Mỗi Lần Sống Lại Đều Yêu Nàng Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 29: Con mồi nhỏ của chàng




Ăn hết bữa cơm, bầu trời bên ngoài đã nhuộm thành màu đen, tuyết rơi mỗi lúc một nặng hạt hơn. Dạ Nhuận thu bát đũa tráng rửa, Nhụy Bạch Y nằm vào trong hai chiếc chăn thật dày.

Phong thư còn lại vẫn để trên bàn, dường như nàng không có sức lực gì để mở ra.

Lúc Dạ Nhuận trở về, chàng bưng một bát thuốc trong tay. Nhụy Bạch Y nằm trong chăn không ngủ, đang chờ Dạ Nhuận. Khi hai con mắt ở ngoài chăn nhìn thấy bát thuốc trong tay chàng, nàng bèn rụt đầu vào trong chăn.

Dạ Nhuận cười một tiếng, đi qua vỗ vỗ chiếc chăn trên người nàng.

Người nằm trong chăn vẫn không nhúc nhích, như đã ngủ rồi.

Dạ Nhuận bèn kéo chăn xuống dưới một ít, đầu Nhụy Bạch Y lộ ra, mớ tóc dài mượt mà che khuất nửa mặt nàng. Dạ Nhuận vén tóc nàng qua tai, như đang dỗ trẻ con, “Uống thuốc nào.”

Nhụy Bạch Y không phải là người sợ đắng đến mức phải dỗ mới chịu uống thuốc, nhưng nàng cũng không thể sáng mắt lên mỗi lần nhìn thấy thuốc, coi thuốc như nước đường được. Phản ứng theo bản năng của nàng là né tránh, hơn nữa nàng đã uống thứ thuốc này suốt nửa tháng ròng.

Bệnh thương hàn của nàng gần như đã khỏi hẳn, thuốc này cũng không phải để trị thương hàn, mà là để giải độc cho nàng. Dạ Nhuận tốn không ít công mới biết được loại độc trên người nàng là gì, cũng phải tốn khôi khối sức tìm thuốc giải độc cho nàng.

Nhụy Bạch Y đắp chăn tự mình ngồi dậy, nhận lấy bát thuốc Dạ Nhuận bưng tới, uống một hơi hết sạch, như là uống thả phanh một chén rượu mạnh.

Dạ Nhuận vỗ vỗ gáy nàng, “Làm tốt lắm.”

Nhụy Bạch Y lườm chàng. Chút nước thuốc còn dính bên khóe môi nàng, nàng có thể cảm giác được nó, chuẩn bị lấy chiếc khăn dưới gối ra để lau. Dạ Nhuận lại “Ây” một tiếng, đẩy tay nàng ra, “Chuyện này sao phải phiền đến khăn của nàng, cứ để anh đây giúp nàng.”

Dạ Nhuận cúi xuống, cuốn lưỡi một vòng quanh mép môi nàng, đương nhiên cũng không bỏ qua khóe môi.

Nhụy Bạch Y để kệ chàng, gần như đã thành thói quen rồi. Trong nửa tháng này, La Sát Giết Người Trong Đêm Nhuận lạnh lùng máu lạnh tuyệt tình càng lúc càng lộ rõ bản tính của Ngụy Nhuận.

Dạ Nhuận lau sạch sẽ giọt thuốc bên môi nàng, không dừng lại, cọ lên cổ nàng mút nhẹ nhàng.

Sợ nàng lạnh, chàng còn không quên kéo chăn trên người nàng lên.

“Chàng lên giường đi.” Sức khỏe của Nhụy Bạch Y đã đỡ hơn nhiều, thấy Dạ Nhuận nhịn khó chịu thế này cũng đáng thương, nàng bèn mở miệng nói.

Dạ Nhuận: “……”

Cô gái này từ trước đến nay luôn lớn mật chủ động, nhiệt tình như lửa với chàng như vậy đấy.

Chàng quả là bó tay với nàng.

“Không được, đêm nay ta còn có chút việc, không thể làm ấm giường cho nàng được.” Dạ Nhuận buông cổ Nhụy Bạch Y nha, véo nhẹ da thịt mềm mại trên mặt nàng.

Nhụy Bạch Y nhíu mày: “Không phải chàng đã rời khỏi cục rồi sao, sao còn phải đi giết người nữa?”

Dạ Nhuận đứng dậy từ mép giường, “Không phải đi giết người, mà là đi báo thù cho nàng.”

Chàng đi đến cạnh bàn, nhặt lá thư kia lên, “Cũng không đúng, hình như vẫn phải đi giết người.”

Nhụy Bạch Y nắm chăn, giọng thờ ơ, “Không cần.”

Dạ Nhuận cầm thư về, “Như vậy sao được, người này không chỉ mua sát thủ giết nàng, mà còn hạ độc nàng, chết một nghìn lần vẫn là chưa đủ.”

Nói đến đây, Dạ Nhuận nhăn mi tâm lại. Nếu đêm đó kẻ nhận đơn không phải chàng, mà là người khác, thì chàng không dám tưởng tượng tình cảnh của cô nhóc này. Chỉ với vẻ đẹp của nàng ngày đó thôi, bị người ta “hái” trước giết sau hay giết xong rồi “hái” đúng là còn chưa biết được.

Nếu người nàng gặp được không phải là chàng……

Chuyện càng nghĩ càng thấy ớn này làm mấy cái gân xanh của Dạ Nhuận nổi lên, bức thư trong tay suýt bị bóp thành bột mịn.

Cô nhóc này còn nói không cần, sao có thể không cần được.

Dạ Nhuận đưa lá thư kia tới trước mặt Nhụy Bạch Y, “Nàng không muốn xem một lần hay sao?”

“Thì xem.” Trước kia Nhụy Bạch Y chỉ lười chưa mở thôi, bây giờ Dạ Nhuận đã đưa tới trước mặt nàng, thì nàng xem một cái vậy.

Nàng mở lá thư ra, bên trong có viết một cái tên và mấy dòng tin tức về cái tên này.

—— Nạp Lan Uyển Nhi, con gái cả dòng chính của Thị Lang bộ Hộ, mười bốn cái xuân xanh, có quan hệ tốt với con gái dòng chính Chu Mỹ Nhụy của Bình An hầu.

Ra giá: Năm trăm lượng

Đối tượng ám sát: Con gái dòng chính Chu Mỹ Nhụy của Bình An hầu ——

“Hóa ra là nàng ta.” Trên mặt Nhụy Bạch Y không có biểu cảm gì. Nếu như chủ nhân của thân thể gốc xem xong phong thư này, chắc chắn sẽ thấy lạnh lẽo sống lưng, toàn thân run rẩy. Nhưng nàng thật ra chỉ mới có duyên gặp Nạp Lan Uyển Nhi đôi lần, hay tin một kẻ chả thân thiết gì muốn giết mình, Nhụy Bạch Y thực sự chẳng có bao nhiêu cảm xúc.

Dạ Nhuận lại không biết thân xác này đã đổi sang linh hồn khác, chàng cau mày, ngồi bên mép giường, bao bọc Nhụy Bạch Y trong lòng mình, vỗ về đầu nàng: “Đừng đau lòng, đừng khổ sở, chỉ lát nữa thôi ta sẽ giải quyết ả ta thay nàng.”

Trong lòng chàng ngập tràn sự thương cảm với Chu Mỹ Nhụy. Bé ngoan của chàng ơi, sao nàng lại đáng thương đến vậy, còn bị cả người chị em thân thiết nhất của chính mình phản bội. Nhất định nàng đang buồn bã khổ sở lắm đây.

Nhụy Bạch Y nói: “Không cần, cứ để nàng ta tồn tại đi.”

Để máu của một kẻ như vậy dính phải Dạ Nhuận dù chỉ một chút cũng là làm nhục Dạ Nhuận. Nhụy Bạch Y cảm thấy không cần phải lãng phí thời gian vì loại người này. Huống hồ Dạ Nhuận có lợi hại hơn chăng nữa, nhưng mỗi lần ra ngoài giết người cũng phải gánh vác nguy hiểm tương ứng. Trên đường đi giết Nạp Lan Uyển Nhi nhỡ xảy ra chuyện gì, Dạ Nhuận sẽ uổng cả mạng mình. Hà tất phải vậy, nàng chẳng hề thèm khát cái mạng của Nạp Lan Uyển Nhi chút nào, cũng không muốn trải nghiệm khoái cảm của sự báo thù rửa hận. Nàng căn bản không hận Nạp Lan Uyển Nhi.

Hoặc phải nói cái chuyện hận thù này, bảo nàng chuốc nó lên một người phàm nho nhỏ thì lại buồn cười quá.

Dạ Nhuận thở dài, nhéo cằm nàng, “Cô nhóc nhân từ nương tay.”

Chàng lại nhéo thêm cái nữa, “Đối xử nhân từ với kẻ thù, chính là đối xử tàn nhẫn với chính mình. Để lại đường sống cho ả ta, chính là cho ả ta cơ hội tiếp tục làm chuyện xấu.”

Nhụy Bạch Y dụi dụi mí mắt buồn ngủ, ôm cánh tay Dạ Nhuận, căn bản không để tâm đến chuyện của Nạp Lan Uyển Nhi, tâm tư bay đến nơi khác: “Chàng kể cho thiếp nghe mấy chuyện hồi chàng còn bé đi.”

Dạ Nhuận:?

“Không, ta nói cho nàng hay, nàng đừng có mà đánh trống lảng. Kẻ này nhất định phải chết.” Dạ Nhuận lạnh mặt.

Nhụy Bạch Y đỡ trán, “Bây giờ chúng ta chạy trốn đến thành Mộng Dạng, Nạp Lan Uyển Nhi ở kinh đô, nếu chàng đi giết ả ta thì phải đi một chuyến từ đây đến kinh đô. Đến kinh đô rồi, chàng sẽ phải gánh vác mối nguy bại lộ hành tung. Có về cũng phải mất mấy ngày, từng đó thời gian, chàng nỡ để thiếp một mình nơi đây ư, có lẽ lúc chàng về thiếp đã chẳng còn ở đây nữa.”

Vì không cho Dạ Nhuận mù quáng đi làm khổ mình, chẳng mấy khi Nhụy Bạch Y mở miệng nói dài như vậy.

Nghe tới câu cuối cùng “Có lẽ lúc chàng về thiếp đã chẳng còn ở đây nữa”, Dạ Nhuận rùng mình một cái, đáy mắt bỗng nhuộm một màu đỏ tươi.

“Được, ta không đi nữa.” Dạ Nhuận thở dài, ngón tay chàng nhẹ nhàng trượt xuống sống mũi của Nhụy Bạch Y như một sợi lông vũ, “Ở ngay bên nàng.”

Dạ Nhuận vùi đầu dán lên môi Nhụy Bạch Y, “Mãi mãi ở bên nàng.” Nàng không được rời khỏi ta.

Mãnh thú bị áp chế trong lòng bỗng nhiên muốn lao ra khỏi lồng sắt, Dạ Nhuận quả thật đã bị câu nói kia kích thích, chàng không thể dịu dàng lưu luyến được nữa, mà như bão tố, chinh phục mạnh mẽ.

Nhụy Bạch Y không hiểu nổi làm sao cảm xúc của chàng nói tới là tới liền. Cả cơ thể nàng bị giam cầm trong góc giường, không thể nhúc nhích. Chẳng biết qua bao lâu, nàng rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, sắp thở hết nổi, bật lên tiếng nức nở khẩn cầu.

Dạ Nhuận dừng lại ngay khoảnh khắc ấy. Mùi máu tươi tràn ngập trong khoang miệng nàng, cằm nàng lại bị hai ngón tay dài xương khớp rõ ràng nắm lấy. Nàng thấy đôi mắt Dạ Nhuận sâu thẳm đến độ muốn ăn thịt người, giọng nói vừa trầm vừa khàn, “Về sau nàng còn dám nói câu này thử xem.”

Nhụy Bạch Y: “……”

Nàng có nói gì sao?

Nàng chạm vào môi một tí, cơn đau làm nàng nhíu mày, lạnh giọng nói dỗi Dạ Nhuận, “Chàng là chó sao?” Chàng còn cắn nàng nữa, cắn rách cả da.

Lần trước Nhụy Bạch Y hỏi vậy, Dạ Nhuận còn nghiêm trang trả lời, không ngẫm ra được hàm ý thật của nàng. Nhưng lần này thì chàng biết rồi nhé. Chàng hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Nàng mà không ngoan nữa, thì ta còn có thể là sói nữa kia.”

Chàng kề sát bên tai Nhụy Bạch Y, cắn cắn tai nàng, giọng nói luồn vào tai nàng: “Ăn sạch nàng không chừa xương cốt.”

Nhụy Bạch Y: “……”

Khùng rồi.

La Sát Giết Người Trong Đêm Nhuận lạnh lùng máu lạnh này chẳng đi đâu vào buổi đêm cả. Chàng như một con sói dữ đầy nanh nhọn canh giữ bên mép giường con mồi nhỏ của chàng, nói cho chính xác, thì phải là ngay trên giường, bên cạnh con mồi.

Chàng cởi áo ngoài, nằm chung dưới cùng một chiếc chăn với con mồi bé nhỏ, bởi vì chàng phải làm ấm giường cho con mồi bé con của chàng. Trong thời tiết giá rét này, lỡ như con mồi của chàng đông lạnh thì biết làm sao đây.

Con mồi hư hại vì lạnh, thì kỳ ngủ Đông năm nay chàng sẽ không có cái ăn.

Nhụy Bạch Y nâng mí mắt nhìn người đàn ông bên cạnh mình, thấy đôi mắt xanh lè thèm khát của chàng nhìn nàng đăm đăm, như một con sói đói đang lom lom nhìn con dê béo mẫm. Nếu khóe môi chàng hơi hé, có lẽ còn có nước miếng nhỏ ra từ đấy.

Nhưng cứ mỗi khi nàng muốn dịch qua một tí định chui vào lòng chàng sưởi ấm, chàng sẽ ghét bỏ đẩy nàng về, cũng nghiêm túc lạnh nhạt nói ngay: “Nhóc con, xin hãy giữ khoảng cách với ta.”

Nhụy Bạch Y giật giật khóe miệng, lười để ý tới chàng nữa. Nàng tự xoay người đi, ôm chăn lẳng lặng ngủ.

Cánh tay của Dạ Nhuận lại đột nhiên ôm eo nàng, sờ sờ.

Nhụy Bạch Y: “……”

Cánh tay kia còn mò lên trên.

Nhụy Bạch Y đập cái tay kia một cái, cái tay nọ lập tức không động đậy nữa.

Nàng lại nhắm mắt vào lần nữa, nhưng khi nàng sắp đi vào giấc ngủ thì lại cảm thấy cái tay kia không an phận, nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng. Nhiệt độ xuyên qua lớp vải càng thêm nực nội, tựa như một cái bàn ủi đang nóng dần đang đặt lên bụng nàng, tóm lại là không được dễ chịu lắm.

Nhụy Bạch Y bất đắc dĩ mở mắt ra, dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, dứt khoát quay người lại. Nàng phát hiện đôi mắt thòm thèm của Dạ Nhuận còn đang mở to, tập trung nhìn nàng say đắm. Lúc nàng quay người lại, chàng vội lia mắt đi chỗ khác.

Từ tai đến cổ người đàn ông đều đỏ lên, như bị trụng nước sôi, không rõ có phải trong đầu chàng đang suy nghĩ đến mấy thứ đen tối, rồi lại phải kìm mình lại, ép mình làm Liễu Hạ Huệ không.

(Liễu Hạ Huệ: Nhắc tới điển tích Liễu Hạ Huệ có mỹ nữ trên đùi mà vẫn bình tĩnh không động tay chân.)

Nhụy Bạch Y không có kiên nhẫn chịu đựng chung với chàng, cứ trực tiếp đi thì hơn. Cái tay giấu trong chăn của nàng bèn nắm vào chỗ đó. Tay nàng quá bé, nắm không hết được. Sau khi cầm vào, nàng bóp thật mạnh một cái.

Dạ Nhuận:??????!!!!!

Mẹ nó chứ.

[HẾT CHƯƠNG 29]