Mỗi Lần Ghi Bàn Đều Vì Em

Chương 109




Carlos đi rất nhanh, Tô Thanh Gia không biết anh muốn làm gì nên chỉ có thể lo lắng nhìn anh.

Sân vận động rất lớn, hiện tại Carlos chính là tiêu điểm trên sân, tất cả mọi người đều nhìn về phía anh. Chelsea không muốn để ý đến cũng không được. Oleguer quay đầu nhìn bóng dáng cao lớn phía sau, trong lòng dâng lên một cảm giác kì lạ nhưng lại không biết đó là gì.

Thẩm Kha mặc áo đấu của Barcelona ở trong, khoác thêm áo lông mỏng bên ngoài, sững sờ vẫy lá cờ trong tay theo gió.

“Đưa đồ đã chuẩn bị cho em đi.” Carlos đứng ngoài hàng rào nói với anh.

Người đại diện vừa hài hước vừa nghiêm túc này rất được lòng khán giả. Mỗi lần phỏng vấn Carlos chỉ trả lời “Ừ” nên anh nghiễm nhiên trở thành người phát ngôn quan trọng.

Thấy camera quay về phía mình, Thẩm Kha phấn khởi tạo dáng nhưng lại giật mình bởi lời Carlos nói. Anh ngồi giữa biển người hò hét bằng tiếng Tây Ban Nha và tiếng Anh nên phải mất một lúc mới hiểu được câu nói tiếng Trung kia.

Anh lục lọi túi áo khoác rồi ném đồ cho Carlos. Carlos vươn tay bắt lấy, gật đầu tỏ ý cảm ơn.

Thẩm Kha vẫy cờ, nhướng mày động viên: “Đi đi”.

Ánh đèn trên sân vận động sáng trưng, Carlos vừa đi vừa gãi đầu, mắt cụp xuống.

Khán giả nán lại sân theo dõi mọi hành động của anh.

Rijkaard sờ cái đầu húi cua của mình, uống nước suy nghĩ cách đối phó với giới truyền thông.

Carlos chậm rãi đi về phía Chelsea dưới cái nhìn chăm chú của mọi người. Đến khi chỉ còn cách khoảng 5m, anh bỗng chần chừ không bước tiếp, nắm chặt đồ trong tay.

Một lúc lâu sau, Carlos nghe thấy tiếng sàn sạt vang lên bên tai, hòa cùng tiếng hò reo của khán giả, đó chính là tiếng giày đá bóng ma sát với sân cỏ.

Thấy anh không nhúc nhích, Oleguer mỉm cười xin lỗi đồng đội rồi thở dài bước tới. “Hoàng tử đá phạt” – người nổi tiếng nói nhiều lúc này cũng không biết phải nói gì.

Khoảng cách giữa họ thật sự rất gần.

Lúc tranh đấu, khoảng cách giữa họ cũng gần như vậy nhưng vì anh phán đoán sai nên hành trình chinh phục Champions League của Chelsea đành phải kết thúc tại đây.

Nói cho cùng, không cầu thủ nào cam lòng với kết quả thất bại, và anh cũng vậy.

Những tiếng vỗ tay, những tiếng cười vui sướng và những hành động cổ vũ của người hâm mộ đều là phần quà dành tặng quán quân. Anh khao khát thành công, hi vọng sẽ trở thành một cầu thủ vĩ đại nên mới quyết định rời khỏi Barcelona.

Đến Chelsea là do anh ích kỉ, quay về đây thi đấu là sự trớ trêu của định mệnh. Trước khi đội trưởng giải nghệ, cho dù anh có xuất sắc đến đâu thì Barcelona cũng sẽ không cho anh cơ hội thể hiện.

Hai ngày trước khi trận đấu lượt đi diễn ra tại sân vận động Stamford Bridge, anh đã đến quán bar uống rượu thâu đêm. Trên đường trở về, anh đỗ xe ở cửa rồi lang thang ngoài đường lớn. Mưa lớn trút xuống London, những hạt mưa bắn tung tóe thành nhiều bong bóng nước. Anh ngồi xổm xuống muốn chọc vỡ chúng nhưng vì người ngấm men rượu nên không may ngã sõng soài xuống đất.

Người đi đường đều tìm chỗ trú mưa, chỉ có mình anh vừa cười vừa khóc như một kẻ điên. Anh ngồi từ đêm khuya đến hừng đông, lặng lẽ đợi mưa tạnh.

Điện thoại di động ngấm nước, anh lảo đảo quay về sân bóng tập luyện nhưng hoàn toàn không còn chút sức lực nào để chơi bóng. Bác sĩ vội vàng kiểm tra, anh bị sốt cao, cơ thể hao tổn, vậy nên huấn luyện viên đành phải miễn cưỡng yêu cầu trợ lý thông báo về sự vắng mặt của anh trong trận đấu tới.

Khi ấy anh thấy đúng là trong cái rủi lại có cái may.

Đã hơn nửa tháng anh và Carlos chưa liên lạc với nhau. Trước kia, cho dù bận rộn thế nào thì cứ hai ngày họ lại trò chuyện với nhau một lần.

Họ đã cùng nhau tập luyện tại lò đào tạo trẻ, cùng nhau ăn bữa cơm bồi bổ dinh dưỡng, cùng nhau ngủ trong ký túc xá. Mỗi tối khi anh ra ngoài gặp bạn gái, Carlos sẽ ngồi vẽ tranh dưới đèn đợi anh về. Chàng trai tóc vàng mang thang cho anh trèo tường, lúc tập luyện sẽ nhắc nhở anh không được lười biếng.

Quãng thời gian từ lúc Carlos mười một đến mười sáu tuổi, quãng thời gian từ lúc anh mười sáu đến hai mươi mốt tuổi dài biết bao.

Sau này Carlos trở thành tiền vệ số 23 của Barcelona, còn anh đến London và trở thành tiền đạo số 17 của Chelsea.

Bella gọi đến đúng lúc anh đang truyền nước. Cô hỏi lý do tại sao anh lại vắng mặt, anh rút kim trên tay ra, cười trả lời: “Gần đây anh đang theo đuổi một cô gái tóc vàng xinh đẹp. Anh mời cô ấy đi ăn, không ngờ lúc về trời lại mưa to nên anh đành phải đưa cô ấy về nhà. Anh cũng có muốn bị cảm lạnh đâu…Hazz.”

Máu chảy ra men theo lỗ kim nhỏ, anh chủ động kiếm cớ cúp điện thoại.

Nào có cô gái xinh đẹp nào, chỉ có những người qua đường tưởng anh bị điên, sợ hãi bỏ chạy trong mưa mà thôi.

Nước thuốc ở đầu kim chuyền nhỏ giọt trên mặt đất như những hạt mưa ngoài cửa cổ. Anh hi vọng mưa tiếp tục rơi, bệnh lâu khỏi, tốt nhất là…

Anh có thể vắng mặt thêm lần nữa.

Tuy nhiên trời không chiều theo ý người, trận đấu đầu tiên Chelsea đã gặp bất lợi, anh cũng nhanh chóng khỏe lại. Huấn luyện viên yêu cầu anh tập trung sức lực cho trận đấu, tuyệt đối không để chuyện bên ngoài ảnh hưởng đến tâm trạng.

Anh gật đầu bước ra ngoài, vô thức đi đến La Masia. Mấy thiếu niên đang tập bóng trên sân cỏ hệt như anh và Carlos năm ấy.

Huấn luyện viên đang giảng cho một cậu bé hiểu về kỹ năng và các phương pháp tập luyện. Anh không biết ông là ai, chắc hẳn thầy dạy anh và Carlos đã rời đi, La Masia bây giờ không phải La Masia ngày xưa nữa. Anh vô tình nghe thấy huấn luyện viên nhắc đến tên anh, lấy thành công của anh làm động lực cổ vũ ước mơ của các cầu thủ nhỏ.

Ánh mắt của những cậu bé này tràn đầy hồn nhiên và khao khát.

Anh phủi bụi bặm trên người rồi quay về khách sạn.

Hôm nay, thấy tâm trạng Carlos không ổn nên anh đã làm hành động khích lệ tinh thần. May mà các đồng đội không trách cứ, ngược lại còn vỗ vai động viên anh.

Nhớ tới điều này, Oleguer cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn hẳn. “Tìm…tìm anh à?”

Carlos gật đầu, thấp thỏm nhìn Oleguer, sau đó vươn tay ra: “Cho anh này.”

Đó là cây kẹo mút mà cả hai đều rất yêu thích. Trước kia Oleguer thường tặng Carlos kẹo mút cầu vồng nhưng ba năm trước người ta đã ngừng sản xuất loại đó.

Oleguer nhìn chằm chằm nó một lúc lâu, nhận lấy hỏi, “Đừng nói là đồ hết hạn đấy nhé?” Đã lâu lắm rồi anh chưa ăn vị này, bây giờ vị anh yêu thích nhất là vị cam.

Carlos vốn đang căng thẳng chợt dở khóc dở cười, cuối cùng cũng tìm lại được cảm giác ngày xưa: “Em là đại diện của họ, em muốn ăn vị này, anh nghĩ họ đưa không?”

Oleguer cười, bóc giấy gói kẹo ra, thản nhiên ăn kẹo mút trên sân: “Ngon lắm, vị vẫn như trước.”

Thắng thua dường như đều không còn quan trọng nữa, Carlos thoải mái cười rạng rỡ: “Em đã gửi sẵn một thùng dưới quầy lễ tân của khách sạn anh đang ở, nhớ xuống lấy nhé.”

Oleguer cởi chiếc áo ướt đẫm mồ hôi ra đưa cho anh.

Carlos tò mò nhìn qua.

“Carlos, đổi áo đi.” Oleguer nhướng mày.

Carlos gật đầu cởi áo, hai người đổi áo cho nhau.

Các phương tiện truyền thông có mặt tại sân cuống cuồng chụp lại khoảnh khắc đổi áo đấu cảm động nhất trong những năm qua. Tất cả các fan đều hò hét, tiếng vỗ tay vang vọng khắp sân Camp Nou.

Chỉ cần một nụ cười để hóa giải ân oán.

Tô Thanh Gia ôm chặt gối, lau nước mắt.

Trên hành trình trưởng thành, chàng trai này sẽ trải qua nhiều lần gặp gỡ tạo ra bước ngoặt cuộc đời.

Một là tình yêu, hai là tình bạn.

Chàng trai của cô cố gắng dùng cách thức tốt nhất để giữ chặt tình cảm chân thành này.

Đêm khuya ở Pháp, cô dường như có thể cảm nhận được gió biển mằn mặn và hương vị ngọt ngào của kẹo mút trong không khí.

Kẹo mút cầu vồng chính là sản phẩm đọng lại sau khi mưa lớn qua đi.

Oleguer và Carlos cao ngang nhau nhưng lại có khá nhiều điểm khác biệt. Carlos mặc áo của Oleguer trông rất đẹp, còn Oleguer mặc áo của Carlos lại có vẻ hơi chật.

Chàng trai tóc vàng mỉm cười ôm chầm lấy Oleguer, mái tóc vàng và mái tóc nâu tưởng như tương phản mà lại vô cùng hài hòa.

Oleguer bị ôm chặt đến mức hông hơi đau, “Này, mau buông anh ra, anh là một người đàn ông bình thường. Nhóc tóc vàng, nếu mai có người nói anh là người lưỡng tính, anh nhất định sẽ cho nhóc ăn đủ.”

Carlos vỗ nhẹ vài cái nữa mới buông anh ra, thấy dáng vẻ Oleguer mặc áo thì cười đến ngửa cả người ra sau.

Oleguer cũng cảm nhận được rốn bị hở ra ngoài, anh kéo quần áo, hậm hực nói: “Liệu có cơ hội gặp lại ở Word Cup không?”

“Nếu em có thể” Carlos trả lời.

Hai người cùng cười, đập tay nhau giữa không trung, sau đó ai về đội nấy.

Đội trưởng nhón chân ôm lấy cổ Carlos: “Nhóc tóc vàng, tình anh em gắn bó phết, có điều cái áo này hôi quá!!!”

Cả nhóm đều là những người vừa thi đấu xong nên ai cũng hôi hám như nhau.

Carlos đẩy tay anh ra: “Người anh toàn mồ hôi, cách xa em ra.”

Nhiều người không nhịn được bèn cười rộ lên.

Trong phòng thay đồ, huấn luyện viên tổng kết ngắn gọn lại trận đấu, sau đó mọi người giải tán.

Vài người độc thân lên kế hoạch nghỉ ngơi chơi bời một thời gian.

Carlos không đi chơi cùng họ, Thẩm Kha chở anh về trước cửa biệt thự.

Anh tắm rửa sạch sẽ, bỏ chiếc áo kia vào máy giặt.

Trong tủ anh lại có thêm một chiếc áo nữa. Áo số 17 của Chelsea, rất đẹp, anh thật sự rất thích nó.

Sáng sớm hôm sau, tất cả mặt báo đều ca ngợi những gì xảy ra trong trận đấu tối qua. Chỉ riêng “The Sun” là khác biệt, trang báo này đã đem đến cho người đọc một tin tức vô cùng bất ngờ.