Editor: Tiểu Mập Mạp
"Để ta xem......" Hàn Mục Thanh giả vờ nhìn quanh một vòng: "Muội muội một tờ giấy, Minh Tú ba cái, như vậy trừ đi, Minh Tú phải hát hai khúc!"
"Dựa vào đâu!" Tiền Thiển kéo rớt tờ giấy trên mặt, liền biết tên này không có ý tốt mà!! Đúng là hùng hài tử!! Dù đã 15 tuổi nhưng hùng hài vẫn là hùng hài tử!!
"Hả? Sao lại nói dựa vào đâu?!" Hàn Mục Thanh ra vẻ kinh ngạc, giọng nói khi ở kỳ vỡ giọng có chút khàn: "Ngươi so với Lăng Nhi thua hơn hai ván, thế nào? Ngươi không thừa nhận?"
"Ta khi nào nói không nhận!" Tiền Thiển tức giận muốn lật bàn: "Ta thua, nhưng ta đã dán giấy, có nghĩa là đã nhận phạt, huynh dựa vào đâu mà bắt ta xướng khúc, muốn phạt ta lần nữa? Đây là bất công!"
Hàn Mục Thanh nhìn Tiền Thiển nhướng mày: "Bất công cái gì, rõ ràng rất công bằng! Tờ giấy là tờ giấy, xướng khúc là xướng khúc, không cần gộp làm một.
Hơn nữa ngươi đã xé tờ giấy, ngươi nói ngươi đã nhận phạt, vậy tờ giấy trên mặt đâu? Lấy tới cho ta xem."
"Được rồi! Được rồi!" Hàn Mục Lăng gỡ tờ giấy trên mặt xuống, ở một bên giảng hòa: " bắt đầu lại lần nữa, ném lại từ đầu là được rồi, như vậy cũng tranh cãi, hai người thật không có ngày nào là muốn nghỉ cãi mà."
"Được! Vậy theo muội muội nói, bắt đầu lại, nhưng không cho chơi xấu!" Hàn Mục Thanh bễ nghễ nhìn Tiền Thiển, bộ dáng như muốn nói: Ngươi không còn lời gì để nói nữa đi?
Tiền Thiển thống khoái gật đầu, xoa tay kích động nhìn xúc xắc trước mặt, cô không nhất định sẽ thua......!Đúng không?
Đáng tiếc sự thật chứng minh, ông trời đối với nhân vật quần chúng thật nhẫn tâm, Tiền Xuyến Tử tiểu thư lại thua rồi!!
"Mẹ kiếp! 7788 mau cút ra cứu người!!" Tiền Thiển nhìn xúc xắc trên bàn, mặt đầy vạch đen mà kêu gào 7788.
"Lại làm sao? Cô làm tiểu hài tử còn có thể xảy ra chuyện xấu gì?" 7788 thanh âm lười nhác.
"Mẹ nó đừng vô nghĩa, ta thua! Phải ca hát!" Tiền Thiển lời ít mà ý nhiều.
"Vậy hát đi, lại không mất miếng thịt nào, gọi ta làm gì? Chẳng lẽ muốn ta nghe cô ca hát." 7788 thực ra có chút khích động.
"Ta mà biết hát thì gọi ngươi làm gì?" Tiền Thiển thật muốn lôi 7788 ra đánh một trận: "Ta mẹ nó không biết hát!!"
"Gì? A ha ha ha ha!!!" 7788 cười điên cuồng: "Đời trước cô kéo đàn cello gần 20 năm, vậy mà không biết ca hát?"
"Ai nói kéo đàn cello thì sẽ biết ca hát, ta vốn là không biết! Ngươi thấy ta làm gì có thời gian để ca hát? Mỗi ngày đều cố gắng học tập hướng về phía trước!!" Tiền Thiển oán hận phàn nàn, cô ở thế giới của mình cũng không có thói quen nghe nhạc, chỉ là ngẫu nhiên nghe đến, mấy cái phong cách tình tình ái ái của đời sau, thật sự không thích hợp với quý nữ hơn 10 tuổi! Cho nên cô thật không biết hát!!
"Vậy làm sao!" 7788 duỗi tay: "chẳng lẽ cô đến một bài cũng không biết?"
"Đúng!" Tiền Thiển thống khoái trả lời: "Thời tiểu học tham gia hoạt động kỷ niệm liệt sĩ cách mạng, ta biết hát nhạc cách mạng!"
"Mẹ kiếp! Tiền Xuyến Tử cô không phải chứ! Nhạc cách mạng ở thế giới của cô, không phải là cái bài đại đao bổ xuống đầu đám tiểu quỷ chứ?" 7788 thực không thể tin được, Tiền Thiển vậy mà không đáng tin đến mức này.
"Đúng là cái này, cái này ta biết!" Tiền Thiển trả lời khẳng định: "Ta còn biết mấy bài kiểu vậy cơ!"
"Ngọa tào! Cái này không được! Cô nghĩ bài khác đi!" 7788 mệt não: "Cô sợ là chẳng biết nhạc thiếu nhi luôn? Tốt xấu gì cũng từng được hưởng giáo dục hoàn chỉnh, âm nhạc học được đều vứt cho chố ăn rồi sao?!"
"Đúng ha! Còn có nhạc thiếu nhi!" Tiền Thiển ánh mắt liền sáng lên: "Người mặt trời, tinh bảo và nguyệt bảo."
"Nếu không phải ta không có tay ta sẽ đánh ngươi!" 7788 tức muốn chết: "Sao cô không đáng tin chút nào vậy? tốt xấu gì cũng phải biết bài chúng ta tạo nên đôi mái chèo chứ."
"A......!Ngươi còn biết bài này à! Được vậy liền chọn bài này đi, học âm nhạc ở tiểu học đã học qua!" Tiền Thiển rốt cuộc vừa lòng gật gật đầu.
Bên này Tiền Thiển và 7788 nói đến vui vẻ, bên cạnh Hàn Mục Lăng và Hàn Mục Thanh vẻ mặt tò mò nhìn Tiền Thiển đang ngơ ngác nhìn chằm chằm xúc xắc đã bất động.
"Minh Tú, ngươi không phải lại muốn chơi xấu chứ?" Hàn Mục Thanh rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi.
"Hả? Không!" Tiền Thiển lúc này mới phục hồi tinh thần: "Ta đang nghĩ nên hát cái gì!"
"A......" Hàn Mục Thanh cười rộ lên: "Ngươi thua, hát cái gì sao có thể để ngươi định đoạt?"
Gì? Không cho cô định đoạt?! vậy sao được!! vất vả lắm mới nghĩ ra nên hát cái gì!! Tiền Thiển nhìn chằm chằm Hàn Mục Thanh lời nói chính nghĩa: "Hàn thế tử! Huynh không thể làm khó người quá mức, đã nói sẽ hát, ta muốn hát cái gì liền hát, dây đã xem là phạt! Dựa vào đâu mà để huynh định đoạt?!"
"Trên đời nhiều ca khúc như vậy, để ngươi tự chọn, ai biết ngươi chọn cái gì?! Lỡ như ngươi hát để mắng ta thì sao? Ta không muốn nghe khúc còn bị mắng! Cho nên, ngươi hát cái gì, nhất định phải để ta và muội muội quyết định!" Hàn Mục Thanh nhìn Tiền Thiển cười vô cùng đắc ý.
Lý do của Hàn Mục Thanh thật là làm Tiền Thiển mặt đầy vạch đen: Đậu má! Ai muốn xướng khúc mắng ngươi?! Ai thèm làm chuyện nhàn chán như vậy!? cho rằng ai cũng như ngươi là một hung hài tử sao?!
"Được huynh chọn!" Tiền Thiển suy nghĩ một chút, đột nhiên vui vẻ: "Nói trước nha, bài huynh chọn ta mà biết thì sẽ hát.
Nhưng ta biết không nhiều lắm, nếu huynh chọn bài ta không biết thì làm sao bây giờ? Vậy ta sẽ không hát nữ, như vậy cũng không thể xem là ta thua mà không nhận!"
"Vậy sao được!" Hàn Mục Thanh nghiêm mặt: "Ngươi dây rõ ràng là chơi xấu!"
"A? Sao lại nói ta chơi xấu! Ta rõ ràng......" Tiền Thiển vừa định dỗi trở về đã bị Hàn Mục Lăng ngắt lời.
"Được rồi!" Hàn Mục Lăng nhấp miệng cười: "Ca ca huynh còn muốn nghe hay Tú muội muội xướng khúc hay không?! Ta vất vả lắm mới thắng một lần, bỏ lỡ cơ hội thật tiếc nuối!"
"Lăng tỷ tỷ, tỷ rốt cuộc nói đỡ ai thế!" Tiền Thiển đen mặt, quả nhiên Hàn Mục Lăng dù hiểu chuyện cũng chỉ là tiểu hài tử, có cơ hội vẫn muốn bướng bỉnh!
"Tú muội muội xướng khúc, chuyện như thế khó được sao có thể bỏ lỡ!" Hàn Mục Lăng cười vui vẻ: "Nhưng nếu chúng ta chọn khúc muội không muốn, vậy như vậy đi, ta và ca ca ra đề, muội tới hát, vậy có được không?"
"Như thế rất tốt!" Hàn Mục Thanh vỗ tay: "Cái này xem Minh Tú còn có thể nói gì!"
"Ai muốn trối!" Tiền Thiển với đôi huynh muội không bớt lo này thật không thể làm gì hơn, đối với ca khúc đã nghĩ trước không có hy vọng: "Được được được, Lăng tỷ tỷ nói đi! Ta có thể xướng liền xướng!"
"Được, vậy ta nói!" Hàn Mục Lăng nhẹ nhàng lắc lắc quạt tròn, như đang tự hỏi.
"Muội muội từ từ." Hàn Mục Thanh lại gần kề tai Hàn Mục Lăng nói nhỏ, không biết đang nói cái gì.
Sau một lát, hai huynh muội cùng cười rộ lên.
Tiền Thiển cảnh giác nhìn hai người bọn họ, không biết Hàn Mục Thanh lại bày ra chuyện xấu gì.
May mà, Hàn Mục Lăng hình như cự tuyệt Hàn Mục Thanh, nàng cười đủ rồi mới nói với Hàn Mục Thanh: "Tính! Mới khúc đầu tiên đã đem Tú muội muội dọa chạy thì làm sao bây giờ, chúng ta lần này tùy tiện ra một đề đi."
Hàn Mục Thanh có chút thất vọng, nhưng vẫn thống khoái gật đầu: "Cũng đúng!"
Tiền Thiển vẫn thật cảnh giác, nhưng cô không ngớ ngẩn mà hỏi Hàn Mục Thanh rốt cuộc ra chủ ý gì, miễn cho phải nổi điên.