Mỗi Lần Ghi Bàn Đều Vì Em

Chương 92




Báo thể thao Italia “Tuttosport” vừa gửi những lời chúc tốt đẹp nhất tới Carlos vì cậu đã đoạt được giải thưởng “Cậu bé vàng” năm nay. Họ trân trọng mời cậu đến sân vận động San Rossi vào ngày 7 tháng 12 để tham dự lễ trao giải.

Cơn buồn ngủ của Thẩm Kha lập tức biến mất, anh kéo bịt mắt của Carlos xuống, hào hứng lắc vai cậu, nói bằng tiếng Đông Bắc:

“Nhóc tóc vàng, em đoạt giải, đoạt giải rồi đó biết không?!!! Giải “Cậu bé vàng” thuộc về em! Chúa ơi, em đúng là cục vàng của anh! Anh phải liên hệ với stylist để chuẩn bị đây.” 

Chàng trai tóc vàng đang ngậm kẹo mất vài giây mới tiêu hóa hết lời Thẩm Kha nói, cậu kéo bịt mặt lên, thản nhiên trả lời: “Vâng”.

“Vâng cái gì, đó là giải “Cậu bé vàng”, em không thấy vui mừng à? Anh nhắc lại lần nữa, GIẢI – CẬU – BÉ – VÀNG ấy!!!” Thẩm Kha siết chặt điện thoại di động, giật kẹo mút trong miệng Carlos ra, “Đến lúc này rồi mà em vẫn bình tĩnh ăn kẹo, em không có bất kỳ cảm xúc gì hả?”

Carlos đeo bịt mắt, sờ vào túi lấy một cây kéo mút ra, bóc vỏ bỏ vào miệng. Thẩm Kha vẫn ríu rít bàn luận như một chú chim non. Carlos đắp tờ báo lên mặt, không quan tâm đến anh nữa. 

Thẩm Kha vốn định nói thêm vài câu nhưng thấy Carlos che mặt, anh đành phải nuốt hết xuống bụng. 

Báo chí liên tục cập nhật tin tức mới nhất trong ngày. 

Ngày 6 tháng 12 theo giờ Ý, báo thể thao “Tuttosport” đã công bố kết quả bình chọn “Giải thưởng Cậu bé vàng châu Âu” năm 2006, người đoạt giải là tiền vệ Carlos Rubio của Barcelona. Cậu là cầu thủ nổi bật nhất trong số bốn mươi ứng viên và là người thứ tư giành được giải thưởng danh giá này. Cho dù xét về số bàn thắng hay khả năng chơi bóng thì cũng không có ai có thể vượt được cậu. Cậu đóng vai trò vô cùng quan trọng kể từ trận đấu ở sân Camp Nou đến màn lội ngược dòng kịch tính trong trận chung kết Champions League.

“Cậu bé vàng châu Âu” là giải thưởng thường niên dành cho tài năng trẻ xuất sắc nhất. Các nhà báo thể thao ở châu Âu đều sẽ tham gia bình chọn, cách thức bình chọn và trao giải giống hệt giải “Quả bóng vàng”. Người đoạt giải sẽ trở thành đại diện tương lai của nền bóng đá châu Âu.

Kể từ khi xuất hiện vào năm 2003, người giành được giải thưởng này luôn nhận được sự chú ý của cả thế giới. Người đầu tiên đoạt giải là…..

Thẩm Kha cẩn thận đọc hết bài báo, tức giận cắn một cái lên cây kẹo mút vừa cướp của Carlos. Anh gặm cây kẹo răng rắc như đang nghiền nát xương chàng trai tóc vàng. Sau khi bình tĩnh lại, anh hỏi: “Nhóc biết từ lúc nào?” Hóa ra cậu đã biết từ lâu, uổng công nãy giờ anh lải nhải bên tai cậu..

“Sáng sớm nay em biết rồi, em chính là người mua báo cho anh đấy.” Carlos điều chỉnh tư thế. 

Thẩm Kha ném que kẹo vào thùng rác: “Vậy tại sao em không nói cho anh?”

Carlos nghiêm túc suy nghĩ, “Vì nhìn thấy Bella nên em quên mất”.

“Thế Bella có biết không? “

“Tất nhiên là biết, cô ấy còn hôn em và khen em là người giỏi nhất.”

Thẩm Kha: … đồ trọng sắc khinh bạn, ha ha, tạm biệt ~

Thật ra từ ngày mùng 6 tháng 10, tờ báo chịu trách nhiệm bình chọn đã công bố danh sách bốn mươi ứng cử viên năm nay. Nhiều người trong số họ đều có tiềm năng nhưng Carlos lại là mặt trời giữa trưa nên giải thưởng này chắc chắn sẽ thuộc về cậu. Thẩm Kha cũng đã làm xong công tác chuẩn bị, thậm chí còn soạn bài phát biểu trước. 

Máy bay đang ở tầng đối lưu. Họ ngồi trong khoang thương gia, hưởng thụ sự đãi ngộ tốt nhất.

Trong khi các sinh viên luật cùng lứa đang vất vả đi phỏng vấn và tích lũy kinh nghiệm thì anh lại quyết định chọn con đường này. Sóng to gió lớn, vinh quang vạn dặm, nhiều đêm không ngủ anh đều đã trải qua. 

Thẩm Kha bỗng nhớ lại ngày Carlos ngỏ ý mời anh làm người đại diện. Khi đó anh vẫn còn là một sinh viên trẻ tuổi, ôm theo suy nghĩ “Mình chắc chắn sẽ gây dựng được sự nghiệp”. 

“Em không có nhiều bạn bè, cũng không muốn người khác can thiệp vào sự nghiệp hay cuộc sống của mình, em tin anh.”

“Thẩm Kha, em nhất định sẽ trở thành cầu thủ có giá trị cao nhất. Em sẵn sàng để anh quản lý cả sự nghiệp.”

Khi nói lời này, mắt cậu nhắm lại hờ hừng như những đám mây bên ngoài cửa sổ. Niềm hy vọng và sự kiêu hãnh đó đã dẫn anh tiến sâu vào con đường không thể quay lại. Thẩm Kha liếm môi, hương vị ngọt ngào quanh quẩn bên miệng. Anh đeo bịt mắt lên, bắt đầu nghỉ ngơi.

Sau nhiều lần di chuyển, cuối cùng cũng đến Milan. Huấn luyện viên sắp xếp một chiếc xe đến sân bay đón họ. Đây là thành phố lớn thứ hai của Ý, nằm ở phía Tây Bắc. Do chuyến bay dài, cộng với việc vài tuần chưa ra sân nên Carlos sẽ ngồi dự bị trong trận đấu với Inter Milan ngày mai.

Rijkaard mặc âu phục đứng đợi dưới sảnh khách sạn. Chàng trai tóc vàng mặc áo hoodie kéo cao khóa. Thẩm Kha thở hổn hển kéo vali, nhân viên khách sạn nhanh chóng giúp anh mang đồ đến phòng đã đặt.

Trên thực tế, lúc đầu Carlos muốn cầm vali nhưng lại bị Thẩm Kha từ chối: “Em là con gà vàng của anh, nhiệm vụ của em là đẻ trứng, việc nặng này cứ để anh làm.” Carlos vui vẻ ném hành lí cho người đại diện, nghênh ngang rời đi.

Thẩm Kha: ● ● o (一 ^ 一) oψ (╰_╯)  Nặng quá!

“Chúc mừng em đã giành được giải thưởng Cậu bé vàng.” Huấn luyện viên vỗ vai Carlos.

Các kênh truyền thông lớn đều đăng tải lại kết quả bình chọn giải thưởng nên huấn luyện viên cũng đã nhận được thông báo. Ông rất thích chàng trai này, dù là một cầu thủ tài năng nhưng đời sống riêng tư của cậu lại vô cùng đơn giản. Sau scandal của đội trưởng, ông rất sợ dính dáng đến truyền thông. 

Carlos đưa cho huấn luyện viên một cây kẹo que, “Cảm ơn huấn luyện viên. Em sẽ cố gắng thể hiện tốt hơn”. Nhờ huấn luyện viên, cậu mới được đến Mỹ tham dự buổi biểu diễn của Tô Thanh Gia. 

“Được rồi, mau về nghỉ ngơi đi, mai tôi sẽ cho em vào sân từ hiệp 2, đừng gây rối nhé!” Rijkaard nhận lấy kẹo, đấm tay với Carlos.

“Vâng” Carlos mỉm cười dẫn Thẩm Kha đang thở hổn hển ở phía sau đi vào thang máy.

Milan là một thành phố bóng đá nổi tiếng sầm uất. Hôm sau, Carlos mặc áo đấu của đội rồi đến sân vận động San Rossi. Đây là sân nhà của Inter Milan và Ac Milan – hai đội bóng mạnh nhất bảng A. Giống như Camp Nou, đây cũng là một trong những sân bóng nổi tiếng nhất thế giới. Năm 1980, để tưởng nhớ cầu thủ nổi tiếng người Ý – Giuseppe Meazza, sân vận động San Rossi đã chính thức được đổi tên thành sân vận động Meazza. Tuy nhiên người mộ vẫn thích gọi theo tên trước đó hơn.  

Dọc đường đi, các thành viên khác đều trêu chọc cậu nhóc nhỏ tuổi nhất đội. Carlos vốn không thích nói nhiều, luôn đóng vai người nghe. Cả đội đều thoải mái vì cuối cùng cũng tìm được chủ đề chung để nói chuyện. Chàng trai tóc vàng tài giỏi, kiếm bạn gái cũng không giống ai. 

Trước câu hỏi của giới truyền thông, cả đội nhất trí trả lời: Mối quan hệ giữa hai người luôn rất tốt đẹp.

Đội phó cho Carlos xem ảnh con trai, ngỏ ý mời cậu làm cha đỡ đầu. Anh ta thật sự rất biết ơn vì Carlos đã giúp anh có được bàn thắng chào mừng sự ra đời của con. 

Carlos suy nghĩ một lúc rồi quyết định từ chối.

Đội phó nhìn thẳng vào đôi mắt xanh xám, hỏi: “Tại sao vậy?”

“Em nghĩ làm cha đỡ đầu sẽ rất già và không đẹp trai. Em sợ Bella ghét em.” Cậu nhìn đội phó bằng ánh mắt chân thành.

Đội phó: …

Đội trưởng đứng cạnh cười khanh khách. Nửa tháng trước anh ta đã giải quyết xong vấn đề con ngoài giá thú. Anh ta đề nghị bạn gái cũ làm xét nghiệm nước ối, nếu chứng minh được đứa trẻ này là con của mình, anh ta sẵn sàng quay lại cùng cô. Vài ngày sau, cô bạn gái kia trở thành người mẫu nội y của tạp chí “Sun Daily”. Cuối cùng mọi người cũng hiểu rõ tất cả những việc xảy ra, tội danh bội tình bạc nghĩa của đội trưởng chính thức bị xóa bỏ. 

Khoảng thời gian này anh ta đã thay đổi rất nhiều, không đến hộp đêm, không kêu la đòi tìm bạn gái nữa. Anh ta mới 26 tuổi, trước đó bị thổi phồng nên đã bỏ bê tập luyện, sau chuyện này, anh ta thật sự đã trưởng thành hơn. 

Báo “Tuttosport” đã đặt bục trao giải trước sân vận động San Rossi. Việc tổ chức giải thưởng Cậu bé vàng diễn ra khá đơn giản nhưng ý nghĩa lại không như vậy. Nhận được giải thưởng này, giá trị của cầu thủ tăng vọt. Thẩm Kha đang liên hệ bàn bạc công việc năm sau với công ty kẹo que.

Sau khi nhận giải thưởng, Carlos vẫn phải thi đấu nên cậu chỉ mặc một chiếc áo khoác đen đơn giản. Lúc Carlos ra sân, các thành viên trong đội đều đồng loạt nhìn về phía cậu bé đẹp trai này. 

Họ nhận ra Carlos còn rất trẻ. Lúc bằng tuổi cậu, họ vẫn đang thi đấu cho đội U, còn Carlos đã giành được giải thưởng Cậu bé vàng. 

Đây là giải thưởng cá nhân đầu tiên trong cuộc đời Carlos. Cậu hơi lo lắng khi cầm chiếc cup nhưng sau đó vẫn mỉm cười hôn quả bóng. 

Trước khi khai mạc, tổng biên tập của “Tuttosport” đề nghị cậu chuẩn bị một vài lời phát biểu cảm nghĩ. Carlos lắc đầu từ chối, chỉ đồng ý nhận lời phỏng vấn của “Tuttosport”.

Tổng biên tập khá ngạc nhiên. Đây là một dịp hiếm có, cả châu Âu đều sẽ biết đến cậu. Ông không hiểu tại sao cầu thủ tóc vàng đẹp trai này lại từ chối sự khen ngợi của mọi người. 

Carlos mở miệng: “Cháu đã nhận được phần thưởng và lời khen mà mình mong muốn nhất rồi.” Carlos nhớ lại nụ hôn ngọt ngào trước khi rời Philadelphia. 

Tổng biên tập bị giọng nam trầm thấp thu hút. Ông gật đầu bắt tay với cậu: “Bác nghĩ câu nói vừa rồi sẽ trở thành bài phát biểu hay nhất từ trước tới nay. Bác có thể công bố câu nói này không?”

Carlos lại lắc đầu lần nữa, tổng biên tập mỉm cười vui vẻ: “Chúc cháu và bạn gái luôn hạnh phúc. Bác rất mong sẽ được mời đến dự tiệc cưới của hai cháu.”

Câu nói này làm cho chàng trai tóc vàng chìm vào kí ức ngọt ngào. Cậu đỏ mặt đồng ý, tai khẽ rung rung, lúm đồng tiền in sâu trên má. 

“Bác hy vọng sẽ không phải đợi quá lâu.” Tổng biên tập sắp về hưu, ông đứng dậy từ ghế sofa, không hề giống người già chút nào. “Carlos, chúc cháu may mắn. Dù không phải là fan Barcelona nhưng bác vẫn mong khi Word Cup diễn ra, cháu có thể mang về kết quả xuất sắc nhất”.

Mặt chàng trai tóc vàng ửng đó, “Sẽ nhanh thôi ạ”. Cô gái của cậu xinh đẹp như một bông hoa đang nở và bông hoa đó chỉ thuộc về mình cậu. “Cảm ơn bác, cháu xin phép đi trước.” Carlos chào ông rồi đi.

Tổng biên tập quan sát dáng người cao lớn rời khỏi cánh gà, ánh đèn nhàn nhạt chiếu lên khiến cơ thể cậu sáng như một viên minh châu trong đêm tối. Đây là lần đầu tiên ông gặp một cầu thủ đơn thuần đến vậy, cậu có quyền kiêu ngạo, tự hào nhưng cậu vẫn duy trì sự khiêm tốn. Cậu nguyện quay lưng với sự chú ý của cả thế giới để chọn thế giới trong tim mình.

Ông đã làm việc trong lĩnh vực thể thao nhiều năm. Từ khi còn là một phóng viên nhỏ đến lúc lên vị trí tổng biên tập, ông từng gặp gỡ rất nhiều tài năng bóng đá nhưng không có ai giống chàng trai trẻ này. Cậu rất đặc biệt! 

Trong cuộc bình chọn năm nay, Carlos đã giành được 90% số phiếu của hơn 30 hãng truyền thông, thậm chí trong tương lai, cậu cũng sẽ xuất hiện trong cuộc bình chọn “Quả bóng vàng”. 

Cậu ấy vẫn còn thời gian để phát triển.

Tổng biên tập lấy lại tâm trạng, bước ra ngoài xem lễ trao giải. 

Carlos đang cầm một chiếc cup hình cầu đứng trên bục trao giải. Mặc dù cậu không phát biểu nhưng lại phối hợp thay đổi tư thế chụp ảnh. Các phóng viên đều rất vui vì cuối cùng cầu thủ bướng bỉnh này cũng chịu hợp tác. 

Một số phóng viên đã dùng đôi mắt sắc bén quan sát hàng ghế khán giả, quyết tâm chụp được ảnh “thiên thần piano”. 

Tô Thanh Gia không xuất hiện, nửa tháng sau, cô sẽ đồng hành cùng cậu trong suốt hành trình Word Cup.

Nghĩ đến việc bạn gái đang bận rộn tập luyện, Carlos lại cảm thấy đau lòng. 

“Carlos, cậu có thể cho chúng tôi biết hiện giờ cậu đang thấy thế nào không?” Câu hỏi của phóng viên cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. Carlos ôm cúp không nói gì.

“Carlos, hình như hôm nay bạn gái cậu không có mặt ở đây. Có phải hai người đang gặp vấn đề gì không?” 

“Đây là lần thứ tư diễn ra giải thưởng Cậu bé vàng. Ba người trước, ngoại trừ người đầu tiên, những người còn lại phong độ đều giảm sút. Cậu có chắc mình sẽ tiếp tục duy trì được trạng thái hiện tại không?” 

“Carlos, Bella đang là một nghệ sĩ piano  được thế giới quan tâm. Làm một ngôi sao đá bóng, cậu có phải chịu áp lực không?” 

“Cậu có thể kể rõ hơn về quá trình tìm hiểu giữa hai người không?”

“Sắp tới World Cup sẽ diễn ra, cậu nghĩ mình sẽ giành được giải thưởng cá nhân chứ?” 

Phóng viên liên tục đưa micro về phía cậu nhưng cậu vẫn lạnh lùng không đáp lại. 

Thẩm Kha ôm ngực cười đắc ý. Anh còn lạ gì thằng nhóc này nữa, chắc chắn lúc nãy nó đang nghĩ đến cái gì đó rồi bị cắt ngang nên mới xị mặt xuống. 

Đúng lúc này, một người quen xuất hiện trước mặt Carlos. Hạng Lâm cuối cùng cũng chen được lên hàng đầu, anh ta nói bằng tiếng Trung Quốc: “Carlos, người hâm mộ Trung Quốc ủng hộ cậu!!!!”

Chàng trai tóc vàng cười rạng rỡ, chủ động bước xuống. Mặc dù các phóng viên xung quanh đều không cam chịu nhưng vẫn phải nhường đường cho cậu. 

Vì con rể Trung Quốc nhận được giải thưởng Cậu bé vàng nên Hạng Lâm được phân công sang đây phỏng vấn. 

“Tôi sắp phải ra sân rồi, anh có hai câu hỏi.” Carlos cầm micro trong tay Hạng Lâm, “Tôi biết một ít tiếng Trung nên anh có thể hỏi bằng tiếng Trung.” 

Hạng Lâm nuốt nước bọt rồi bụm miệng suy nghĩ, lần trước anh ta đã lãng phí mất 2/3 câu hỏi. Tuy được khen ngợi và thăng chức nhưng anh ta vẫn thấy rất tiếc. 

Hạng Lâm đặt câu hỏi dưới ánh mắt ghen tị của các phóng viên khác: “Tô Thanh Gia – bạn gái của cậu không đến tham dự buổi lễ ngày hôm nay, vậy cô ấy có nhắn gì với cậu không?” Phóng viên các trang báo khác nhìn họ chằm chằm, đây không phải tiếng Tây Ban Nha, họ không hiểu hai người đang nói gì. 

“Cô ấy rất vui.” Chàng trai tóc vàng ngượng ngùng cười.

“Cậu muốn nói vài lời với người hâm mộ ở Trung Quốc đang ủng hộ cậu không?” 

Carlos gật đầu không hề do dự. “Tôi rất thích biệt danh mà các bạn đặt cho tôi. Nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ đến Trung Quốc”. Bella nói cậu với rằng biệt danh này chỉ được dùng cho những người đẹp trai nên cậu rất thích nó. Tuy nhiên điều quan trọng nhất Bella lại không nói cho cậu biết…biệt danh “Lạc Thần” thường dùng để miêu tả phụ nữ. 

Sau khi trả lời xong hai câu hỏi, cậu trả lại micro cho Hạng Lâm, vẫy tay chào tạm biệt mọi người. 

Huấn luyện viên đã cử nhân viên bảo vệ đưa cậu vào đường hầm. Tối nay họ vẫn còn một trận đấu. 

Hạng Lâm và các đồng nghiệp cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Có lẽ sau khi về Trung Quốc, sự nghiệp của anh ta sẽ càng thăng tiến, nhà họ Hạng cũng sẽ tự hào về anh ta.

Carlos bước vào sân vận động San Rossi, máy quay bắt lấy mặt cậu, bình luận viên hóm hỉnh trêu chọc: “Có thể nói gần đây tiền vệ của Barcelona liên tục gặp được may mắn trong tình yêu và sự nghiệp. Cậu vừa giành được giải thưởng Cậu bé vàng, vừa có một cô bạn gái Trung Quốc xinh đẹp tài năng. Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Carlos lại say mê bạn gái đến vậy, bạn gái cậu ấy xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp này.” 

“Không biết Bella có đang xem trận đấu không? Chúng ta hãy cùng chờ đợi động tác ăn mừng của Carlos.”

Carlos mỉm cười dịu dàng, vẫy tay trước máy quay, sau đó tiếp tục chăm chú quan sát diễn biến trận đấu.  

Thật ra Tô Thanh Gia không xem trận đấu này. Sau khi tạm biệt chàng trai tóc vàng, Jacqueline lập tức đưa cô đến phòng tập luyện. Nhờ việc tập luyện nên gần đây chiều cao của cô đã tăng lên, cơ thể cũng săn chắc hơn. 

Buổi chiều, Jacqueline đưa Tô Thanh Gia đến phòng thu để thu âm album piano đầu tiên của cô. Louis đi theo hướng dẫn, tất cả các nhân viên đều tôn trọng mời ông một ly rượu vang. 

“Đánh lại đi, vừa rồi con đánh sai rồi.” Louis híp mắt.

Louis không chỉ nói “đánh lại lần nữa”, mà còn chỉ ra những lỗi sai của cô để việc thu âm diễn ra dễ dàng hơn. 

Tô Thanh Gia làm động tác ok, nhân viên thu âm hô: “Một, hai, ba bắt đầu.”

Album này bao gồm năm bài hát, được đặt tên là “Hoa nở”. Lilith đã biên soạn lại bản nhạc đầu tiên để phù hợp với phong cách của Tô Thanh Gia.

Khi nhận được bản nhạc mới, Tô Thanh Gia thấy một vết thâm nhạt dưới mắt Lilith. Cô không biết phải cảm ơn thế nào đây? 

DG Records quyết định bỏ nhiều tài nguyên ra bồi dưỡng cô, DG tin rằng khoản đầu tư này sẽ mang lại lợi ích rất lớn. 

Vì cô có nền tảng vững chắc và chăm chỉ cải thiện thể lực nên việc thu âm diễn ra khá suôn sẻ. 

Louis uống một ngụm rượu đỏ, cảm thấy vô cùng sảng khoái. Bella giống như một con chim đại bàng non đang giương cánh, có thể con đường phía trước sẽ khó khăn nhưng ông tin cô chắc chắn sẽ thành công. 

Bây giờ, ông sẽ tiếp tục che chở, bảo vệ cô. 

Sau khi về nhà, Tô Thanh Gia cũng không còn sức xem chương trình phát sóng trực tiếp trận đấu. Cô đang cố gắng đẩy nhanh công việc để đến Nhật Bản xem bạn trai thi đấu. 

“Con định đi ngủ à? Hôm nay thằng nhóc ngốc nghếch kia thi đấu, hơn nữa nó còn giành được giải thưởng, con không muốn xem ư?” Louis xuống quầy bar pha cho học trò nhỏ một ly sữa. 

“Sao ạ?” Tô Thanh Gia uống một ngụm sữa, “Đó là giải thưởng Cậu bé vàng dành cho cầu thủ dưới 21 tuổi.”

Louis phiền muộn cau mày: “Không ổn, thằng nhóc kia có một chiếc cup rồi. Thời gian tới, con phải tham gia thi đấu quốc tế và lấy về hai chiếc cup cho ta. Tuyệt đối không thể để thằng nhóc kia dẫn trước được!” 

Tô Thanh Gia: … Thầy nghĩ cup như bắp cải Trung Quốc, muốn lấy thì lấy à?