Dịch: Lạc Đinh Đang
Tiền Thiển câm lặng... Sao lại là chuyện này! Cô nhớ mình đã từ chối nữ chính rồi cơ mà?! Nữ chính kun loạn đầu à mà lại muốn tìm cô nói chuyện! Hai người vốn không quen, nhân vật chính và diễn viên quần chúng có thể nói chuyện gì với nhau?!
Hiển nhiên Đường Ngự cũng không ngờ Lâm Du Du sẽ đưa ra yêu cầu như vậy. Hắn nhìn kỹ Lâm Du Du ngoan ngoãn đứng một bên, ánh mắt có phần tìm tòi.
"Em biết cô ta?" Đường Ngự quay đầu hỏi Tiền Thiển.
Tiền Thiển gật đầu: "Cô phục vụ ở CoffeeCo, chẳng phải anh cũng biết sao?"
"Tôi không hỏi cái này." Đường Ngự lắc đầu, "Ý tôi là em với cô ta có quen biết gặp nhau riêng không?"
"Mấy lần em gặp cô ấy thì anh đều ở đó mà?" Tiền Thiển nghiêm túc trả lời, nghĩ nghĩ lại thêm một câu: "Nhưng em rất thích cô ấy, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng."
Tiền Thiển nghĩ, vẫn giúp Lâm Du Du nói tốt vài câu, Đường Ngự càng ngày càng chán, ai đời đi lườm vợ tương lai một cái sắc lẻm thế, không sợ sau này nghiệp quật à.
"Nếu vậy thì có gì để nói đâu." Đường Ngự lộng quyền đáp.
Hắn nhìn về phía Lâm Du Du, giọng điệu ôn hòa nhưng không cho phép từ chối: "Vị tiểu thư này, Tình Tình và cô không quen biết, tôi thấy hai người không cần nói chuyện riêng đâu. Yêu cầu của cô chúng tôi không thể đồng ý! Nếu cô có chuyện quan trọng thì nói luôn ở đây đi."
"Nhưng mà..." Lâm Du Du cắn môi, bướng bỉnh nhìn Tiền Thiển. Cô ta không muốn phản bác Đường Ngự khiến hắn khó chịu, nhưng cũng không muốn bỏ qua dễ vậy. Khó lắm cô ta mới tìm được một cơ hội yêu cầu nói chuyện riêng với Tiền Thiển, sao để thất bại từ trứng nước đây?
Tiền Thiển nhìn biểu tình này của Lâm Du Du, biết hôm nay cô ta không bỏ qua dễ như vậy, đương nhiên cũng bất lực khó hiểu sao cô gái này cứ bám không tha diễn viên quần chúng là cô. Dù sao nói chuyện riêng cũng không mất miếng thịt nào, Tiền Thiển quyết định đồng ý.
Đầu tiên cô khuyên Đường Ngự một câu: "Anh đừng khó tính quá, con gái như cô ấy tìm em nói chuyện thì sao." Sau đó quay đầu chuẩn bị đứng lên ra ngoài với Lâm Du Du.
Nhưng mà, Tiền Thiền chưa đứng lên đã cứng người lại.
!!! Bà mợ!!! Quả này chết thật rồi!!!
Cô đưa tay ra nắm thật chặt vạt âu phục trước người Đường Ngự, vội vàng quay đầu nói một câu với Lâm Du Du: "Xin lỗi, đột nhiên tôi nhớ ra hôm nay có việc bận, hôm khác tôi tới quán cà phê tìm cô nói chuyện sau nhé, hiện giờ cô cứ về trước đi vậy?"
Không đợi Lâm Du Du đáp lời, cô đã kéo áo Đường Ngự tới trước mặt mình, ghé tai hắn nhỏ giọng hỏi: "Khi nãy ai đưa nước uống cho em hả? Là ai?"
Đường Ngự sững sờ, nhìn thoáng qua bàn ăn, cũng nhỏ giọng đáp: "Tôi."
"Anh đã uống chưa?!" Giọng nói Tiền Thiển có vài phần vội vã.
Đường Ngự nghe thấy vẻ lo lắng trong giọng nói cô, vội giữ tay cô đang túm áo mình, vừa vuốt nhẹ trấn an, vừa đáp: "Chưa uống."
"Nhanh nhanh cầm cái cốc kia, mang cả em đi nữa. Có thể em sẽ không đứng vững được, đừng để anh trai em phát hiện... Nhanh lên..." Tiền Thiển vội vã thúc giục.
Đường Ngự thấy cô nói vậy, lập tức đưa tay đỡ eo Tiền Thiển, nói một câu với Mạc Vũ: "Hình như Tình Tình uống hơi nhiều, tôi dìu em ấy tới toilet."
Mạc Vũ nhanh chóng đứng dậy: "Để tôi đưa đi..."
Anh chưa nói xong đã bị Đường Ngự cắt ngang: "Không cần, tôi đi là được. Cậu và Cảnh Ngôn cứ ở đây thêm đi, lát nữa tôi sẽ đưa Tình Tình về nhà luôn."
Vì Tiền Thiển đi cùng Đường Ngự nên Mạc Vũ không nghi ngờ gì, chỉ cho là Tiền Thiển uống hơi nhiều nên muốn quay về. Nhưng Kỷ Cảnh Ngôn tỉ mỉ phát hiện trước khi đi Đường Ngự còn cầm theo nửa ly nước còn thừa trên bàn.
Y giả bộ mình cũng phải đi toilet, nói với Mạc Vũ một tiếng rồi đuổi theo Đường Ngự.
"Lão Đường, xảy ra chuyện gì vậy, sao đột nhiên Tình Tình lại say, tôi thấy cậu còn cầm ly nước theo." Kỷ Cảnh Ngôn hơi lo lắng nhìn Tiền Thiển đang dựa nửa người vào ngực Đường Ngự.
Đường Ngự đã phát hiện Tiền Thiển bắt đầu ôm cứng hắn không buông, trong miệng đang lải nhải gì đó nghe không rõ.
Hắn khẽ cắn môi, âm thầm đưa nửa ly nước kia cho Kỷ Cảnh Ngôn: "Tôi đoán là một loại chất đánh lừa thị giác."
"Cái gì?!" Kỷ Cảnh Ngôn cực kỳ kinh hãi nhìn Tiền Thiển: "Sao lại thế..."
"Ly đó là của tôi." Sắc mặt Đường Ngự trầm xuống: "Cho người điều tra. Đừng nói với Mạc Vũ."
Sắc mặt Kỷ Cảnh Ngôn nghiêm túc lên, y nhận cái ly gật đầu: "Yên tâm đi, đầu này giao cho tôi, cậu mang Tình Tình đến bệnh viện trước đi. Sáng mai tôi tới công ty tìm cậu."
Tiền Thiển cảm thấy trên sách toàn chém gió, cái gì mà bị hạ thuốc rồi mơ màng lăn giường, đây là bịa đặt trắng trợn! Giờ cô vẫn tỉnh táo đây này!!! Tiền Thiển chôn đầu trước ngực Đường Ngự, cười ha ha, hiện giờ cô thấy tâm tình của mình rất tốt.
Đường Ngự nhíu mày, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Tiền Thiển: "Tình Tình? Không sao chứ? Chúng ta sẽ tới bệnh viện ngay."
"Rất tốt!" Tiền Thiển ngẩng đầu, gật đầu đầy khoa trương: "Em thấy không nghiêm trọng lắm! Em không sao!" Nói xong lại cười to.
Đường Ngự im lặng giây lát rồi tiếp tục hỏi Tiền Thiển: "Em thấy xung quanh xuất hiện vật thể kỳ lạ nào không? Người quái dị hoặc con vật nào đó? Hoặc nhìn thấy cảnh vật vặn vẹo?"
"Hoàn toàn không!" Tiền Thiển vung mạnh tay, lại nghiêng đầu nhìn Đường Ngự một chút, tiếp tục cười lên: "Thật ra vẫn có!"
"Ồ? Thật sao?" Đường Ngự đỡ cô về phía thang máy: "Em thấy thứ gì kỳ quái vậy?"
"Là anh đấy" Vào thang máy, Tiền Thiển đã hoàn toàn bổ nhào vào người Đường Ngự, đưa tay túm cà vạt hắn, ngẩng mặt lên đến cười hì hì nhìn hắn.
"Hả? Tôi lạ chỗ nào?" Đường Ngự ôm Tiền Thiển, tay nhẹ nhàng xoa đầu cô.
"Anh đẹp trai thế, đương nhiên là kỳ lạ rồi!" Tiền Thiển nhào tới, hôn một cái lên môi Đường Ngự, phát ra một tiếng "chụt" vang dội.
Đường Ngự đưa mắt nhìn Tiền Thiển, triệu chứng không giống chất gây ảo giác lắm... Hắn vỗ vỗ lưng Tiền Thiển, nhẹ giọng hỏi: "Tình Tình, tôi là ai?"
"Là Đường Ngự! Anh không cần hỏi, em đã nói với anh rồi, em rất tỉnh táo!" Tiền Thiển lại hôn Đường Ngự một cái nữa, sau đó cười hì hì nói: "Anh nhìn em là biết, bước vào thang máy mới hôn anh, chẳng phải lo anh bị vợ tương lai nhìn thấy thì không tốt lắm sao!"
"Vợ tương lai? Là ai? Em sợ ai nhìn thấy?" Đường Ngự gật mình, vội nhìn chằm chằm vào mắt Tiền Thiển.
Tiền Thiển lại cười to: Tính bẫy nhau à, Bà đây không mắc mưu đâu! Đã bảo bà đây tỉnh táo rồi! Tỉnh táo! Còn lâu bà đây mới nói cho anh biết Lâm Du Du là vợ tương lai của anh đâu.
7788 sau hậu trường đổ mồ hôi lạnh đầy người. Nó không dám tùy tiện lên tiếng lúc này, rất sợ Tiền Thiển sẽ đáp lời nó trước mặt người khác. Thấy Tiền Thiển không trả lời vấn đề của Đường Ngự, 7788 khẽ thở phào.