Mỗi Lần Ghi Bàn Đều Vì Em

Chương 131




Vào đêm, thành phố cảng Port Elizabeth lộng lẫy như một vũ công xinh đẹp trong chiếc váy lụa mỏng. Sự yên tĩnh và nhịp sống phồn hoa khéo léo kết hợp với nhau. Port Elizabeth nằm đối diện Ấn Độ Dương và được bao quanh bởi các ngọn núi. Thiên nhiên ban tặng hải cảng giúp thành phố trở thành nơi giao thương lông cừu lớn nhất Nam Phi.

Nằm ở phía tây nam Ấn Độ Dương, Port Elizabeth được mệnh danh là “thành phố thân thiện” và “thành phố lộng gió”.

Đây là lần đầu tiên Tô Thanh Gia đến Nam Phi. Vừa xuống máy bay, cô đã cảm nhận được hơi nóng phả vào mặt. Không khí ngập tràn hơi thở tự nhiên khiến người ta cảm thấy vô cùng xao động.

Tại vòng chung kết World Cup, 32 đội sẽ bốc thăm chia thành 8 bảng đấu. Tây Ban Nha nằm ở bảng H. Tối nay, sau trận đấu giữa Honduras [*] với Chile, Carlos sẽ đá trận mở màn trên sân vận động tại Port Elizabeth.

[*] Honduras: Tên chính thức Cộng hoà Honduras, trước kia thường được gọi là Honduras Tây Ban Nha, là một quốc gia tại Trung Mỹ, giáp biên giới với Guatemala ở phía tây, El Salvador ở phía tây nam, Nicaragua ở phía đông nam, phía nam giáp với Thái Bình Dương và phía bắc là vịnh Honduras và biển Caribe, Belize nằm cách 75 km, phía bên kia vịnh Honduras.

Tô Thanh Gia đến sân cùng Thẩm Kha. Mười giờ tối, bầu trời đầy sao. Do ảnh hưởng của khí hậu hải dương, bầu trời nơi đây vừa cao vừa sáng, những ngôi sao lớn tỏa sáng lấp lánh, nhưng dù có sáng thế nào thì chúng cũng không thể sánh bằng mấy dãy ghế trên sân vận động.

Port Elizabeth không có sân bóng đá chuyên nghiệp. Để tổ chức kỳ World Cup này, mấy năm trước chính quyền địa phương phải bắt đầu xây dựng sân vận động mới. Tô Thanh Gia vừa đến đây, “mật thám” Thẩm Kha đã khoe khoang với cô tất cả mọi chuyện.

Cả đường đi, người đại diện rất vui vẻ. Sau khi họp báo kết thúc, anh được ngủ một giấc thoải mái và ăn uống đầy đủ. Thành công của buổi họp báo vượt xa tưởng tượng của anh. Carlos đưa cho anh mấy vé máy bay làm anh cứ ngỡ trước mặt đang có một cô gái Trung Quốc xinh đẹp.

Xong trận đấu này, anh sẽ có một kì nghỉ dài trước khi chuẩn bị bước vào trận đấu ngày 28.

Vậy nên dọc đường đi Thẩm Kha luôn mang vẻ mặt  ——︿( ̄︶ ̄)︿ cực kỳ thỏa mãn.

Tô Thanh Gia không muốn đoán xem anh đang nghĩ gì trong lòng, chỉ mong anh đừng hát nữa.

“Có một cô gái trong thôn tên Tiểu Phương. Cô ấy vừa xinh đẹp lại tốt bụng. Cô ấy có đôi mắt to đẹp, bím tóc vừa dài vừa dày …” Thẩm Kha ngân nga hát, đầu đeo băng rôn “Quyết thắng”!!!” Nếu thời gian qua Thẩm Kha không vất vả làm việc, chắc chắn hôm nay Tô Thanh Gia sẽ lấy băng dính dán miệng anh lại.

Thẩm Kha kể về nguồn gốc của mảnh vải, nó có tác dụng đem lại may mắn cho Carlos.

Tô Thanh Gia: Ha ha.

“Bây giờ cách gọi Tiểu Phương không còn thịnh hành nữa, cũng không có ai để tóc bím đâu.” Tô Thanh Gia uyển chuyển nhắc nhở, cuối cùng cũng hiểu tại sao Thẩm Kha luôn xem mắt thất bại, chỉ tính bài tình ca này cũng đủ để anh bị out từ vòng đầu rồi.

“Vậy thế nào mới gọi là thịnh hành?” Thẩm Kha cũng thấy cô nói đúng nên nghiêm túc quay sang hỏi.

Tô Thanh Gia nghẹn lời, nghĩ bụng tên ngốc này đúng là không thể cứu được nữa.

Thấy cô không nói, Thẩm Kha chống cằm suy nghĩ rồi vỗ tay nói: “Đúng đúng đúng, bây giờ người ta hay gọi là em gái.”

Tô Thanh Gia nhìn dáng vẻ “Tôi rất thông minh” của anh, hỏi: “Tại sao lại gọi là em gái?”

“Bởi vì các cô gái Trung Quốc thích gọi người khác là anh trai, họ còn dùng tiếng Hàn nói cái gì mà oppa đấy. Tất nhiên anh phải đi theo bước chân của các cô gái trẻ Trung Quốc. Anh không thích sính ngoại, tốt nhất vẫn nên gọi là em gái.” Thẩm Kha hài lòng vuốt lông mày, “Em ở nước ngoài quanh năm, không theo kịp xu hướng cũng là bình thường.”

Tô Thanh Gia: “…”

Tô Thanh Gia im lặng, mặt như muốn nứt ra. Thẩm Kha không hề quan tâm, có điều đã thay đổi giọng điệu ——

“Em gái kia ngồi ở đầu thuyền a í a, anh đây đang đi trên bờ, chúng ta ân ái thong thả kéo dây thuyền cùng nhau …”

Tô Thanh Gia: “…..”

Sân vận động Port Elizabeth có sức chứa lên đến 48.000 khán giả. Toàn cảnh sân trông rất đẹp và hùng vĩ. Thiết kế theo kiểu chóp không vòm, những mảnh ghép trên đỉnh giống như những cánh hoa, tạo thành một “bông hoa sen” nở rộ cạnh rìa Ấn Độ Dương. Giữa bóng đêm sâu thẳm, ánh sáng trắng lấp lánh phát ra từ đỉnh lộ thiên chiếu thắng xuống trong ngoài sân vận động. Vẻ đẹp này khiến người hâm mộ phải đứng ngoài sân cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Lối đi trong sân vận động được thiết kế sáng sủa, rộng rãi. Đội tuyển Tây Ban Nha mặc áo đỏ ra sân, đội trưởng Casillas là người dẫn đầu. Anh ấy là một thủ môn huyền thoại được đào tạo bởi đội trẻ của Real Madrid. Tố chất tâm lý mạnh mẽ, trạng thái ổn định, phòng ngự chắc chắn. Người ta cho rằng thủ môn huyền thoại này có nét tương đồng thủ thành Zubizarreta lừng danh một thời nên đã đặt cho anh biệt danh “Thánh Iker.”

Casillas năm nay 27 tuổi. Hai năm trước, anh ấy đóng góp công lớn trong chức vô địch châu Âu của đội tuyển quốc gia Tây Ban Nha. Cùng năm đó, anh vinh dự đứng thứ 4 trong danh sách bình chọn Giải thưởng Quả bóng vàng, đội trưởng Barcelona chính là người xuất sắc đoạt giải.

Mặc dù hai đội là đối thủ không đội trời chung nhưng Casillas không xa lánh Carlos, ngược lại, anh ấy còn có cảm giác đồng cảm với anh. Sau khi nghe Oleguer nói, Carlos mới biết Casillas cũng từng bị người hâm mộ hiểu lầm như thế.

Tô Thanh Gia đã đứng lên quan sát từ lâu, vị trí này cách lối đi của các cầu thủ một đoạn, dù không nhìn rõ mặt mũi nhưng cô vẫn rất kích động.

Carlos bước ra, ánh đèn chiếu thẳng vào mái tóc vàng khiến nó dường như sáng hơn. Mặc dù đạo diễn hình ảnh nói không nên dừng ống kính lâu trước mặt anh nhưng người quay phim lại lưu luyến không muốn chuyển cảnh, ai mượn anh ăn ảnh vậy chứ?

Lúc này, các cầu thủ Thụy Sĩ mặc áo màu trắng cũng ra sân, hai đội một trắng một đỏ tạo nên sự tương phản mạnh mẽ.

Sau màn bắt tay chào hỏi lịch sự, trọng tài ném đồng xu lên để hai bên chọn sân, sau đó thổi còi bắt đầu trận đấu.

Màn hình lớn chiếu đội hình xuất phát của hai đội, Tây Ban Nha sử dụng đội hình 4-3-2-1, còn Thụy Sĩ thì dùng đội hình 4-4-2.

Bên phía Tây Ban Nha, ngoại trừ Oleguer, Carlos và đội trưởng, hầu hết những người còn lại đều có vóc dáng nhỏ bé. Họ nhỏ bé nhưng chiếm ưu thế về mặt linh hoạt, còn ưu thế của Thụy Sĩ nằm ở sức mạnh.

Trong buổi tập luyện mấy ngày trước, hậu vệ của Tây Ban Nha tái phát chấn thương nên không thể vào sân, cầu thủ trẻ 22 tuổi sẽ thay thế anh.

Tây Ban Nha được mệnh danh là vua của vòng loại, đồng thời cũng là vua của vòng đấu bảng, vì vậy trận đấu vừa mở màn, họ đã dần làm chủ nhịp điệu.

Tô Thanh Gia không nhìn thấy rõ mặt Carlos nhưng vẫn có thể tìm thấy vị trí của anh trên sân, có lẽ là do mái tóc vàng của anh quá nổi bật, hoặc có lẽ là do cô đã quá quen với hình ảnh của anh.

Anh chạy rất nhanh, đây là lần đầu tiên tham dự World Cup nhưng anh không hề luống cuống, ba chiếc cúp Champions League từng đoạt được đã tạo nên sự tự tin của anh.

Sau hơn một tháng treo giò, Carlos tiếp tục quay lại thi đấu. Lúc mặc áo, anh cảm thấy hơi hốt hoảng.

Bầu không khí căng thẳng của trận đấu và sự khích lệ của Bosque giúp anh nhận ra mình thực sự đã được trở lại sân cỏ. Mặc dù nuối tiếc vì đây không phải là trận đấu của Barcelona nhưng anh vẫn chọn chiếc áo số 23 như trước.

Đúng vậy, anh vẫn luôn một lòng một dạ với chiếc áo số 23 này.

Khi đội tuyển quốc gia tổ chức chọn áo, anh đã chọn trước áo này mà không hề do dự. Anh phải đứng đây, dùng thực lực của mình để nói cho cả thế giới biết —— tiền vệ số 23 bây giờ vẫn là tiền vệ số 23 của trước kia, dù ở đâu, dù thế nào đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không bao giờ bị đánh bại.

Sân cỏ vẫn mang lại cảm giác quen thuộc như trước, khán giả vẫn hò hét mạnh mẽ như trước, trái bóng vẫn tạo ra những đường chuyền vòng cung tuyệt đẹp.

Sau khi cắt được một đường chuyền, anh nhìn vào vị trí ghế dành cho người thân ——

Anh vẫn sẽ ghi bàn vì cô gái của mình như trước.

Oleguer mặc áo số 7, anh không chọn áo số 17 như ở Chelsea.

Khi anh chọn số áo này, Carlos không nói gì, có điều sau đó phòng của Oleguer đột nhiên có thêm một hộp kẹo mút cầu vồng.

Năm đó, hai anh em cùng trưởng thành trong lò đào tạo trẻ, tuy rằng sau này mỗi người một nơi nhưng số phận lại đối xử với họ rất tốt. Sau bao năm tháng, cuối cùng họ cũng có cơ hội mặc chiếc áo giống thời thơ ấu, cùng vì ước mơ lúc nhỏ chiến đấu hết mình vì mục tiêu chung. Họ phối hợp vô cùng ăn ý, có thể nói là không tìm được lí do để chê.

Bình luận viên cũng chú ý đến điều này, “Ồ, hai người họ phối hợp một cách nhuần nhuyễn, chúng ta có thể thấy khi cầu thủ số 23 chuyền bóng, cầu thủ số 7 nhanh chóng chạy tới trước vòng cấm, sau đó cầu thủ số 7 lại chuyền bóng lại cho cầu thủ số 23. Ôi trời, cầu thủ số 23 sút bóng —— tiếc là pha bóng này đã bị thủ môn ngăn cản. Hiện giờ đội Thụy Sĩ đang kiểm soát bóng bên phía cánh trái. Một tiền vệ khác của đội tuyển Tây Ban Nha vừa dùng chân cắt bóng, bóng lại quay về chân các cầu thủ Tây Ban Nha….”

Phút thứ 12, Oleguer bị tiền vệ Thụy Sĩ đá vào đầu gối. Trọng tài thổi còi, Tây Ban Nha có một quả đá phạt ngay trước vòng cấm.

Carlos chạy tới kéo anh dậy, Olegeur xua tay ra hiệu vẫn ổn, màn hình phát chậm lại hình ảnh tranh chấp của hai cầu thủ.

“Bây giờ Carlos sẽ thực hiện cú đá phạt cho Tây Ban Nha. Xem ra huấn luyện viên trưởng khá tin tưởng vào cầu thủ lần đầu thử sức ở World Cup này.” Carlos đứng trước bóng, các cầu thủ Thụy Sĩ xếp hàng tạo thành hàng rào.

Oleguer đứng bên nháy mắt ra hiệu với anh.

Lúc này, chắc chỉ có mình Oleguer mới làm động tác hài hước như vậy.

Tô Thanh Gia cũng được ống kính quét qua. Cô nhớ lại trận đấu giữa Barcelona và Chelsea, Oleguer chính là người đứng ở đối diện Carlos. Khi ấy, anh đã làm tặng Carlos động tác hình trái tim.

Anh hay hành động lố bịch nhưng lại đối xử với Carlos rất tốt.

Thấy các cầu thủ xếp hàng, Tô Thanh Gia thoáng lo lắng.

Carlos đã lâu không chơi trong một trận đấu chính thức, dù tính chính xác và độ chắc chắn vẫn giống xưa nhưng ai cũng sợ anh không thể làm tốt. Không phải cô không tin anh, có điều cô biết mười năm nỗ lực, chỉ cần một lần sơ xuất là không thể cứu vãn.

Thẩm Kha cũng lo lắng như vậy nhưng vẫn cố gắng hét to bằng tiếng địa phương vùng Đông Bắc. Tiếng Trung hòa lẫn với giọng nói của người xung quanh, khiến người ta không biết được anh đang nói gì.

Trọng tài thổi còi, Carlos bước tới chuẩn bị sút bóng.

Khi anh đặt chân lên bóng, bức tường lập tức tản ra, thủ môn căng thẳng chuẩn bị nhảy ra hoặc nhào lên bất cứ lúc nào.

Tuy nhiên đường bóng lại không đi thẳng như trong tưởng tượng của họ. Mũi chân móc vào khiến quả bóng bật thẳng lên. Carlos chỉ nhún chân thực hiện một cú sút ở cự ly ngắn!!

Khi bóng bay qua đầu, các cầu thủ Thủy Sĩ mới nhận ra Carlos đã làm động tác giả. Anh dùng cách đó để phân tán sự chú ý và khiến thủ môn mắc sai lầm.

Quả nhiên dưới ánh nhìn của hơn 40.000 cặp mắt, trái bóng bay —— vào!

Oleguer chạy tới ôm chầm lấy Carlos. Carlos hơi đau nhưng vẫn vỗ lưng anh. Vì trái bóng này được đổi bằng pha va chạm của Oleguer nên họ đã cùng nhau chia sẻ niềm vui.

Tô Thanh Gia nhảy khỏi chỗ ngồi. Thẩm Kha càm ràm: “Này, giữ gìn hình tượng, em là một nữ thần, nữ thần đấy hiểu không?”

“Vậy anh bỏ băng rôn trên đầu xuống đi.” Tô Thanh Gia trả lời. Lúc nãy Thẩm Kha quá kích động nên đã đứng lên ghế điên cuồng hò hét.

Thẩm Kha lên không được, xuống không xong, “…”

Cuối cùng Thẩm Kha vẫn ngồi xuống. Anh lặng lẽ ngồi xổm, sau đó từ từ đặt mông lên ghế, liếc nhìn Tô Thanh Gia vài lần rồi tiếp tục hét lên.

Carlos đã ghi bàn ở phút thứ 14 trong trận đấu đầu tiên tại bảng H của World Cup.

Anh đã nắm bắt cơ hội, sút ra một đường vòng cung tinh tế, dùng tư thế hăng hái nói với mọi người ——

Có một cầu thủ sẽ không bao giờ bị đánh bại!

Carlos chạy về phía chiếc máy quay gần nhất, lo sợ ống kính không bắt được khoảnh khắc của mình.

Động tác hình trái tim lại xuất hiện trên ngực anh một lần nữa.

Hình xăm bỗng chốc như nảy lên.