Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 60: Tổng giám đốc, tôi thật sự chỉ đi ngang qua (19)




Dịch: Lạc Đinh Đang

Tiền Thiển không để ý cô và Đường Ngự đang ở cạnh quán cà phê của nữ chính. Nếu cô chú ý, nhất định sẽ không sóng vai đi cùng Đường Ngự trước mặt nữ chính. Càng hỏng bét là, ngay trước cửa quán cà phê, tên Đường Ngự không an phận này còn đưa tay xoa đầu cô, không may vừa lúc bị nữ chính đại nhân nhìn thấy. Tiền Thiển cảm thấy muốn chui xuống lỗ cho rồi.

Nhìn Lâm Du Du lao ra từ quán cà phê chạy đến trước mặt họ, Tiền Thiển vội kéo tay Đường Ngự đang đặt trên đầu mình xuống.

Nhưng cô thấy Lâm Du Du đưa mắt qua cô, dừng trên Đường Ngự, trong lòng đều là dáng vẻ Đường Ngự khiến Tiền Thiển thoáng yên tâm. Có lẽ nữ chính - kun chỉ nhìn Đường Ngự, chắc không phát hiện cô đứng bên cạnh đâu.

"Đường tiên sinh!" Giọng nói Lâm Du Du có vài phần vội vã, con mắt xinh đẹp chứa chan tình cảm nhìn chằm chằm Đường Ngự, giống như nhìn thế nào cũng không thấy đủ.

Đường Ngự dừng bước, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Lâm Du Du, không mở miệng.

Lâm Du Du đỏ mặt, lấy hết can đảm nói: "Đường tiên sinh, lâu rồi ngài không tới, tôi rất lo cho ngài, sợ ngài có chuyện gì."

Dường như Đường Ngự nghe cô ta nói vậy thì hơi ngạc nhiên, hắn cười lịch sự với Lâm Du Du: "Cảm ơn cô quan tâm. Tôi không có chuyện gì.”

Lâm Du Du nghẹn họng, có vẻ không biết nói tiếp thế nào. Đường Ngự gật đầu với cô ta, nhấc chân định đi tiếp. Lâm Du Du thấy thế vội vàng ngăn trước người Đường Ngự: "Đường tiên sinh..."

"Có chuyện gì nữa ư?" Đường Ngự tiếp tục dừng lại, tính tình tốt hỏi.

"Tôi... Tôi muốn nói..." Lâm Du Du xúc động ngăn Đường Ngự lại xong rồi không biết nói gì, chỉ xấu hổ nhìn chằm chằm Đường Ngự.

"Nếu không có chuyện gì thì chúng tôi đi trước." Đường Ngự chờ một lát, thấy Lâm Du Du vẫn đứng im ngẩn người, quyết định không lãng phí thời gian với nhân viên phục vụ kỳ quái này nữa.

Nghe Đường Ngự nói vậy, Lâm Du Du đành tùy tiện tìm lý do: "Đường tiên sinh, tôi định hỏi bây giờ ngài tính đi uống trà chiều ư?"

Đường Ngự kiên nhẫn gật đầu: "Rốt cuộc cô có chuyện gì vậy?"

"Tôi... Tôi định nói... Hay là hôm nay ngài uống trà chiều ở tiệm chúng tôi đi. Đã lâu rồi ngài không tới..." Lâm Du Du càng nói tiếng càng nhỏ.

Đường Ngự hít sâu một hơi, hắn đã rất kiềm chế rồi. Uống trà chiều ở đâu là tự do của hắn, có chuyện gì xảy ra với nhân viên phục vụ này vậy?

Vì không kiên nhẫn, ngữ điệu Đường Ngự khó tránh khỏi có phần lạnh lùng: "Chúng tôi muốn tới trung tâm thương mại phía trước ăn bánh."

"Trà bánh ở tiệm chúng tôi cũng rất ngon!" Lâm Du Du nóng lòng: "Bánh Opera nhà chúng tôi rất ngon, thật đấy!"

Lông mày Đường Ngự đã nhíu lại, ánh mắt có phần ghét bỏ nhìn Lâm Du Du: "Tình Tình nhà tôi không thích bánh ngọt vị chocolate."

"Nhưng mà..." Bị Đường Ngự trách vài câu, Lâm Du Du đã lã chã chực khóc. Nhưng cô ta không muốn từ bỏ, vẫn cố chấp chặn Đường Ngự lại, dùng đôi mắt đong đầy ánh nước, điềm đạm đáng yêu nhìn Đường Ngự.

Mà Đường Ngự thì khó chịu nhìn Lâm Du Du, lông mày đã nhăn thành dây liễu.

Tiền Thiển ở cạnh chỉ muốn che mặt... Chuyện gì đang xảy ra thế này! Nhìn tình hình có vẻ nam chính sắp khiến nữ chính bật khóc tới nơi rồi. Xảy ra chuyện gì cô không biết sao?!

Cô thật sự không muốn dính vào mấy chuyện của nam nữ chính đâu!!! Nhưng nhìn cái dáng vẻ này, không dính vào thì giải quyết thế nào đây! Tiền Thiển thấy nhọc ghê cơ.

Được rồi, được rồi! Cuối cùng cô vò mẻ không sợ sứt nghĩ, coi như cô có lòng hòa giải một lần cho Lâm Du Du và Đường Ngự đi! Ai bảo suốt ngày cô ăn chùa với người đàn ông định mệnh của Lâm Du Du chứ, thật sự là nhân quả báo ứng!

"À, cái này..." Tiền Thiển kéo tay Đường Ngự, Đường Ngự lập tức nhìn sang cô.

Hắn nghĩ Tiền Thiển nóng ruột, nắm tay cô nói: "Chúng ta đi ngay đây."

"Không phải, không phải. Em định bảo là nếu cô nhân viên phục vụ này kiên trì như vậy thì chúng ta uống trà chiều ở đây luôn đi." Tiền Thiển tránh tay Đường Ngự.

Đường Ngự có vẻ không tình nguyện: "Sao vậy? Rõ ràng em bảo không thích bánh Opera mà..."

"Chúng ta không ăn bánh đấy. Lần trước anh bảo Kỷ Cảnh Ngôn rất thích bánh Muffin phô mai ở đây, lúc đó gọi lên em vẫn chưa ăn. Hôm nay chúng ta ăn nó đi." Tiền Thiển tặng một like cho trí nhớ của mình. May mà trí nhớ cô tốt, nhớ được mấy thứ vụn vặt này.

"Nhưng mà..." Đường Ngự đang định nói gì đó thì bị Tiền Thiển cắt ngang kịp thời.

"Bánh Matcha không có chân chạy đi được, hôm khác chúng ta tới tiệm bánh ở trung tâm thương mại sau đi. Hôm nay thì ăn ở đây." Tiền Thiển nói xong dẫn đầu bước vào quán cà phê, Đường Ngự bất mãn liếc qua Lâm Du Du, bước theo Tiền Thiển vào quán.

Lâm Du Du cũng không ngốc, cô ta nhận ra sự khó chịu của Đường Ngự, nhưng cô ta không còn cách nào khác. Cô ta thật sự rất muốn giữ Đường Ngự lại, chỉ muốn nhìn hắn thôi...

Trong mắt Lâm Du Du có vài phần tủi thân, nhìn Đường Ngự bước vội đuổi theo Tiền Thiển, trong lòng đau xót vạn phần...

Khi Tiền Thiển bước vào quán cà phê thì nhìn quanh một vòng, không phát hiện Triệu Mính Huyên khiến cô thở phào một hơi. Tình huống hôm nay đủ loạn rồi, thực sự không nên phức tạp thêm.

Đường Ngự kéo Tiền Thiển tìm một vị trí gần cửa sổ. Lâm Du Du bám sau họ, ngăn một phục vụ nam đang định bước tới, đứng cạnh bàn tha thiết nhìn Đường Ngự.

Tiền Thiển liếc qua Đường Ngự đang nhíu mày, lại liếc mắt nhìn bên người Đường Ngự - Lâm Du Du đang đầy mong chờ. Cô thở dài một cái, rất xấu hổ...

Tiền Thiển chờ một lát, cả bàn đều lặng im. Cô nghĩ nghĩ, quyết định không để ý tới hai người kia mà tự chọn món cho mình trước. Tiếc là khi cô nhìn Lâm Du Du, phát hiện Lâm Du Du ôm thực đơn chỉ lo nhìn Đường Ngự, một phần chú ý cũng không chia cho cô. Ai da! Ít nhất cũng phải đưa thực đơn qua đây chứ...

"Cái đó, cô có thể đưa thực đơn cho tôi được không?" Bất đắc dĩ, Tiền Thiển đành phải mở miệng nhở Lâm Du Du.

Lâm Du Du như hồi thần, vội vàng nhìn Tiền Thiển một cái, lại hướng ánh mắt tha thiết về phía Đường Ngự: "Đường tiên sinh, ngài vẫn như cũ chứ?”

Tiền Thiển đỡ trán: Cô gái à!!! Chỗ này còn một người sống sờ sờ đấy... Cũng cần chọn món đấy! Hào quang nam chính của tên Đường Ngự này quá mạnh rồi, ngay cả nữ chính cũng bị làm cho choáng váng...

Đường Ngự cau mày, lạnh nhạt đưa tay về phía Lâm Du Du, nói: "Thực đơn."

Lâm Du Du vội vàng đưa thực đơn cho Đường Ngự, dùng giọng điệu cẩn thận và chờ mong hỏi lại: "Đường tiên sinh vẫn như cũ?"

Đường Ngự không để ý tới cô, vừa chăm chú xem thực đơn vừa trao đổi với Tiền Thiển: "Muốn ăn bánh nướng xốp à? Bữa trưa em ăn gì?"

"Nấu một bát mì." Tiền Thiển duỗi dài cổ ngó xem thực đơn. Sao không ai nghĩ đến việc đưa thực đơn cho cô hả!

"Lại nữa rồi, em lười quá." Đường Ngự cau mày dạy dỗ Tiền Thiển.

"Một người ăn thì rắc rối làm gì, em cũng không biết nấu cơm." Tiền Thiển không quan tâm.