Mỗi Lần Quay Đầu Đều Nhìn Thấy Tình Địch Đang Cười

Chương 14: Lễ hội văn hóa




Editor: Chymteo

• • •

Theo kế hoạch của lớp Lâm Nhuyễn, một chiếc giường lớn được đặt ở giữa lớp học, người đẹp sẽ ngủ say trên đó, cứ cách một tiếng sẽ biểu diễn “Người đẹp ngủ say” một lần, sau đó kê sáu chiếc bàn xung quanh để các học sinh sắp tới có thể ngồi vừa xem kịch vừa ăn vặt.

Thành thật mà nói, phương pháp này đơn giản, thô bạo và dễ lấy tiền… nhưng nếu người đẹp đó không phải là cậu.

Lâm Nhuyễn đỏ mặt, nhắm mắt lại cứng ngắc nằm ở trên giường lớn chính giữa, lúc này mới sâu sắc cảm giác được bản thân mình bị lừa gạt. Tu Cảnh nói cậu chỉ cần đóng vai nhân vật nằm ‘ngủ’ là được. Nhân vật nằm ngủ trong vở kịch có rất nhiều, lúc công chúa té xỉu hầu như toàn bộ người trong lâu đài đều sẽ ngủ theo… Vốn dĩ Lâm Nhuyễn tưởng mình sẽ đóng vai vua hay thị vệ chỉ cần nằm thẳng bên giường của công chúa đang ngủ là được, giống như đám người đang nằm cạnh giường của cậu bây giờ, không ngờ vai của cậu lại là người đẹp ngủ say!

Ai lại để một đứa con trai đóng vai người đẹp!

[Chủ nhân, đừng buồn bực. Không phải lớp trưởng nói mấy nữ sinh muốn giả làm hầu gái để phục vụ đồ ăn nhẹ cho học sinh sao? Trong lớp có rất ít nữ sinh, người đẹp chỉ có thể chọn một trong số các nam sinh.] Miên Miên liếm liếm bàn tay Lâm Nhuyễn đang đan chéo nhau đặt trước ngực, không ngừng an ủi chủ nhân liên tiếp bị đả kích.

[… Quên đi, dù sao tao cũng đã đồng ý từ trước rồi, không thể thất hứa… Nhưng mà, thế giới tiếp theo có thể làm cho khuôn mặt của tao bớt nữ tính không.] Đối với khuôn mặt này, mỗi lần nhìn vào gương Lâm Nhuyễn đều cảm thấy đau dạ dày, nhất là khi mặc quần áo phụ nữ cũng không có cảm giác phản cảm, càng khiến cậu muốn đập đầu chết hoặc cào nát mặt mình.

Miên Miên cọ cọ, hướng bụng ra ngoài, vặn vẹo mông trái phải, chen vào tay Lâm Nhuyễn, chân vừa giẫm đã muốn nằm ngủ: [Dạ ~ em sẽ xin hệ thống chủ ~]

[… Phía dưới cũng phải lớn hơn một chút, ít nhất là cùng kích thước với hiện thực của tao.] Lẩm bẩm đưa ra yêu cầu này, mặt Lâm Nhuyễn càng đỏ hơn, tay trái vẫn đặt ở trên bụng, tay phải di chuyển xuống dưới, đè góc váy bị gió thổi bay lên.

Chiếc váy công chúa lần này nghe nói là vì không đủ kinh phí cho nên chọn váy phồng hiện đại, góc váy ngắn tới đùi, thậm chí còn không che được chiếc quần lót tứ giác của Lâm Nhuyễn. Cuối cùng Tu Cảnh điên cuồng lột quần lót của cậu xuống, không biết đã ném đi đâu. Để Lâm Nhuyễn mặc quần áo nữ đã là giới hạn sức chịu đựng lớn nhất của cậu, không có khả năng nghe lời người khác mặc quần lót của phụ nữ, còn là quần lót ren!

Vì vậy, bây giờ cậu không mặc gì bên dưới, khi gió thổi đến, phía dưới cảm thấy ớn lạnh.

Nghẹn lòng không ngớt.

Đột nhiên Lâm Nhuyễn cảm thấy hô hấp của người bên cạnh trở nên nặng nề, một bàn tay to trực tiếp nắm lấy tay cậu, “A, công chúa của ta, em thật xinh đẹp động lòng người, mặt trời và mặt trăng đều mờ ảo trước nhan sắc của em…”

Lâm Nhuyễn nghe lời kịch không khỏi run run, da gà bắt đầu nổi lên.

Lúc này, Tu Cảnh đang mặc một trang phục dạ hội màu trắng thẳng tắp, đẹp trai quỳ một chân trước giường Lâm Nhuyễn, thâm tình trìu mến đọc kịch bản.

Lâm Nhuyễn cảm thấy tất cả khoản tiền trong lớp hẳn là đều dùng cho quần áo của Tu Cảnh. Dù cho đường may hay đính đá quý xa xỉ kia, nhìn kiểu gì cũng thấy quần áo hắn ta cao quý hơn so với mình!

Điều mà Lâm Nhuyễn không biết là quần áo của bọn họ đều do Tu Cảnh đích thân lựa chọn, nếu có thể, Tu Cảnh còn hy vọng rằng váy của cậu có thể ngắn hơn.

“Môi em như hoa hồng nở rộ, lộng lẫy và quyến rũ, không biết ta có may mắn được nếm hương thơm say lòng người này không…”

Tới rồi.

Lâm Nhuyễn nhanh chóng nằm thẳng người, hơi nghiêng đầu để đối phương mượn một chỗ, sau đó hoàn hảo sắm vai người đẹp ngủ say.

Mặc dù họ chỉ diễn tập kịch bản này một lần, nhưng quá trình này vẫn rất rõ ràng.

Lâm Nhuyễn lặng lẽ lắng nghe tiếng động từ xung quanh, nhớ lại lời thoại của mình lát nữa, nhưng không ngờ bên môi cậu trở nên ấm hơn, một nụ hôn triền miên hôn tới.

Lâm Nhuyễn kinh ngạc vô thức nắm lấy cổ áo của Tu Cảnh lật người, đè hắn ta ở dưới thân, thở hổn hển hung ác nhìn hắn ta.

“Cậu con mẹ nó đang làm gì!”

“… Không phải chỉ hôn cậu một cái thôi sao, cần gì phản ứng lớn như vậy, cũng không phải là phụ nữ.” Tu Cảnh ngoan ngoãn nằm trên giường, giọng điệu giễu cợt lại mất tự nhiên, mang theo một chút uất ức khó nhận ra.

Nhưng Lâm Nhuyễn thèm mà quan tâm hắn ta uất ức với chẳng oan ức, chỉ biết bản thân mình bị quấy rối, tức giận cậu lập tức cho Tu Cảnh một đấm, sau đó là một đấm khác, hai đấm, ba đấm… những người xung quanh hoàn toàn sợ hãi không dám bước tới để giúp đỡ.

Nhìn người mềm mại nhỏ nhắn nổi giận thật kinh khủng QAQ

Tu Cảnh không chống cự, ngửa cổ hứng chịu, trong lòng bất bình càng ngày càng bành trướng, đã khó chịu vì bị Lâm Nhuyễn từ chối, lại tức giận đối phương không lưu tình. Từ nhỏ hắn ta muốn gì đều được, tại sao Lâm Nhuyễn lại không để hắn vào mắt như vậy!

………

Đến khi Lâm Nhuyễn trút giận xong, khuôn mặt Tu Cảnh đã bầm dập xanh tím nhưng vẫn giả vờ dửng dưng nói, “Đánh xong thì tránh ra, lát nữa còn phải diễn thêm mấy cảnh.”

Lâm Nhuyễn cười lạnh, còn diễn mấy cảnh, tự mình diễn đi!

Xoay người xuống giường, Lâm Nhuyễn không thèm tìm quần áo của mình, rốt cuộc cậu thật sự không biết quần áo mình bị Tu Cảnh giấu ở đâu, trực tiếp đi ra khỏi cửa lớp, định lát về nhà thay ra.

Bạn nói không thấy xấu hổ khi mặc váy đi ra ngoài?

Bị người ta xem là con gái hôn rồi còn ngại ngùng cái rắm! Dù sao mặt này đi ra ngoài cũng có ai biết cậu là đàn ông đâu!

………

Để tránh đám đông ồn ào và những người qua đường khó hiểu đang chảy nước miếng với mình, Lâm Nhuyễn chọn một con đường tương đối xa, băng qua sân chơi, lùm cây rồi sông nhân tạo… Thực ra chỉ là đi quanh trường học một vòng thôi.

Vốn dĩ Lâm Nhuyễn nghĩ một ngày náo nhiệt như vậy hẳn là mọi người đều tập trung các hoạt động lễ hội văn hóa bên kia, thế nhưng cậu lại nhìn thấy hai người trên sân thể dục, nhìn họ khá quen!

Từ góc độ của Miên Miên, lúc này Lâm Diệu đang ở chỗ xà đơn nói chuyện với Hứa Ngôn, rất có thể đang nói điều gì đó bất lợi với chủ nhân, dù sao thì Hứa Ngôn cũng là một trong những mục tiêu công lược.

Mà theo góc độ của Lâm Nhuyễn thì…

[Miên Miên, người đứng cạnh Lâm Diệu có phải là tình địch của tao không? Hình như tao từng thấy anh ta lắc lư bên cạnh Lâm Diệu vài lần.] Theo cốt truyện thì giờ chắc đã đến lúc tình địch ra trận?

Miên Miên uể oải ỉu xìu nằm sấp xuống, trong lòng thầm trào phúng, không phải Hứa Ngôn lắc lư trước mặt Lâm Diệu, mà là lắc lư trước mặt ngài, chỉ là lần nào kẻ xấu đó cũng luôn cướp đất diễn, hoàn toàn làm lu mờ ánh sáng của anh ta.

[Chủ nhân muốn làm gì thì làm, chỉ cần vui vẻ là được.] Mặc dù họ sẽ bị trừng phạt nếu thua cuộc, thế giới tiếp theo của họ sẽ ngày càng trở nên nguy hiểm hơn… Nhưng nó có hỗ trợ, rủi ro hay gì đó, nó chỉ cần lăn lộn vài vòng với hệ thống chủ là được.

Cà rốt… kiếm nhiều hơn ở thế giới tiếp theo!

Có hỗ trợ, Lâm Nhuyễn gật đầu, sau đó lao thẳng về phía Lâm Diệu, sau khi tới gần, cậu thuận tay chống đỡ cây sào đơn, dùng phản lực giơ một chân vượt qua, tiếp đất vững vàng.

Nhưng trước khi Lâm Nhuyễn vuốt tóc tỏ vẻ ngầu, thuận tay chào hỏi, liền phát hiện trước mũi Lâm Diệu có hai dòng máu đỏ tươi chảy ra…