Mỗi Lần Ghi Bàn Đều Vì Em

Chương 153




Ares chào đời vào ngày Lễ tình nhân ở Catalonia, Carlos vô cùng xoắn xuýt khi được nhìn thấy bé cưng mà anh đã mong đợi hơn tám tháng qua.

Có lẽ vì có một người ba đã chuẩn bị đầy đủ bài vở và trải qua quá trình huấn luyện bài bản, vậy nên cậu bé mang trong trong mình hai dòng máu vừa sinh ra đã trắng trẻo, bụ bẫm, hai mắt xanh xám ngập nước. Sau khi thức dậy, cậu bé ngây ngô cuộn mình trong chiếc chăn nhỏ, chép miệng nhìn mọi thứ xung quanh.

Tô Thanh Gia không dám mạnh tay, nhẹ nhàng sờ mặt cậu bé, cảm giác truyền đến từ đầu ngón tay làm trái tim cô hoàn toàn tan chảy.

Tuy rằng con trai thừa hưởng toàn bộ gen trội của bố, với mái tóc vàng mềm mại và đôi mắt xanh xám, thế nhưng ngắm nhìn đường nét thanh tú đó, cô không thể không thốt lên: “Sinh mệnh thật diệu kì.”

Cậu bé dường như cảm nhận được điều gì đó, cái đầu nhỏ khẽ nhúc nhích, nhìn Tô Thanh Gia chằm chằm bằng ánh mắt trong veo, miệng mở ra như muốn trả lời, không rõ là vô tình hay cố ý.

Hai mắt Tô Thanh Gia tràn đầy yêu thương, cô cúi người hôn lên gương mặt bụ bẫm, không nỡ rời mắt khỏi bé một giây.

Carlos bê bát canh cá chép Minh Linh hầm, rầu rĩ quan sát hai mẹ con tương tác với nhau.

Anh đã ngồi đây hơn mười phút.

Thế mà ngoài câu “Anh đừng làm thằng bé sợ”, cục cưng lớn chưa nói với anh câu nào.

⊙︿⊙

Bây giờ anh thấy không vui chút nào.

Anh cảm thấy vị trí của mình bắt đầu lung lay.

Cái tên ngủ cùng vợ anh không phải là anh.

Cái tên được vợ anh hôn cũng không phải là anh.

Đáng ghét nhất là cái tên chiếm hết tình yêu của vợ anh lại là một thằng nhóc chưa mọc răng!!!

Carlos tủi thân vò mái tóc vàng, vừa định mở miệng than thở thì tên nhóc nhỏ nằm trên giường đột nhiên nhìn về phía anh.

Anh bỗng ngây người, tay giữ chặt hộp giữ nhiệt, quên hết tất cả mọi thứ.

Trong mắt tên nhóc giống anh như đúc là hình ảnh phản chiếu của anh.

Carlos ngẩn ngơ vài giây mới bình thường lại. Tô Thanh Gia mỉm cười thích thú nhìn anh.

Carlos ngượng ngùng dùng thìa khuấy canh, ánh mắt trở nên mơ hồ.

Thấy bông hồng đặt ở đầu giường, anh bĩu môi nói với bé cưng đang mỉm cười: “Phá hủy lễ tình nhân của ba mà còn cười được à?”

Tô Thanh Gia sờ lúm đồng tiền hiện lên rõ ràng của anh nói: “Anh hơn thua với con làm gì hả, ông bố giỏi giang?”

Carlos nghẹn giọng, ấp úng nói: “Đâu có đâu.”. Anh đặt canh vẫn còn nóng lên bàn, khom lưng nhìn bé, sờ má bé, rồi thay tã cho bé.

Là học sinh tốt nghiệp loại xuất sắc “Lớp học cho người sắp làm ba”, anh thay tã một cách vô cùng thành thạo. Ánh sáng rọi vào khiến đôi mắt ẩn dưới hàng mi dài của anh không khác gì một dòng nước dịu dàng.

Cảnh tượng ngày lâm bồn vẫn còn rõ ràng trước mắt.

Khi đó Carlos thật sự rất bận, mấy giải đấu lớn đều bước vào vòng chung kết. Là con át chủ bài của đội, có thể hiểu áp lực mà anh phải chịu lớn đến mức nào. Dẫu vậy, anh luôn cố gắng hết sức để chăm sóc cô tốt nhất.

Nhiều khi cô vừa thức dậy, anh đã bay về từ trận đấu, người trong TV thoáng cái ở bên.

Chắc chắn Carlos đã dồn tất cả kì vọng vào bé cưng này.

Minh Linh và Jacklyn nói với cô rằng bây giờ mỗi lần ghi bàn anh sẽ làm hai động tác ăn mừng, một là động tác hình trái tim, hai là động tác đưa nôi. Mỗi trận đấu trôi qua chính là một món quà mà anh dành tặng cô và bé cưng chưa chào đời.

Sự xuất hiện của cậu bé đã khiến Carlos trưởng thành hơn nhiều, mặc dù anh vẫn chưa đủ tin cậy ở vài mặt khác.

Sáng sớm ngày Thánh George, Carlos ra ngoài mua một nhánh hoa hồng tươi và nguyên liệu nấu ăn. Có điều anh chưa kịp ngại ngùng tặng hoa, bụng Tô Thanh Gia đã có động tĩnh.

Dù đã thực hành nhiều lần cảnh tượng này trên lớp, nhưng Carlos vẫn vô cùng hoảng sợ khi thấy Tô Thanh Gia xoa bụng nói đau. Anh cố gắng bình tĩnh lại, lấy đồ dùng đã chuẩn bị từ trước, đeo giày cho cô, ôm cô, lái xe đến bệnh viện.

Trên đường đi, anh luôn nắm chặt tay cô, nhìn mồ hôi rơi đầy trên trán anh, Tô Thanh Gia dần thấy bớt đau. Anh mang đến cho cô cảm giác rất rất an toàn.

Trước đó, Tô Thanh Gia không đồng ý để anh vào phòng sinh, vì thế Carlos chỉ có thể lo lắng đứng ngoài, lòng như lửa đốt.

Tô Tĩnh Khang ngồi sau hiếm khi không lườm đứa con rể ngốc nghếch này, bởi vì…

Con rể ngốc của ông ngồi trước cửa phòng sinh khóc thút thít như ba chết, mẹ chết.

Hừ, thật là xui xẻo. Tóm lại là Tô Tĩnh Khang và Minh Linh thấy chàng trai tóc vàng ôm đầu gối ngồi bệt dưới đất như người mất hồn.

Tô Tĩnh Khang nghiêm túc nghi ngờ Carlos không được bình thường, rõ ràng cách đây không lâu còn bình tĩnh gọi điện thông báo cho họ, tại sao thoáng cái đã khóc rồi?

Thật ra nhà ngoại giao cũng lo lắng không kém, nhưng bây giờ y học không ngừng phát triển, kết quả khám thai định kì của Tô Thanh Gia rất tốt. Thấy dáng vẻ Carlos, ông chợt nhớ lại bản thân trước đây, khi ấy ông cũng lo lắng cho Minh Linh như vậy, cảm giác đồng cảm với con rể chợt trào dâng.

“Đừng lo, bác sĩ nói Thanh Gia không sao.” Tô Tĩnh Khang nói.

“Con biết.” Carlos ngẩng đầu cái đầu giống hệt tổ chim lên, khóc thút thít, nghẹn ngào trả lời: “Cô ấy cũng nói như vậy.”

Tô Tĩnh Khang cau mày: “Vậy thì khóc cái gì?”

Carlos lau nước mắt: “Sau này, giữa con và Bella sẽ có thêm một người nữa. Con sợ em ấy chỉ thương nó chứ không thương con.”

Tô Tĩnh Khang, Minh Linh: “… ”

Người ta nói người ba bị trầm cảm trong thời kỳ mang thai tuyệt đối không thể chịu tổn thương, Tô Tĩnh Khang quyết định không đồng tình với anh.

Lúc này, Carlos đứng dậy đi ra ngoài.

“Con làm gì vậy?” Minh Linh hỏi.

Chàng trai tóc vàng khịt mũi, lấy hoa hồng tươi mới mua sáng nay trong túi áo ra, kiên quyết nói: “Con đi rửa mặt, bao giờ Bella ra, con sẽ tặng hoa hồng cho em ấy.” Anh nghĩ gì đó rồi nói tiếp: “Mẹ có thể cho con mượn lược được không?”

Minh Linh nhìn mái tóc vàng rối tung của anh, “…Bella không quan tâm tới điều này đâu.”

“Không, con quan tâm ạ.” Carlos đau lòng giãy bày: “Lễ tình nhân của Bella là con chứ không phải là bé cưng kia.”

Để không bị so sánh với đứa nhỏ vừa chào đời, chàng trai tóc vàng quyết định cố gắng hết sức.

Việc sinh nở diễn ra thuận lợi, Carlos cầm hoa hồng hồi hộp chờ đợi.

Ánh đèn vụt tắt, anh vui vẻ chạy vào, cả người Tô Thanh Gia chảy đầy mồ hôi, mái tóc đen ẩm ướt xõa tung. Carlos cảm thấy gương mặt cô như vừa được lau chùi, gợn sóng làm trái tim anh rung động.

Anh sững sờ đứng đó, cô cười dịu dàng với anh. Bao nhiêu điều muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng, cuối cùng chỉ thốt ra một câu: “…Tặng em.”

Minh Linh và Tô Tĩnh Khang ôm bé cưng vừa chào đời tới cho Tô Thanh Gia và Carlos nhìn.

Lúc này cậu bé đột nhiên bật khóc, những giọt nước dài bất ngờ phun ra.

Carlos cầm hoa hồng trên tay, anh và món quà đều bị cơn mưa nhỏ tưới ướt.

Bông hoa đọng lại vài giọt nước, bé cưng ngáp một cái, khẽ chớp hàng mi dày và hài lòng nhắm mắt.

Trước khi chàng trai tóc vàng ngơ ngác phản ứng lại, Tô Tĩnh Khang ôm đứa cháu trai “Vừa nhìn đã thấy thông minh” rời khỏi hiện trường vụ án.

Carlos điềm tĩnh vứt nhánh hoa hồng anh đã cẩn thận chọn đi, trực giác của anh đúng rồi. Giữa anh và Bella có thêm kẻ thứ ba, đây là lần đầu gặp mặt, vậy mà anh đã thua nó triệt để.

(┬_┬) Trong lòng chàng trai tóc vàng rất đau khổ.

Ông ba mới mang theo tình yêu và đau khổ vắt óc đặt cho bé cưng một cái tên thật đẹp – – Ares.

Đây là tên vị thần chiến tranh trong thần thoại Hy Lạp cổ đại, cũng là vị thần đại diện cho sự dũng cảm và bản lĩnh của người đàn ông. Anh hy vọng con anh sẽ sống có trách nhiệm, có thể cùng anh chăm sóc cô gái nhỏ đáng yêu trong nhà.

Dù anh chỉ muốn tự mình chăm sóc Bella.

Ares là một cậu bé ngoan, thường chớp mắt và ngậm ngón tay như một thiên thần nhỏ.

Carlos vốn muốn làm một người ba tốt, yêu thương bé cưng, nhưng mỗi khi nhớ tới nhánh hoa hồng ẩm ướt và Lễ tình nhân bị phá hủy, anh lại đau lòng khôn nguôi. Hơn nữa bây giờ Tô Thanh Gia rõ ràng đã đặt hêt sự chú ý vào bé cưng vừa chào đời, coi anh như không khí.

Kết quả kiểm tra sức khỏe của Ares rất tốt, bọn họ có thể suất viện vào ngày mai.

Tô Thanh Gia bế Ares đang há to miệng đòi ăn. Người đàn ông ăn chay mấy tháng trời ngồi cạnh nhìn như hổ rình mồi, cuối cùng cũng miễn cưỡng không nhìn nữa.

Anh cúi đầu múc một thìa canh cá chép màu trắng, nếm thử nhiệt độ vừa miệng mới đưa lên môi Tô Thanh Gia: “Mẹ nói uống cái này, mới, mới có…”

Tô Thanh Gia không đợi anh ê a giải thích, ngoan ngoãn uống hết.

Dù đây là Tây Ban Nha xa xôi, nhưng nhà họ Tô vẫn giữ thói quen và chế độ ăn uống truyền thống phương Đông.

Carlos không hiểu những điều này, nhưng chỉ cần tốt cho Tô Thanh Gia, anh sẵn sàng học hỏi và làm điều đó.

Tô Thanh Gia uống từng ngụm nhỏ, Carlos nhìn cô không chớp mắt. Uống được một nửa, Tô Thanh Gia không uống nổi nữa, lắc đầu ra hiệu dừng lại.

“Em thật sự không uống được tiếp, bụng căng lắm rồi.” Cô khẽ cau mày, nhìn anh cầu xin.

“Mẹ nói phải uống hết.” Carlos cũng hơi khó xử.

Tô Thanh Gia kéo cánh tay anh, hôn lên má anh nói: “Chồng ơi, em tin anh.” Ý tứ của câu không cần nói cũng hiểu, Carlos bị sắc đẹp mê hoặc, đừng nói là uống canh, làm gì anh cũng đồng ý.

Khoảng thời gian dài sau đó, nước canh đều chảy vào bụng Carlos, được bồi bổ nhưng không được ăn thịt nên Carlos chỉ có thể trút hết tinh lực vào sân bóng. Truyền thông không ngừng hô hào: “Carlos vui mừng chào đón đứa con yêu quý, vui vẻ chiến đâu hết mình.”

Tuy nhiên, sự thật là – –

“Ồ, Carlos, anh sao vậy…” Tô Thanh Gia vuốt ve trán, dở khóc dở cười đẩy vẻ mặt phẫn uất của Carlos ra: “Mau đi thay đồ đi.”

Đây là lần thứ ba trong tháng xảy ra tình huống này, ông bố cần cù giỏi giang thay tã cho con, còn Ares thì dùng súng bắn cho anh một đòn nặng nề, tên nhóc nhỏ xấu xa “không có răng” thậm chí còn bật cười thành tiếng

Carlos tức giận bĩu môi, lẩm bẩm: “Anh không muốn làm người ba giỏi giang, anh muốn làm người ba tồi tệ.”

Trước khi lên tầng, anh lại nhìn thấy tên nhóc nhỏ xấu xa tỏ vẻ thông minh với Tô Thanh Gia. Tô Thanh Gia bị vẻ đáng yêu của con trai thu hút, liên tục hôn lên mặt rồi lại hôn lên người bé.

Carlos nắm chặt tay, đưa ra một quyết định quan trọng. Anh muốn đánh vào mông Ares- –

Tranh thủ lúc vợ đi vắng.

Nuôi một đứa bé được sinh ra vào ngày Lễ tình nhân có cảm giác gì?

Siêu sao bóng đá thế giới sẽ nói với bạn thế này – –

Không còn cơ hội sống thế giới của hai người, chào tạm biệt nhau bằng tay.

Kể từ khi khoe vẻ đáng yêu, giá trị nhan sắc của Ares cũng tăng lên theo thời gian. Carlos bất ngờ phát hiện, tên chó con này không còn là kẻ thứ ba chen giữa anh và Tô Thanh Gia nữa.

Bản thân anh mới trở thành kẻ dư thừa tồn tại trong nhà.

Trái tim thật mệt mỏi, có một đứa con có chỉ số IQ cao hơn mình cũng thật mệt mỏi.

Cậu bé sẽ đưa bàn tay mũm mĩm của mình cho mẹ xem hôm nay bố đã bắt nạt mình như thế nào. Cậu bé bi ba bi bô, nũng nịu muốn nắm tay mẹ. Cậu bé phồng má ngoan ngoãn uống sữa sau đó đưa cho mẹ một cốc…

Tuy nhiên đối với Carlos, đây không phải là điểm mấu chốt. Tên nhóc kia khoe má lúm đồng tiền có một không hai của anh với Tô Thanh Gia, sau đó vợ anh quên mất anh.

Dùng lợi thế bẩm sinh mà ba cho để đối phó với ba thì giỏi lắm à?

May mà Ares có một ưu điểm, đó là cậu bé không đòi ngủ cùng ba mẹ.

Tốt rồi, cô vợ thơm mềm buổi tối vẫn là của mình Carlos. Thế nên cho dù thế nào, Carlos cũng có thể khiến bản thân bình tĩnh trở lại, làm một người ba tốt không đánh đòn con.

Từ khi sinh ra đến khi được nửa tuổi, Ares luôn coi ba là một cái bia di động test súng bắn nước, ngắm trúng sẽ bắn, không bao giờ qua loa.

Sau khi trải qua màn tra tấn xấu hổ này, Carlos dần dần tìm được vị trí đối phó.

Đặt một chiếc gối to trên đường bò của bé hoặc giấu mất bình sữa là chuyện hết sức bình thường. Ngoài ra Carlos còn thích “cosplay” cho bé.

Từ khủng long nhỏ đến chú lợn nhỏ, từ cậu bé Hồ Lô đến Na Tra, từ chuột Mickey đến Transformers, từ đồ ba mảnh đến đồ một mảnh, Carlos đều thử hết cho Ares.

Tính Ares rất ngoan, không khóc lóc cũng không ầm ĩ. Đói bụng thì rầm rì hai tiếng, thức dậy thì tự bò chậm rãi trên mặt đất. Ngày nào Carlos cũng thay quần áo và thử mọi tạo hình cho cậu bé, đã vậy còn hào hứng đăng lên Twitter để cả thế giới cùng xem.

Hai người ba nuôi, các thành viên trong nhóm và người hâm mộ gửi quà tới, chắc phải đủ để Ares mặc thêm một năm.

Nói đến quãng lịch sử đen tối này, Tô Thanh Gia chỉ có thể nhìn người chồng và người ba không đáng tin cậy bằng ánh mắt khinh bỉ, đồng thời bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc với con.

Tuy nhiên hành động phơi bày cậu bé đã phải ngừng lại sau vài tháng.

Bởi vì Carlos đột nhiên phát hiện lượng người hâm mộ tên nhóc không răng nhà anh tăng lên theo cấp số nhân.

Các bình luận trên Twitter đều là:

“Nam thần của tôi sao lại đẹp trai thế chứ.”

“Nam thần của tôi có má lúm đồng tiền đáng yêu quá!”

“Ừ Ừ, anh còn thiếu con dâu không?”

Mà điều khiến Carlos không thể chịu được chính là một bình luận thế này

“Má lúm đồng tiền của Ares còn đẹp hơn của Carlos, đôi mắt của Ares cũng đẹp hơn Carlos, tóc của Ares cũng đẹp hơn Carlos. Bella chắc chắn sẽ thích Ares hơn ~.”

Đã vậy bình luận này còn được cư dân mạng đồng tình tán thành?

Cái quái gì vậy! Rõ ràng là anh đẹp hơn Ares?

Từ đó Carlos không bao giờ tiếp tục thú vui “Cosplay” nữa, anh tuyệt đối không thể để cho con trai vượt qua số lượng người hâm mộ của anh! Thật là thất thường!

Khi cư dân mạng nhận ra điều khác lạ thì mấy bức ảnh xinh đẹp của Ares đều bac hơi.

“Ừ Ừ trả lại nam thần cho tôi” trở thành tìm kiến hot trong tuần. Ừ Ừ lạnh lùng đáp: “Tôi đẹp trai hơn Ares.”

Chỉnh đốn Ares thất bại, dưới sự xúi giục của đám đàn ông, chàng trai tóc vàng quyết định dẫn Ares vừa biết đi đến sân bóng.

Cậu bé mặc áo đá bóng đỏ xanh in số 23, đi tới đi lui nhưng vẫn chưa thể đứng vững, lảo đảo hết lần này đến lần khác rồi lại đứng yên.

Carlos lại tìm được cách khác, quả bóng dưới chân lăn qua lăn lại linh hoạt, lăn đến trước mặt Ares rồi lại lăn đi, khiến chân của cầu thủ nhỏ hứng thú.

Ares kế thừa tài năng thể thao, biết đi sớm nhưng vẫn chưa biết nói. Kích thước của bóng tiêu chuẩn khá lớn so với cậu bé, cậu phải dùng cả người mới ôm được.

Từ nhỏ cậu đã thích chơi bóng đá, tuy rằng Carlos không đáng tin cậy nhưng anh vẫn hy vọng con trai có thể thích môn thể thao này giống anh.

Chưa nói đến việc sau khi dẫn Ares đến sân bóng vài ngày, cậu bé đi vững hơn nhiều. Việc này khiến Tô Thanh Gia dù đau lòng cho con trai bị trêu đùa nhưng vẫn yên tâm để Carlos đưa cậu bé đi.

Ares là một đứa bé kiên trì, nếu không nhắm chuẩn quả bóng sẽ không đá. Cậu chớp đôi mắt xanh xám to tròn trong suốt, cánh tay trắng trẻo, bụ bẫm như ngó sen, các thành viên trong đội thấy vậy đều mềm lòng lấy bóng từ chân Carlos giúp cậu.

Trong quá trình tập luyện chính thức, Ares sẽ đi cùng người trông trẻ, ngoan ngoãn ngồi ở ghế huấn luyện theo dõi trận đấu. Không biết cậu nhóc có hiểu không, nhưng dáng vẻ này làm huấn luyện viên yêu thích không thôi.

Sau khi tập luyện, Calos vẫy tay với cậu, tung bóng dưới chân lên đầu, đây là tín hiệu báo cho Ares biết cậu có thể vào sân.

Cậu bé nhích mông rời khỏi chỗ ngồi, vừa thở phì phò vừa lon ton chạy vào sân.

Lúc này Carlos không giữ bóng, Ares vui mừng chạy đến. Người ba cao to dùng đôi chân dài khều bóng về, Ares xoay người chạy đến mục tiêu mới, còn ba cậu lại đổi hướng khác.

Sau ba ban lần như thế, Ares choáng váng, loạng choạng hai bước rồi vấp ngã.

Carlos hoảng sợ, dùng sức đá bay bóng, vội vàng đến xem Ares.

Nhưng ngay khi anh vừa chạy đến, quả bóng đúng lúc rơi xuống, suýt nữa đập vào đầu Ares.

Ares mở to mắt nhìn Carlos, sau vài giây ngẩn ngơ, cậu bé cười toe toét gặm lấy quả bóng.

Các thành viên trong đội vừa bị cảnh tượng này dọa sợ cũng cất tiếng cười vang.

“Ares, con dọa ba sợ chết khiếp.” Carlos vỗ nhẹ vào đầu con trai, thở phào nhẹ nhõm.