khi thấy một xô tuyết trắng được mang tới, đôi mắt nàng sáng lên rõ ràng.
“Thái y nói tuyết lạnh lắm, con gái không thể uống nhiều, huống chi nàng còn bị thương, sẽ kích thích miệng vết thương. Trẫm gọi người xách một xô sang, cũng không phải để nàng ăn, trẫm chỉ muốn cho nàng ‘Trông mơ giải khát’, à không, ‘Ngắm tuyết đỡ thèm’ thôi.”
Nhụy Bạch Y: “……”
(Trông mơ giải khát: điển tích Tào Tháo đưa binh lính đến vùng không có nước, Tào lừa binh lính rằng trước mặt có một cánh rừng mơ, mơ vừa ngọt vừa chua. Quân lính chảy nước miếng khi nghĩ đến mơ, thế là đỡ khát.)
Chàng phất tay áo, Cao Thường Hỉ cong cái lưng già bưng chuối đã cắt miếng lên.
Hoàng Phủ Nhuận lấy thìa xẻo một miếng, phục vụ chu đáo đưa đến bên môi nàng phi xinh đẹp của chàng, Nhụy Bạch Y ăn một miếng hết liền.
Đúng là nàng rất đói bụng.
Chẳng mấy mà nàng đã ăn hết chuối, Cao Thường Hỉ lại gọi người bưng mấy đĩa lên. Xô tuyết kia vẫn chưa tan, vì dù ở trong nhà, có chậu than ấm áp dễ chịu đang cháy dở, nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp, tốc độ tan của tuyết rất chậm.
Nhụy Bạch Y cứ nhìn xô tuyết kia chòng chọc.
Lúc Hoàng Phủ Nhuận hôn nàng nàng cũng chẳng thèm phản ứng, trong mắt nàng chỉ có tuyết.
Hoàng Phủ Nhuận: “……”
“Cũng chỉ được ăn một thìa thôi.” Hoàng Phủ Nhuận đấu tranh xong, bèn nhịn đau nói. Chàng thật sự rất sợ món đồ lạnh lẽo kia sẽ lấy cái mạng nhỏ của tiểu mỹ nhân.
Tiểu thái giám múc non nửa bát tuyết dâng lên, Nhụy Bạch Y không ăn trực tiếp, dùng cánh tay phải còn sức cầm thìa lên, múc chuối vào trong.
Hoàng Phủ Nhuận thấy vậy, bèn cong môi cười, “Đây là kiểu ăn gì thế?”
“Đây gọi là chuối đông lạnh.” Nhụy Bạch Y nói.
Hoàng Phủ Nhuận không nhịn được, mút mút mặt nàng. Chàng mút ra một dấu hôn nho nhỏ, dấu hôn nằm trên gương mặt mềm như đậu hũ của Nhụy Bạch Y, có vẻ hơi đáng thương.
Khi Hoàng Phủ Nhuận còn định hôn tiếp, Nhụy Bạch Y nghiêng nghiêng đầu, dường như cực kì ghét bỏ việc Hoàng Phủ Nhuận quấy rầy nàng hưởng thụ món ngon. Thần sắc lạnh lùng của nàng khiến ngực bạo quân điện hạ chẳng hiểu sao lại thót lên một cái, đột nhiên nảy sinh dục vọng chinh phục mãnh liệt với tiểu mỹ nhân.
“Nàng ăn ngon miệng như thế mà không thèm đút cho trẫm một miếng à?” Hoàng Phủ Nhuận cắn lên xương tai Nhụy Bạch Y, cắn đỏ cả tai nàng.
Tai bên kia vẫn còn là màu trắng, tức khắc có vẻ rất không hợp nhau.
Nhưng Nhụy Bạch Y không cự tuyệt, cũng không phản đối chàng, nàng múc một thìa nhỏ, nhẹ nhàng nâng lên. Hoàng Phủ Nhuận tự dưng thấy được yêu mà sợ, vội vàng cúi đầu nhận lấy miếng “Chuối đông lạnh” như ban thưởng kia.
Vui tươi hơn hớn ăn xong, chàng mới thấy sai sai.
Sao lại là được yêu mà sợ?
Chàng là hoàng đế của Đế quốc Tuyệt Thế, được nàng phi xinh đẹp chàng mới nhặt về đút cho một miếng chuối trộn tuyết mà lại thấy được yêu mà sợ ư? Nực cười, sao chàng có thể nảy sinh cảm xúc ấy kia chứ?!
“Ăn nữa không?” Nhụy Bạch Y nâng mí mắt nhìn chàng.
“Nữa!” Tâm hồn của bạo quân điện hạ loạn cào cào.
Tới tối, tiếng gió thổi càng vang vọng hơn, có tiếng sói rít gào trong rừng, Hoàng Phủ Nhuận nằm chung chăn chung giường với tiểu mỹ nhân của chàng. Chàng ôm vòng eo nhỏ như cây gậy trúc của tiểu mỹ nhân, dán bên tai nàng nói: “Đừng sợ, sáng mai trẫm sẽ đưa nàng về cung, có trẫm ở đây, sói không dám ăn nàng đâu.”
Nhụy Bạch Y: “……”
Nàng nâng tay phải đẩy cái mặt bự của Hoàng Phủ Nhuận đi, cau mày nói: “Thiếp muốn ngủ.”
Hoàng Phủ Nhuận cứng người, muốn bắt lấy cái cằm nhòn nhọn của tiểu mỹ nhân nói một câu “Cô gái, lá gan của nàng càng lúc càng lớn nhỉ, ỷ trẫm sủng nàng đấy ư?”
Nhưng ngẫm ngợi tới vết thương của tiểu mỹ nhân, chàng không nổi cơn, nghĩ thầm, bao giờ nàng khỏi rồi, để xem trẫm xử nàng thế nào. Chàng ôm thân thể thơm ngào ngạt của tiểu mỹ nhân, thỏa mãn nhắm mắt lại.
Ngay lúc này, Cao Thường Hỉ lại bưng một chén thuốc nóng hôi hổi vào.
“Bệ hạ, nên uống thuốc thôi.”
Hoàng Phủ Nhuận ngẩng đầu, nói bằng thần sắc giọng điệu lạnh lẽo khác hẳn lúc đối đãi với Nhụy Bạch Y: “Ái phi của trẫm đã uống thuốc rồi, các ngươi làm gì thế?”
Cao Thường Hỉ run run, cố gom dũng khí nói: “Không phải, bệ hạ, chén thuốc này là…… là của ngài ạ.”
Hoàng Phủ Nhuận: “……”
Cao Thường Hỉ là một nô tài luôn làm hết phận sự, lão phồng lá gan nói tiếp: “Bệ hạ, ngài quên rồi ạ? Ngài……” Không “lên” được á! Uống thuốc đi ạ, không thì không thể nối dõi tông đường cho huyết mạch của dòng họ Tuyệt Thế đâu ạ.
“……” Mặt Hoàng Phủ Nhuận tối sầm, chàng rút một cái gối ném qua, “Câm miệng!”
[HẾT CHƯƠNG 4]