Mỗi Lần Sống Lại Đều Yêu Nàng Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 19: Chiếc yếm thêu sen hồng




Ở thời thế này, một tú tài ưu việt, dù chỉ mới bước một chân vào giai cấp sĩ phu của các phần tử trí thức, thì đã đủ khiến người người phải xem trọng một nước.

Còn nếu là Cử nhân hạng ưu, thì dĩ nhiên cả nhà sẽ sôi trào, chiêng trống chúc mừng có thể gõ từ đầu đường đến cuối hẻm. Với thân phận cử nhân này, kiểu gì người đó  cũng kiếm được một chức trong quan trường, về sau sẽ được sống trong giai cấp trung thượng, chứ chưa bàn đến Trạng Nguyên.

Từ xưa đến nay, những kẻ lấy được chiếc mũ Trạng Nguyên, về sau đều thành trọng thần nhất phẩm trong triều, trở thành trụ cột vững vàng có thể phân ưu cho bậc đế vương. Có không ít Trạng Nguyên thậm chí còn làm đến chức Tể tướng quyền uy khuynh triều.

Cho nên có thể tưởng tượng được cái chức Trạng Nguyên này của Mã Đại Nhuận vinh quang thế nào. Hoàng đế rất thích thơ văn và những bức họa sâu sắc của chàng, ngài không chỉ cho chàng cái ghế Trạng Nguyên vinh hiển, mà còn ban thưởng vàng ròng bạc trắng và trăm thước tơ lụa cho chàng, kèm theo một tòa nhà ở đoạn đường thanh tịnh trong kinh đô.

Ngài cũng trao tặng cho Mã Đại Nhuận chức biên tu trong viện Hàn Lâm.

Ngoài những món này, còn có thứ khiến người ta hâm mộ hơn, đó là Hoàng đế muốn gả đứa con gái nhỏ nhất của ngài cho Mã Đại Nhuận.

Tuy rằng Mã Đại Nhuận bây giờ chỉ được làm một chức biên tu nho nhỏ trong viện Hàn Lâm, không có thực quyền gì, nhưng còn trẻ như thế mà đã trải qua hết những cuộc thi chọn lựa tầng tầng lớp lớp, đi từ tú tài đến Trạng Nguyên, tương lai chàng nhất định sẽ là hậu sinh khả uý, tiền đồ vô lượng.

Công chúa được gả cho chàng, ngày sau sẽ được sống vinh hoa an lành, cũng không tính là lỗ.

Ngài cũng muốn trở thành Hoàng đế đầu tiên trong lịch sử nước Đại Hữu ban hôn công chúa cho Trạng Nguyên.

Nước Đại Hữu từ khi khai sinh mở mang bờ cõi tới nay đã có 78 vị Trạng Nguyên, nhưng vẫn chưa có vị Trạng Nguyên nào có thể nghênh đón công chúa về làm vợ.

Bởi vì những người này thi hết vòng tú tài tới vòng thi Đình rồi giành được chức Trạng Nguyên, thì hầu như đều đã đến tuổi trung niên, thậm chí có kẻ tóc mai hoa râm. Tuổi tác như thế thì tất nhiên đã thành hôn từ lâu, có gia thất, có khi trong nhà còn có một đàn con đến tuổi đi mua nước tương được rồi.

Đã thế, làm sao Hoàng đế lại nỡ gả những đứa con gái như hoa như ngọc của mình cho họ.

Mã Đại Nhuận quang vinh trở thành Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất lịch sử nước Đại Hữu, tất nhiên là đã thắng được lòng của trẫm. Ngoài các công chúa tôn quý trong chốn cung đình, mấy vị tiểu thư chưa xuất giá và thiên kim hậu duệ quý tộc trong kinh đô đều ngửa mắt trông mong canh miếng thịt mỡ như chàng chòng chọc.

Ấy thế nhưng, khi Hoàng đế nói bóng nói gió biểu đạt ý này của ngài, Mã Đại Nhuận không những không mừng rỡ như điên, ngược lại khuôn mặt chàng còn đầy vẻ kinh ngạc. Sau khi ngẫm ngợi một lát, chàng vội vàng ôm quyền, nói với vẻ quyết liệt: “Bệ hạ! Thần nông cạn, thật sự không xứng với công chúa, công chúa sao có thể gả cho một kẻ như thần được, bệ hạ cũng không thể bắt công chúa chịu khổ như vậy! Thần là người đã có vợ cả, không thể bắt công chúa làm lẽ được, xin bệ hạ nghĩ lại!”

Hoàng đế: “……”

Môi ngài giật giật, “Khanh đừng vội, trẫm chỉ thuận miệng nói thế thôi, có phải là đính hôn công chúa cho khanh ngay đâu, khanh kích động thế làm gì?”

Mã Đại Nhuận lại nói khản cả giọng: “Thần sợ ấm ức công chúa đấy ạ!”

“……”

Cái anh Trạng Nguyên họ Mã này nhìn kiểu gì cũng không giống một kẻ nhát gan yếu đuối. Vừa nãy cậu ta còn phừng phừng chí hướng, đàm cổ luận kim tự tin đâu ra đấy với ngài, sao bây giờ ngài muốn gả công chúa cho cậu này, cậu ta lại không dám nhỉ.

Vì đâu mà cậu ta lại cảm thấy cậu ta không xứng với công chúa? Trẫm cảm nhận là cậu ta cực kỳ xứng đáng kia mà.

Vì thế Hoàng đế lại nói, “Khanh cũng coi nhẹ bản thân mình quá, khanh tài hoa bất phàm, lòng có thao lược, về sau nhất định sẽ là một trong những nhân tài giỏi giang giúp trẫm trị quốc. Trẫm đánh giá cao khanh nên mới nảy ra ý này.”

Mã Đại Nhuận lập tức nói: “Không! Thần không xứng!!”

Hoàng đế: “…………”

Mã Đại Nhuận càng từ chối, Hoàng đế càng cảm thấy người này không ham hư vinh, có một trái tim chân thành khiêm tốn, từ nghi hoặc nay đã thêm phần vừa ý.

Để an ủi trái tim thấp thỏm của chàng, Hoàng đế càng nói thẳng hơn, “Trẫm nói khanh xứng, thì khanh xứng.”

Mã Đại Nhuận không ngờ Hoàng đế lại kiên trì thế này, quả thực muốn liều mạng với chàng đây, thế là chàng không thể không nói thật: “Bệ hạ, xin không dối gạt ngài. Thần yêu vợ cả của thần tha thiết, sợ rằng cả đời này chỉ đặt trái tim chân thành duy nhất lên nàng ấy. Nếu thần cưới công chúa, thần cũng chẳng thể xẻ nổi nửa phần tình cảm cho công chúa, như vậy không phải sẽ lỡ làng cả đời của công chúa sao?! Thần không thể làm kẻ mang tội này!”

“………”

Đến đây thì không chỉ Hoàng đế, mà tất cả quần chúng văn võ bá quan đang im thin thít đứng trong triều trợn mắt hóng hớt cũng kinh sợ. Họ đều quăng những ánh mắt hỗn loạn khó hiểu, nghi hoặc, thậm chí còn xen phần khâm phục, kèm chút ngượng ngùng về phía Mã Đại Nhuận.

Đều là người làm quan rồi mà sao còn nghĩ đến những chuyện ái tình vụn vặt ấy, đã thế còn bàn luận tình son ý sắt gì đó rõ là công khai, không biết e lệ là gì hử? Còn thể thống gì nữa!

Công chúa đấy, Hoàng Thượng nhà người muốn hứa gả công chúa cho anh đấy!! Có phải con chó con mèo ngoài đường đâu. Đây chính là duyên lành trời ban, sao anh không biết quay đầu là bờ nhận ý tốt của người ta!

Các đại thần nhất thời đều cảm thấy Mã Đại Nhuận hơi ngốc, nhưng nếu bảo chàng ngốc, vậy làm sao chàng giật được chức Trạng Nguyên, quả là mâu thuẫn đến độ khiến người ta tức cái lồng ngực.

Điện chầu lặng đi một lát, Hoàng đế mới mở miệng nói với sắc mặt hơi âm u: “Nhưng nghe nói, phu nhân của khanh là một kẻ rỗ mặt.”

Mã Đại Nhuận cười, gương mặt điển trai hiện lên vẻ si tình: “Bệ hạ, rỗ mặt thì sao cơ chứ? Dung mạo, dáng người đều là những vật điểm trang cho tâm hồn. Thứ mà thần yêu là trái tim nàng, là linh hồn cao thượng của nàng. Cho dù nàng ấy có xấu hơn nữa, thần vẫn yêu nàng ấy.”

“……”

Mã Đại Nhuận nói hay đến độ chính chàng còn thấy cảm động, trong lòng thì chửi thầm “Có cái đếch”, nương tử của chàng chính là người đẹp nhất thiên hạ, cho dù có là công chúa ăn sung mặc sướng trong cung cũng chẳng bì được!

Chàng dứt lời, cả triều lặng im, không ai thổn thức tiếng nào. Những cảm xúc tên là “Kính nể” và “Thán phục” vân vân trào dâng trong lòng mọi người.

Hoàng đế im lặng một lúc lâu, đôi mắt chứa chan sự thích thú, không còn nằng nặc đòi gả con gái mình cho Mã Đại Nhuận nữa. Ngài nói: “Bây giờ ái khanh thăng chức rất nhanh, mà vẫn không quên người vợ thuở còn đói nghèo, quả là một quân tử vô cùng cao thượng, trẫm tỏ lòng vui mừng.”

Hoàng đế không chỉ không giận, cũng không để bụng, mà tự đáy lòng ngài còn cảm thấy triều mình có một vị tài tử thành thật hàm hậu, tình thâm ý trọng thế này, là cái may của nước Đại Hữu. Ngài phải lệnh cho quan viết sử ghi lại phẩm đức của Mã Đại Nhuận vào trong sử sách, đặng người sau học tập.

Vì thế cử chỉ không chê vợ cả xấu xí, còn tình thâm nghĩa trọng của Mã Đại Nhuận không chỉ làm Hoàng đế cảm động, làm toàn triều cảm động, mà còn khiến toàn bộ bá tánh của nước  Đại Hữu cảm động, được người đời ca tụng suốt một thời gian dài.

Còn có người viết câu chuyện của chàng và người vợ mặt rỗ thành thoại bản, vừa bán ra một cái là chẳng bao lâu sau đã cháy hàng.

Đám con gái nước Đại Hữu đọc thoại bản xong đều nước mắt lưng tròng, cảm động vì câu chuyện tình yêu bền chặt keo sơn giữa Mã Đại Nhuận và người vợ mặt rỗ của chàng. Họ đều ảo tưởng mình của tương lai cũng có thể tìm được một người phu quân không chê các nàng, yêu chiều các nàng như báu vật bất kể diện mạo dáng người của các nàng thế nào, tựa như Mã Đại Nhuận vậy.

Còn các chị đã lấy chồng đọc thoại bản xong thì lập tức đỏ hoe hốc mắt đập truyện lên người phu quân mình, rít lên một câu: “Đấy ông xem Trạng Nguyên nhà họ Mã người ta, rồi nhìn lại ông đi!”

Trong kinh thành, ở một căn nhà không phải lớn mà cũng không quá nhỏ, ngụ tại một chốn kín đáo xa hoa có nội hàm, Trạng Nguyên họ Mã được người người tán thưởng không thôi – Mã Đại Nhuận, đang ôm nương tử Ngưu Tiểu Nhụy nhà chàng, hôn đến quên mình giữa một ngôi đình ngắm cảnh có sen hồng trồng tứ phía.

“Nương tử, tôi vừa ý nàng lắm.” Mã Đại Nhuận liếm láp vành tai Nhụy Bạch Y. Sau khi hôn nàng nồng nhiệt, chàng bế ngang eo nàng lên, mang một bụng lửa khó nhịn chạy về phòng ngủ.

Đám nô bộc đang quét sân cúi đầu thật thấp, trộm liếc lên một cái, rồi lập tức ngại đỏ cả mặt, vội cúi đầu về ngay.

Chỉ có họ mới biết tính cách thật của đại nhân nhà mình lúc ở riêng thế nào, quân tử cao thượng có mỹ nữ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, không chê vợ xấu ư? Xời, không tồn tại.

Hơn nữa phu nhân nhà họ xấu chỗ nào, quả thực còn đẹp hơn cả tiên trên trời ấy chứ!

Hôm nay đống áo quần Mã Đại Nhuận đặt ở phường tơ lụa trong kinh thành đều đã đưa tới đây. Chàng kêu quản gia thanh toán tiền, chỉ lệnh mang quần áo vào trong phòng, còn kẻ hầu đều lui hết ra ngoài.

Nhụy Bạch Y chỉnh lại cẩn thận xiêm y đã bị Mã Đại Nhuận kéo lơi, nàng thả mái tóc dài rối bời ngồi trước quầy trang điểm đeo hoa tai.

Gương hoa phản chiếu một gương mặt nhỏ hình trái xoan.

Làn da trắng như những bông tuyết rơi đầu Đông, hàng mi dày rợp trên đôi mắt phượng long lanh ánh nước. Nàng khẽ cụp mi, gương mặt đẹp chết người. Son vị hoa hồng vẽ trên môi nàng đã bị Mã Đại Nhuận ăn sạch sẽ, sau khi đeo đôi hoa tai ngọc trai nhiều tầng màu vàng nhạt, nàng mở nắp lọ son mỡ, thoa một lớp mới lên.

Những thứ phấn son này đều là Mã Đại Nhuận mua cho nàng, tuy dùng không thích bằng đồ trên Thiên Đình, nhưng nàng cảm thấy quá trình tô điểm cho bản thân cũng thú vị.

Mã Đại Nhuận lấy ra một món từ đống quần áo mới may, sắc tình trong mắt còn chưa tan. Chàng cong môi nói: “Nàng dâu ơi, tôi mặc thử từng món cho nàng nhé, nếu có thứ gì nàng không ưng, thì mình trả về cho phường tơ lụa may lại. Những món này đều trả tiền rồi, mặc mà không hợp thì chẳng lẽ lại để mất trắng?”

Nhụy Bạch Y buông bánh son mỡ, liếc mắt nhìn món đồ chàng mang đến, đó là một chiếc yến thêu sen hồng.

Nhụy Bạch Y: “……”

Chàng xót tiền ư, nàng thèm vào mà tin.

[HẾT CHƯƠNG 19]