Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 158: 158: Nam Chính Đại Nhân Tôi Chỉ Là Vai Quần Chúng Ăn Vặt Thôi 31





Editor: Tiểu Mập Mạp
"Ừ!" Tiền Thiển nói xong nửa ngày, Hà Chiêu Lan mới khó khăn đáp lại, hắn cảm thấy giọng mình khô khốc, cho dù cố gắng thế nào cũng không nói tiếp được.

"Hà tổng," Tiền Thiển nghiêng khuôn mặt xấu xí, cười nhìn Hà Chiêu Lan: "Nói với mấy người chị Tôn tôi không sao, đừng lo lắng, còn nữa, tôi có thể phải nghỉ một thời gian, tay phải bị gãy, trong thời gian ngắn sẽ ảnh hưởng tới công việc."
"Không sao, cô nghỉ ngơi cho tốt đi." Hà Chiêu Lan vội vàng trả lời.

Hắn giật giật ngón tay, muốn chạm vào cánh tay bị thương của Tiền Thiển, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

"Không ngờ anh lại tới thăm tôi, thêm phiền toái rồi thật ngại quá." Tiền Thiển hơi nghiêng đầu về phía Hà Chiêu Lan, nói xin lỗi hắn.

"Không sao, cô phải ở bệnh viện vài ngày, tôi giúp cô chuyển qua phòng bệnh một người, viện phí cô không cần lo lắng." Hà Chiêu Lan nhìn hoàn cảnh phòng bệnh của Tiền Thiển, nói ra yêu cầu với cô.

"Không cần! Tôi không phải do tai nạn lao động." Tiền Thiển vui vẻ: "Tôi có bảo hiểm, thuốc men phần lớn sẽ có nhà nước trả.


Hơn nữa, muốn bồi thường cũng là người đẩy tôi xuống chịu, công ty không có lý do phải trả tiền thuốc men cho tôi."
"Cô......" Hà Chiêu Lan do dự một chút, hỏi: "Cô chắc chắn mình bị người khác đẩy xuống sao?"
"Dĩ nhiên!" Tiền Thiển gật đầu: "Chỉ là tôi không nghĩ ra, tôi là một người rất bình thường, không có ai có lý do phải hại tôi."
"Đúng không......" Hà Chiêu Lan cười miễn cưỡng.

"Còn có......" Tiền Thiển hơi nghiêng đầu: "Hà tổng, vị tiểu thanh mai Dương tiểu thư kia của anh có thể nhìn thấy là ai đã đẩy tôi, chỉ là cảnh sát không tìm thấy cô ấy, nếu anh gặp được cô ấy có thể chuyển lời, nói cô ấy đi cục cảnh sát giải thích sự việc không?"
"Ừa......!Chu An An, là như vậy......" Hà Chiêu Lan do dự mãi rốt cuộc cũng mở miệng: "Tôi đã hỏi Mị Mị, cô ấy cũng không biết cô bị ai đẩy xuống, cảnh sát tìm cô ấy cũng vô dụng."
"Không nhìn thấy?" Tiền Thiển hơi kinh ngạc nhìn Hà Chiêu Lan.

"Đúng vậy, cô ấy không thấy cô bị ai đẩy xuống, cô có nhớ lầm không." Đã cắn răng nói ra tiếng, Hà Chiêu Lan càng nói càng trôi chảy: "Có thể lúc ấy cô không cẩn thận trượt chân ngã xuống, quá hoảng loạn, không có nhớ rõ."
Tiền Thiển bình tĩnh nhìn Hà Chiêu Lan nửa ngày, đột nhiên bật cười: "Là Dương tiểu thư nói sao?"
"Chu An An!" Hà Chiêu Lan nhăn mày: "Đừng vì hôm đó ở trung tâm thương mại cô gặp được Mị Mị, liền nghĩ cô ấy có liên quan.

Dù vậy, nghĩ đến tình huống của cô, chúng tôi có thể hỗ trợ cô một ít tài chính."
- ---từ đoạn này đổi xưng hô thành "ngài-tôi" nha vì Tiền Thiển tức rồi----
"Các người?" Tiền Thiển xoay mặt nhìn Hà Chiêu Lan, trên mặt mang ý cười, nhưng ánh mắt lạnh băng, bình tĩnh nhẹ nhàng hỏi: "Là chỉ ai? Là ba người ngài, Dương tiểu thư, Thẩm tiên sinh sao?"
"Chu An An, cô không cần như vậy......" Hà Chiêu Lan nhăn mày, hắn cảm thấy tức giận, nhưng lại không biết lửa giận này là hướng về ai, hắn chỉ có thể cố gắng khống chế cảm xúc của mình, mặt không cảm xúc nhìn Tiền Thiển.

"Hà tổng." Tiền Thiển cười: "Các người không có bất kỳ lý do gì phải hỗ trợ tài chính cho tôi, tôi không cần tiền, bây giờ tôi chỉ yêu cầu Dương tiểu thư cung cấp cho cảnh sát những gì cô ấy biết, chỉ vậy thôi."
"Nhưng Mị Mị cô ấy......" Hà Chiêu Lan mở miệng muốn phản bác, bị Tiền Thiển thô lỗ ngắt lời.

"Hà tổng, xin lỗi ngắt lời ngài, ta biết ngài muốn nói cái gì, ngài không cần phải nói." Giọng Tiền Thiển vẫn bình tĩnh nhẹ nhàng như cũ: "Tôi chỉ cần Dương tiểu thư hợp tác với cảnh sát, nói ra những gì cô ấy đã nhìn thấy ngày hôm đó, tôi cảm thấy yêu cầu của mình không hề quá mức.

Còn việc tôi là tự trượt chân hay bị người khác đẩy xuống......"
Tiền Thiển nhìn chằm chằm đôi mắt Hà Chiêu Lan cười cười: "Tôi cho rằng tôi nói không tính, và Dương tiểu thư nói cũng không tính, từ video giám sát của cảnh sát mới là sự thật.

Từ tốc độ và phương thức tôi rơi xuống, cảnh sát tự nhiên có thể phán đoán ra tôi có bị ngoại lực tác động hay không.


Cái gì cũng phải nói chuyện bằng chứng cứ, Dương tiểu thư cũng không cần lo lắng hợp tác với cảnh sát sẽ có phiền toái gì."
Hà Chiêu Lan á khẩu không trả lời được......!
Sau một lát, Hà Chiêu Lan chật vật đứng lên: "Cô, cô trước hãy nghỉ ngơi tốt đi, tôi hôm khác lại tới thăm." Nói xong, Hà Chiêu Lan chạy trối chết.

Chu An An nói có sách mách có chứng, hắn thấy mình không có gì thể diện nói điều kiện với cô, cô ấy chỉ yêu cầu Mị Mị phối hợp điều tra mà thôi, yêu cầu này quả thật không quá đáng!
Hà Chiêu Lan và ba Chu gặp thoáng qua ở cửa phòng, ba Chu tò mò nhìn thoáng qua người trẻ tuổi anh tuấn này, ông bát quái hỏi Tiền Thiển: "An An, tiểu tử kia tới thăm ai? Lớn lên cũng rất được."
Tiền Thiển nhất phiên bạch nhãn: "Đó là sếp của con!"
"Sếp của con?" Ba Chu nhíu mày: "Hắn tới làm gì?! Ai, đúng rồi, con không phải bảo Dương Di Nhan kia là bạn với sếp của con sao? Con có hỏi sếp con chưa? Sao hai ngày nay không liên hệ được với cô ta?
"Con nghĩ sếp con là tới vì chuyện này." Tiền Thiển hừ lạnh một tiếng: "Con nghe ý hắn, Dương Di Nhan hình như nói với hắn là con tự ngã, muốn đổ tội cho Dương Di Nhan, cho nên hắn mới đến nói muốn hỗ trợ tài chính!"
"Cái gì?!!" Nghe Tiền Thiển nói xong, ba Chu liền tức muốn chết: "Như vậy cũng được! Lòng không quỷ sợ bị điều tra cái gì? Còn hỗ trợ tài chính, nhà chúng ta là vì tiền sao?!"
"Ba, người tức giận vì bọn họ làm gì!" Thấy ba Chu tức giận đến dậm chân, Tiền Thiển vội vàng dỗ: "Con để hắn nhắn với Dương Di Nhan, con nói con có phải tự ngã hay không, con nói không tính, Dương Di Nhan nói cũng không tính, cảnh sát tự có phán đoán.

Nói cô ta nhanh tới phối hợp điều tra."
Ba Chu vẫn hầm hừ: "Sao có thể có loại người này! Rõ ràng trong lòng có quỷ! Lần sau hắn đến, con đừng lộn xộn, ba phải thu thập hắn!"
Hà Chiêu Lan ra khỏi bệnh viện, lấy di động gọi cho Dương Di Nhan: "Nhan Nhan, em ở đâu? Anh vừa từ bệnh viện ra, chúng ta gặp mặt đi......"
Ngắt điện thoại không lâu, hắn lên xe muốn tới nơi hẹn, Thẩm Chu Dao liền gọi tới: "Chiêu Lan, nghe nói cậu mới đi bệnh viện?" Thẩm Chu Dao trong giọng nói có vài phần gấp gáp.


"Ừ! Gặp rồi nói! Tôi đã hẹn Nhan Nhan rồi." Hà Chiêu Lan lãnh đạm đáp, nói xong cũng không chờ Thẩm Chu Dao trả lời liền trực tiếp cắt đứt điện thoại.

Hà Chiêu Lan không có tâm tình ứng phó với Thẩm Chu Dao, hắn cảm thấy, những gì hắn trải qua hôm nay thật sự rất tồi tệ! Cảm xúc bực bội và phẫn nộ quay cuồng trong lòng Hà Chiêu Lan, hắn cảm thấy như có một ngọn lửa xông lên hắn trán, nhưng này ngọn lửa giận này từ đâu mà đến, hướng về phía ai thì hắn lại không biết.

Hà Chiêu Lan hung hăng đập vào tay lái, vùi đầu vào tay lái bất động.

Gần nhất thật khác thường, hắn buồn bực nghĩ, đã bao năm rồi, cảm xúc của hắn chư bao giờ mất khống chế liên túc như vậy, hắn thậm chí không nhớ nổi khuôn mặt biến sắc của Chu An An, chỉ cần nghĩ đến bộ dáng cô như rối gỗ nằm trên giường, nỗi lo lắng đó lại nổi lên, khiến hắn không biết phải làm sao.

Hà Chiêu Lan ghé vào trên tay lái hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, khuôn mặt âm trầm khởi động ô tô, đi đến chỗ hẹn gặp.

- ----
Hình như mn không đọc được thông báo của mình ở cuối chương trước thì phải.

Không thấy ai nói gì là mình sẽ tự làm theo ý mình đó nha!.