Mỗi Lần Ghi Bàn Đều Vì Em

Chương 112




Mưa vẫn chưa tạnh, sân Camp Nou dường như lay động trong gió.

Huấn luyện viên kính cẩn cúi đầu trước khán đài. Có thay cầu thủ hay không cũng là do ông phán đoán sai, tất cả đều tại ông nên hôm Barcelona mới thất bại. Đội trưởng quỳ xuống thảm cỏ một lúc lâu vẫn chưa đứng lên, nước mưa rơi xuống lưng, át mất tiếng anh.

Tất cả mọi người đều thấy cầu thủ xuất sắc nhất thế giới đang khóc.

3-0.

Sau 90 phút thi đấu, Barcelona liên tục để thua, rõ ràng có lợi thế về mặt nhân sự nhưng lại chắp tay nhường chiến thắng cho đối thủ.

Một số người hâm mộ hét lớn: “Carlos, mau cút khỏi Barca!” Lời nói này được đám đông ủng hộ, cục diện trở nên hỗn loạn.

Carlos ngồi trên băng ghế dự bị, ngây ngốc nhìn những con số đỏ tươi trên màn hình lớn. Anh mặc áo khoác đen, ngồi yên như món đồ sứ mỏng manh.

Trở lại phòng thay đồ, không ai nói gì, bầu không khí vô cùng nặng nề.

Rijkaard cười gượng chống lại sức ép từ phía phóng viên rồi bước vào trong.

Sàn nhà trơn trượt, các thành viên đang lau tóc, sửa soạn lại hành lý.

Huấn luyện viên gõ cửa một cái, mệt mỏi nói: “Dù tin hay không thì chúng ta cũng đã thua trận đấu này. Tất cả chúng ta phải chịu trách nhiệm trước ban lãnh đạo, có lẽ ngồi quá lâu trên chiến thắng nên cả đội đã quá kiêu ngạo.” Kiêu ngạo đến mức khinh địch, kiêu ngạo đến mức phải nhận thất bại. Khẩu hiệu “Không chỉ là một câu lạc bộ” vẫn sáng nhưng họ không có được tinh thần đó ——

Huấn luyện viên xoay người, chuẩn bị rời đi, “Còn nữa…. Carlos…thôi, bỏ đi.” Huấn luyện viên thở dài, không nói hết câu đã bỏ đi.

Carlos nhìn đôi giày xanh trắng, không có bất kì cảm giác gì.

Ánh đèn chiếu xuống vũng nước đọng trên đất, không ai đến nói chuyện với anh.

Lúc Thẩm Kha tìm thấy anh, các cầu thủ khác đều đã rời đi. Anh cuộn tròn trong áo khoác, cố gắng ngồi dậy, cơ thể run nhè nhẹ.

“Đi thôi, đừng như vậy.” Thẩm Kha lấy khăn lông trong tủ anh ra. “Carlos, chúng ta về nhà thôi.”

Carlos ngoảnh mặt làm ngơ. Thẩm Kha chạm vào da thịt lạnh lẽo, bỗng chốc cảm thấy anh rất đáng thương. Anh cố ý tỏ ra tức giận: “Bella đang trên đường về, em muốn ở đây thì cứ ở đi, nếu Bella đến, anh…”

Không đợi anh nói xong, Carlos bật dậy nắm chặt cổ áo anh, lắc qua lắc lại: “Anh nói Bella về? Em ấy đâu, em ấy về lâu chưa? Anh nói đi, nói đi!”

Đây là lần đầu Thẩm Kha thấy Carlos mất bình tĩnh như vậy. Chàng trai trước mắt mặt trắng bệch, hai mắt u ám, “Em …khụ…buông, Carlos…anh không nói nổi, khụ…khụ…”

Carlos như bị hù dọa, nhanh chóng rút tay để sau lưng, ấp a ấp úng: “Xin lỗi, em, em không cố ý, chỉ là…” Anh tiếp tục lùi về sau cho đến khi chạm vào tường.

Khoảng cách an toàn giữa hai người xa lạ là 1,22m, bây giờ anh đã cách Thẩm Kha tận 2m.

Anh nhìn ra ngoài cửa, không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Nha. Thẩm Kha vừa hết sốc, cuối cùng cũng hiểu tại sao Bella lại nhắc anh phải chờ Carlos tỉnh táo lại. Trong ấn tượng của anh, lúc nào chàng trai tóc vàng cũng ngây thơ, không ngờ có ngày anh lại biến thành một con thú hung bạo tức giận.

Thẩm Kha bước lên một bước, Carlos nắm chặt tay phòng thủ. Anh không thể làm gì khác ngoài việc lùi về sau, “Không sao đâu, đừng lo lắng. Carlos, Bella muốn em đến đón em ấy, em đi cùng anh không?”

Nghe thấy tên “Bella”, Carlos buông thõng tay, gật đầu: “Em muốn gọi cho em ấy.” Điện thoại di động của anh đang nằm trong tay Thẩm Kha.

Thẩm Kha đưa điện thoại di động cho anh, “Chắc bây giờ Bella đang trên máy bay. Ra ngoài trước đi, có gì nói sau.” Là một luật sư biện hộ hùng hồn, Thẩm Kha kiên nhẫn thuyết phục.

5 phút sau, Carlos cất điện thoại vào túi áo. Thẩm Kha muốn lấy cho anh một cây kẹo mút nhưng anh lại trợn mắt lắc đầu.

Hơn 11 giờ họ mới ra khỏi sân bóng, Thẩm Kha mượn ô của một nhân viên quản lý.

Thấy hai người đi ra, nhóm phóng viên cố thủ bên ngoài như muỗi thấy máu, ào ào chạy tới.

Thẩm Kha bảo vệ Carlos ở phía sau nhưng phóng viên không quan tâm đến điều đó, thậm chí họ còn đẩy anh suýt ngã xuống đất.

Micro và camera liên tục chĩa vào Carlos.

“Carlos, anh muốn nói gì về trận đấu này không?”

“Carlos, anh có tức giận về quyết định thay người của huấn luyện viên? Khán giả không hài lòng về anh, anh sẽ làm gì?”

“Tại sao tinh thần anh lại suy sụp như vậy? Có phải anh đang sử dụng ma túy không?”

” … ”

Phóng viên mỗi người hỏi một câu, dù anh không trả lời thì các trang báo cũng sẽ viết nội dung giật tít.

Carlos im lặng, Thẩm Kha chen vào đẩy phóng viên ra, “Mọi người vui lòng nhường đường, bây giờ Carlos đang vội, mong mọi người giúp đỡ. Tôi cam đoan đến lúc thích hợp, chúng tôi sẽ mở họp báo để giải thích sự việc ngày hôm nay.”

Nghe thấy lời đảm bảo của người đại diện, một số phóng viên từ từ tản ra. Vài người khác vẫn chưa chịu từ bỏ ý định lấy tin, tiếp tục đặt câu hỏi, nhất quyết không chịu buông tha.

Phóng viên da trắng khá cao đứng ngoài cùng hỏi: “Carlos, có phải tin tức báo “The Sun” đưa ra khiến bạn gái của anh thất vọng nên anh mới mắc sai lầm trong trận đấu? Hãy nhìn thẳng vào máy quay và trả lời câu hỏi của tôi.”

Hắn ta là phóng viên của “The Sun”, Thẩm Kha nhớ rất rõ.

Xung quanh im lặng như tờ, nước mưa rơi tí tách, Carlos ngẩng đầu nhìn người đàn ông da trắng kia. Các phóng viên cho rằng anh sẽ trả lời, không ngờ anh lại đẩy mạnh người trước mặt, sau đó hung hăng đấm phóng viên hai phát.

Mọi chuyện xảy ra rất nhanh, máu chảy ra từ khóe miệng phóng viên da trắng. Carlos bước lại gần khiến hắn ta sợ hãi lùi về sau.

“Tôi không muốn trả lời câu hỏi của anh.” Carlos nhìn từ trên cao xuống.

Mây đen dường như đang cuồn cuộn trong đôi mắt xanh xám.

Thẩm Kha chạy đến, che chắn cho Carlos lần nữa, “Xin lỗi, thật sự xin lỗi, hôm nay tâm trạng Carlos khá tệ. Chúng tôi sẽ bồi thường tất cả tổn thất. Làm ơn để chúng tôi đi trước.” Thẩm Kha có thể cảm nhận được chàng trai phía sau đang đè nén tức giận. Dù không muốn nói chuyện với đám phóng viên ngu ngốc này nhưng anh vẫn phải thành khẩn xin lỗi. Anh biết việc Carlos đánh người hôm nay không thể bịt kín. Tuy nhiên ưu tiên hàng đầu bây giờ chính là giúp Carlos ổn định cảm xúc và đưa anh rời khỏi đây.

Không ai dám kéo phóng viên xui xẻo kia đứng dậy, đồng loạt lùi về sau. Họ vừa cảm thấy may mắn vì người bị thương không phải là mình, vừa hớn hở vì tin tức này chắc chắn có thể tăng doanh số tiêu thụ.

Thẩm Kha ngồi xổm xuống, đưa danh thiếp cho phóng viên da trắng. “Chúng tôi sẽ trả tất cả chi phí, đây là số điện thoại của tôi.” Nói xong, anh nhặt ô lên, nói gì đó vào tai Carlos rồi dẫn anh đi.

“Về thay áo đã nhé?” Thẩm Kha thương lượng, “Vài giờ nữa Bella mới đến sân bay.”

Đèn trong xe bật sáng trưng, đây là yêu cầu của Carlos. Anh cuộn tròn người dưới ghế sau, dùng tay nguệch ngoạc vẽ lên cửa kính.

“Không, em muốn đợi Bella.” Carlos trả lời.

Thẩm Kha sợ anh lại không khống chế được bản thân nên không dám hỏi nhiều, ném chai nước xuống, “Uống nước đi, có đói không, anh có bánh mì này.”

“Em phải đợi Bella.”

Nghe thấy câu trả lời cố chấp bướng bỉnh, Thẩm Kha thở dài, lái xe đến sân bay.

Sân bay vào đêm hơi vắng vẻ, Carlos ngồi trước màn hình xem thông tin các chuyến bay.

Thời gian bay từ Charles de Gaulle [*] đến El Prat mất khoảng một tiếng. Vì trời mưa nên chuyến bay sẽ trễ khoảng nửa tiếng.

[*] Charles de Gaulle: Còn gọi là Sân bay Roissy, là sân bay quốc tế lớn nhất nước Pháp, đồng thời là một trong những trung tâm hàng không chính của thế giới. Sân bay mang tên Charles de Gaulle (1890–1970), người lãnh đạo Các lực lượng Pháp tự do, người sáng lập Nền cộng hòa thứ năm của Pháp và cũng là Tổng thống Pháp từ năm 1959 đến 1969. 

Carlos tựa như một con rối không có linh hồn. Anh ngồi bất động, tóc rối tung, vết thương rỉ máu ra ngoài.

Thấy miệng anh hơi động, Thẩm Kha quan sát một lúc mới biết là anh đang đếm số.

Từ phút ba mươi tám đến giờ là hai trăm tám mươi giây.

Thẩm Kha lắc đầu, ngồi chờ cùng anh.

Họ đã biết nhau nhiều năm, anh thường nhìn thấy chàng trai ấy ngại ngùng nói chuyện với người yêu, cười rạng rỡ như ánh mặt trời địa Trung Hải, đôi mắt sáng ngời ngập tràn nụ cười ngọt ngào của cô gái.

Carlos luôn tỏ ra mạnh mẽ, ngay cả khi Bella nói muốn đến Mỹ, anh cũng không yếu đuối như bây giờ.

Anh đột nhiên nhớ đến bài báo của “The Sun”, cuối cùng cũng biết đáp án.

Thẩm Kha vùi mặt vào tay, không biết làm thế nào để xứ lý chuyện này. Nỗi hoang mang chưa từng có bao phủ lên người anh.

Một ánh sáng đỏ chợt lóe, loa thông báo bắt đầu phát lên âm thanh.

Carlos bật dậy, chạy thẳng đến rào chắn. Đi được nửa đường thì anh bỗng quay lại, nhìn vào cửa kính sửa sang lại tóc.

Thấy động tác quen thuộc, Thẩm Kha cũng yên tâm hơn.

Có lẽ chàng trai trước mặt bị bệnh, nhưng Bella chính là thuốc của anh.

Carlos vẫn có cơ hội được cứu.

Tô Thanh Gia xuống máy bay, chen chúc giữa dòng người đông đúc, liên tục nói: “Xin lỗi, làm ơn nhường đường.” Mọi người đều nhìn thấy một cô gái xinh đẹp cố gắng băng qua đám người, nước mưa chảy dọc từ mái tóc đen xuống dưới.

Đoạn đường ngắn ngủi nhưng cô phải dùng tất cả sức lực để vượt qua.

Đoạn đường ngắn ngủi nhưng Carlos phải dùng tất cả dũng khí để chờ đợi.

Viền mắt cô ửng hồng, mặt tái nhợt như giấy. Cô đứng ở lối ra, đám đông bên cạnh lướt qua cô.

Carlos yên lặng nhìn cô, đếm hết 45 phút, tròn 2700 giây. Anh có thể nghe thấy tiếng “sàn sạt” của chiếc đồng hồ cát trong tim.

Đồng hồ cát càng lúc càng vơi đi như muốn nói, cô gái ấy sẽ không xuất hiện.

Tuy nhiên….

Cô đã đội mưa tới trước mặt anh.

Anh có ngàn lời muốn nói nhưng giờ lại không thể nói thành lời.