Mỗi Lần Ghi Bàn Đều Vì Em

Chương 115




Chàng trai tóc vàng vẫn đang nước mắt lưng tròng, chỉ trời mới biết anh cần bao nhiêu dũng khí để nói ra câu kia. Trái tim đau như đã chết. Anh thật sự muốn kết thúc mọi chuyện, không muốn liên lụy đến Bella. Tình hình đang dần xấu đi, nếu họ vẫn ở bên nhau, người hâm mộ chắc chắn sẽ dùng mọi cách công kích Bella. Bạn trai bị tâm thần sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của một nghệ sĩ piano.

Anh không muốn cô phải chịu những tiếng chửi rủa không nên có.

Lúc Tô Thanh Gia mở miệng nói chuyện, cả người anh như nổi lên từ vũng bùn, được nhìn thấy ánh mặt trời và hít thở không khí thêm một lần nữa. Rõ ràng cô đang mắng anh, oán giận anh, vậy mà anh lại thấy những lời này như một bài thơ.

Những tờ báo nằm rải rác trên bàn trà, mưa rơi không ngừng, anh cảm thấy thế giới dường như đều nằm gọn trong lòng bàn tay.

Carlos dùng sức chớp mắt thật mạnh, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng xoa đôi chân lạnh, đặt lên trán cô một nụ hôn.

Tô Thanh Gia cắn ngực trái của anh, nghẹn ngào khóc nấc lên, nước mắt thi nhau rơi xuống. Carlos vội vã rút khăn giấy ra lau nước mắt cho cô, cô khóc quá nhiều nên khăn giấy nhanh chóng ướt sũng, Carlos sốt ruột đến mức mắt cũng đỏ hoe.

Thẩm Kha không nhịn được bèn lẩm bẩm: “Hazz, đúng là phụ nữ được tạo ra từ nước. Em gái Hàng Châu chắc chắn được nước Tây Hồ rót đầy nên mới có thể khóc không ngừng nghỉ như vòi nước.” Nhìn những tờ giấy sắp biến thành ngọn núi nhỏ, anh đau lòng nói: “Thanh Gia, anh bảo này, em khóc ít thôi, giấy này đắt lắm, đừng lãng phí gỗ làm giấy.”

Tô Thanh Gia bị dáng vẻ tham tiền của anh chọc tức, cô vo tròn mấy tờ giấy rồi ném lên người anh, “Em bị vứt bỏ mà anh không nỡ cho em mấy tờ à? Bảo sao độc thân bao năm nay! Đáng đời!”

Tim chàng trai tóc vàng lại bị bóp nghẹt, không biết đáp lời thế nào, chỉ có thể ôm cô chặt hơn.

Thẩm Kha bị đả kích trúng điểm nhạy cảm, nhất thời bực dọc. Anh gấp máy tính lại, quay về phòng khách: “Được rồi, anh không nói nữa. Hai đứa cứ khóc đi, anh phải nghĩ cách giải quyết chuyện này đã. Khóc xong nhớ bảo anh, anh đợi ngoài kia.” Tiếp tục ở đây chắc chắn sẽ phải ăn “cơm tró”, anh không muốn chút nào, “Em nhìn bạn trai em đi, thật ngốc nghếch!”

Carlos cũng khờ, rõ ràng Tô Thanh Gia làm vậy là muốn anh dỗ dành, ai dè anh lại làm ngược lại, miệng như bị dán keo, không nói nổi một chữ.

Khóc là một kỹ năng sống, có người khóc rất xấu, có người khóc lớn cũng không ai thương. Tô Thanh Gia khóc như một bông hoa sơn chi trong mưa, dịu dàng đáng yêu, chắc chắn có thể khiến trái tim chàng trai tóc vàng tan chảy.

Cô khóc lâu cũng mệt, bực bội kìm nén trong lòng cuối cùng cũng được phát tiết ra ngoài. Nghĩ đến đời trước thê thảm của anh, cô hoảng sợ phát hiện anh không kiên cường như cô tưởng, đồng thời cũng nhận ra cô yêu chàng trai này nhiều hơn cô nghĩ.

Rất nhiều sai lầm chỉ cần tiếp tục nghĩ sai thì sẽ hỏng hết, cô sợ anh sẽ lại bước lên con đường tự hủy diệt. Lúc nói ra những lời kia, giọng anh mang theo sự cầu xin và không nỡ. Tô Thanh Gia tự trách mình không để ý đến anh, khi anh ngồi trong bóng tối, bóng tối tựa như muốn nuốt chửng anh.

Có phải vì không có động lực nên đời trước anh mới làm vậy? Khi uống thuốc ngủ, anh nghĩ gì trong đầu? Có bao giờ anh khao khát gặp được một tia nắng ấm áp trong đời? Những viên thuốc ngủ kia chắc hẳn rất đắng?

Một loạt câu hỏi đổ ập vào đầu cô, lấp đầy từng tấc da, khiến cô đau đớn chua xót.

Carlos đột nhiên ôm cô đến quầy bar, Tô Thanh Gia hờn dỗi hỏi: “Anh muốn làm gì? Em vẫn chưa khóc xong đâu.”

Carlos rót một cốc nước nóng, Tô Thanh Gia không chịu uống, nhìn anh bằng đôi mắt hổ phách trong trẻo như vừa được rửa sạch.

“Anh…anh nghĩ có lẽ khát, em … em uống nước trước rồi khóc tiếp được không? Nhà còn nhiều khăn giấy lắm, không đắt tiền đâu.” Chàng trai tóc vàng ấp úng mở miệng

Tô Thanh Gia chậm rãi hít thở, muốn mở miệng nói nhưng lại ho khan vài cái. Chàng trai vội đặt cốc nước sang một bên, vỗ nhẹ lưng cô.

“Khụ, khụ.” Ngực Tô Thanh Gia phập phồng lên xuống, không biết là tức giận hay bị sặc nước. “Em không muốn khóc nữa, cất khăn giấy đi, đổi thành phí tổn thất cho em. Khụ, mau ôm em về phòng, em mệt rồi.”

Carlos vừa vỗ lưng cô, vừa ngoan ngoãn bước lên tầng. Anh muốn tìm chuyện để nói nhưng lại sợ nói sai.

Về phòng, chàng trai tóc vàng rửa mặt cho cô hết lần này đến lần khác, chăm sóc Tô Thanh Gia như một đại gia đang nằm trên giường hưởng thụ phục vụ.

Thấy cô thoải mái thả lỏng, Carlos vội ngồi lên giường, thấp thỏm mở miệng, lời nói đến cổ họng, gặp hai mắt sưng đỏ bỗng nhụt chí, “Bella, em muốn uống nước không, anh….anh đi lấy cho em.”

“Chỉ có thế này, không có gì khác muốn nói với em à?” Tô Thanh Gia chọc tay lên ngực trái của anh, “Anh vừa hỏi em còn muốn ở bên anh không, em chưa cho anh biết đáp án chính xác đâu.”

Cô không nói chuyện này còn tốt, vừa nói, tay Carlos lập tức run lên, nắm chặt tờ giấy trong tay: “Anh … nghe đây.”

“Anh không muốn níu kéo em à? Không phải anh xem nhiều phim tình cảm lắm sao? Họ làm thế nào, anh không học được chút gì ư?” Tô Thanh Gia tức giận nhìn anh, “Bình thường Oleguer dạy anh rất nhiều chiêu, không dùng được chiêu nào hả?”

Carlos lắc đầu, thành thật trả lời: “Oleguer chỉ dạy anh cách theo đuổi, tỏ tình với các cô gái, không dạy anh cách nhận lỗi.”

Thấy anh trông rất đáng thương, Tô Thanh Gia cắn môi thở dài, “Vậy anh học cách chia tay từ đâu. Bỏ đi, sau này nhất định anh phải học cách nhận sai. Lần này em rộng lượng tha thứ cho anh, cố gắng ở bên anh tiếp. Nếu anh tái phạm lỗi này, em sẽ bảo ba ngăn cản, không cho anh đến nhà em nữa.”

“Được, anh nhất định sẽ học, anh sẽ học ngay.” Carlos nhận được ân xá, ngực như muốn nở hoa, cười vô cùng rạng rỡ. Anh gật đầu, được một bước lại muốn tiến thêm một thước, leo lên giường, rúc vào chăn ôm người đẹp.

Tô Thanh Gia cũng dịch ra cho anh nằm lên.

“Bella, cảm ơn em.” Carlos hôn lên mặt, lên mắt cô, “Sau này anh chắc chắn sẽ không bao giờ làm em giận, làm em buồn, đánh chết cũng không rời xa em.”

Tô Thanh Gia kiêu ngạo liếc anh một cái: “Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, ngủ cũng ngủ rồi, chia tay anh, khác gì em bị lỗ vốn?”

Mặt Carlos đỏ ửng như một quả táo, anh cúi đầu cười vui vẻ, “Em không quan tâm chuyện anh bị bệnh sao?”

“Nếu em quan tâm, anh có thể rút tay anh ra không?” Tô Thanh Gia trả lời.

Carlos thích mọi nơi trên người cô, thích nhất là vòng eo và hai đồi núi tuyết. Anh lắc đầu nói, “Không thể.”

“Đồ ngốc.” Tô Thanh Gia bĩu môi, “Bỏ ra đi, em khát rồi, mau lấy nước cho em.”

Carlos cúi đầu ngửi mùi hương ở cổ cô, nhất quyết không chịu động đậy, “Em vẫn chưa cho anh biết đáp án của em.”

Tô Thanh Gia muốn rời khỏi vòng tay anh nhưng lại không thoát được, “Nghe nói những người mắc bệnh này thường rất cố chấp, một khi đã yêu sẽ yêu cả đời, đã vậy thì để ý làm gì? Hơn nữa không ai giành anh với em là một việc rất tốt.”

Nghe xong câu trả lời này, ngực Carlos như được lấp đầy ấm áp. Lúc đầu anh hơi mông lung, sau đó lại bắt đầu cười khúc khích. Tô Thanh Gia nhẹ nhàng kéo đôi tai đang ngọ nguậy tới gần, áp môi mình lên.

Carlos vui sướng ngậm lấy, gặm tới gặm lui.

Chàng trai tóc vàng tranh thủ cơ hội muốn tiến thêm một bước, tay di chuyển xuống thắt lưng. Tô Thanh Gia lăn sang một bên, cuộn tròn trong chăn, duỗi bàn chân nhỏ ra chọc vào người anh: “Em muốn uống nước, anh tìm Thẩm Kha bàn cách xử lý đi.”

Carlos hôn chân cô một lúc, dùng ảo tưởng để tự an ủi, sau đó mới ngoan ngoãn đi rót nước cho cô.

Bàn trà trong phòng hơi thấp, trong khi anh khá cao lớn. Để đổi nước lạnh thành nước ấm, anh phải ngồi xổm dưới thảm, chăm chú như một học sinh đang làm bài tập về nhà. Cô thích uống nước lạnh, chàng trai tóc vàng nghe cô mọi chuyện, trừ chuyện này. Lần nào anh cũng tự mình rót nước cho cô như bây giờ.

Anh mặc quần dài màu xám ngây ngốc ngồi đó, dù không nho nhã nhưng cô vẫn cứ yêu anh, rất yêu anh.

Một người đàn ông sẵn sàng buông bỏ tất cả tôn nghiêm để nghiêm túc rót nước cho bạn, cho dù anh ấy có khuyết điểm thì vẫn tỏa sáng như những vì sao trong dải ngân hà.

Anh chưa bao giờ luyến tiếc khi mang hết tình yêu cho cô, chưa từng ngại việc bày tỏ, anh dùng toàn bộ tâm sức để bảo vệ sự bình yên và niềm vui cho người mình yêu.

Chàng trai yêu cô nhất trên đời này xứng đáng được cô yêu thương chân thành.

Kể từ lúc cô nói cô sẽ ở cùng anh, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn rời xa anh.

Có lẽ định mệnh cho cô trở lại lần nữa, là để cứu rỗi chàng trai này.

Carlos đưa nước cho cô, Tô Thanh Gia uống hết một cốc. Cô ngoắc ngón trỏ một cái, chàng trai tóc vàng vui vẻ cúi đầu tiến lại gần.

“Đây là phần thưởng của anh, cố gắng lên.” Tô Thanh Gia đẩy miệng anh ra.

Sau khi được nếm thử nước thơm, Carlos vui vẻ đến choáng váng, không cẩn thận va vào tủ đầu giường, may là có thảm giảm xóc nên cốc mới không bị vỡ. Chàng trai tóc vàng lại cười ngây ngô, nhặt cốc lên đặt lại chỗ cũ.

Tô Thanh Gia cười đến mức cả người run rẩy.

Dưới tầng, Thẩm Kha đang gõ bàn phím, phía Jacqueline vừa báo lại tin tức sáng nay. Sau khi nghe lời miêu tả sống động như thật của Thẩm Kha, Jacqueline nói: “Cái người rụt rè như Carlos mà lại dám nói chia tay à? Nếu chia tay thật, chắc là hối hận muốn chết. Bella đồng ý thì tôi cũng tiết kiệm được ít sức lực, hai người này giống hệt gấu con, ngày nào cũng chạy loạn gây chuyện.”

“Chẳng lẽ cô không muốn họ ở bên nhau?” Thẩm Kha hỏi.

Jacqueline trả lời: “No, làm gì có ai ngu ngốc như Carlos, tháng nào cũng giao nộp tiền lương, lại còn chấp nhận ở nhà một mình đợi bạn gái.”

Thẩm Kha: “…”