Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 132: Nam chính kun à, tớ chỉ là quần chúng ăn vặt thôi (6)




Dịch: Lạc Đinh Đang

Trầm Chu Diêu kỳ quái nhìn nhân viên lạ lẫm trong công ty Hà Chiêu Lan. Ơ kìa, thấy hắn tới chơi, phản ứng đầu tiên không phải chào hỏi tiếp đãi lại đi chạy về bàn mình lấy bánh ăn. Mắc cái bệnh lạ gì thế?!

Tiền Thiển nhồm nhoàm nuốt bánh vào miệng, nghĩ nghĩ, lại cầm thêm một hộp bánh, lúc này mới tới hỏi mỹ nam xinh như hoa lạ lẫm đứng ngoài cửa: "Ngại quá, vị tiên sinh này, xin hỏi anh tìm ai vậy? Vừa nãy không ai ở văn phòng chúng tôi, tôi không nhận được thông báo bên lễ tân là có khách tới thăm."

Trầm Chu Diêu nhìn chằm chằm cô gái lạ lùng trước mặt, thoáng nhíu mày, nhưng từ nhỏ được dạy dỗ tốt nên cuối cùng hắn không nói gì.

Hắn điều chỉnh biểu cảm, lộ ra một nụ cười lịch sự với Tiền Thiển: "Tôi tìm Hà Chiêu Lan, cô là nhân viên mới à? Tôi họ Trầm, là bạn Hà Chiêu Lan." Nói xong lách qua Tiền Thiển định đi tới văn phòng Hà Chiêu Lan.

"Trầm tiên sinh, bây giờ Hà tổng không ở trong văn phòng." Tiền Thiển thầm thở phào trong lòng, may là cô đoán chuẩn, vị này là nam chính thật.

Cô đuổi kịp Trầm Chu Diêu, nở một nụ cười chuyên nghiệp: "Trầm tiên sinh, Hà tổng đang ở phòng họp tầng 27. Giờ cuộc họp vẫn chưa kết thúc, anh cần tôi báo lại cho Hà tổng không? Hay là ngài muốn chờ một chút?"

Trầm Chu Diêu quay đầu liếc Tiền Thiển, một lát sau khẽ gật đầu: "Tôi không vội, cứ ở đây chờ cậu ta vậy."

Tiền Thiển vội đưa Trầm Chu Diêu tới ngồi trêи ghế sô pha, rồi nhanh chân chạy tới khu nước uống, tìm lá trà chuyên dụng của Hà Chiêu Lan pha một chén đặt trước mặt hắn. Tới khi Trầm Chu Diêu nâng chén trà lên uống một ngụm, cô lịch sự đứng một bên hỏi: "Trầm tiên sinh, vừa rồi chị Tôn bảo tôi đặt cơm cho Hà tổng, tôi muốn hỏi một chút, ngài tới tìm Hà tổng là định ăn cơm trưa cùng Hà tổng à? Có cần tôi đặt một phần cơm cho ngài không?"

"Không cần!" Trầm Chu Diêu lắc đầu: "Ngươi cũng không cần đặt cho Chiêu Lan đâu, chúng tôi sẽ ra ngoài ăn."

Tiền Thiển vui vẻ gật đầu rồi lùi lại. Cô biết Trầm Chu Diêu đã tới thì kiểu gì Hà Chiêu Lan cũng không ăn trưa ở công ty, cô chỉ mượn lý do đặt cơm để xoát cảm giác tồn tại thôi. Không biết Trầm Chu Diêu có chú ý tới hộp bánh cô vẫn ôm trong tay không…

Trầm Chu Diêu có để ý tới nó! Nhưng hắn không liên tưởng tới thanh mai trong quá khứ, ngược lại cảm thấy Tiền Thiển khá trẻ ranh. Xem phong cách làm việc của Tiền Thiển vô cùng quy củ, rất có chừng mực, nhưng cứ ôm khư khư hộp đồ ăn vặt trong tay, dạng nhân viên kiểu này không biết phải đánh giá ra sao.

Tiền Thiển y lời thư ký Tôn dặn, sau khi đặt xong cơm trưa thì lén nhìn Trầm Chu Diêu đang nhàn nhã ngồi trêи ghế. Cơ hội tốt đây rồi! Đúng không? Đúng không!!! Trong văn phòng chỉ có cô và Trầm Chu Diêu, nếu giờ cô ăn bánh, có phải hắn sẽ chú ý tới không?!!

Nghĩ tới đây, Tiền Thiển lập tức bóc hộp bánh vẫn ôm trong tay ra, cầm một miếng bánh xốp nhét vào miệng. Vừa ăn vừa âm thầm quan sát Trầm Chu Diêu, hử, không có phản ứng gì, vậy… ăn thêm một cái nữa! Tiền Thiển đau khổ nhét thêm một miếng bánh vào miệng mình.

"Cô đói lắm à?" Cuối cùng Trầm Chu Diêu cũng mở miệng, hắn bao dung bảo: "Cô cứ ăn thoải mái đi, không cần chú ý tới tôi đâu, tôi không có ý kiến gì với việc cô ăn vặt cả."

Ha ha… Vậy cảm ơn anh nhiều nha! Tiền Thiển nước mắt giàn giụa, đành phải cười ngại ngùng với Trầm Chu Diêu, sau đó tiếp tục đau khổ ăn.

Lúc Hà Chiêu Lan và thư ký Tôn trở về thì nhìn thấy cảnh này: Trầm Chu Diêu bưng một ly trà ngồi ngẩn người trêи ghế sa lon, không biết đang nghĩ gì, mà Tiền Thiển, vừa nghiêm túc nhìn phía trước vừa liên tục nhét bánh vào miệng mình.

"Chu An An!" Thư ký Tôn sắp tức trào máu! Con nhóc Chu An An thèm ăn tới thế à?! Không biết nhìn hoàn cảnh xung quanh chút nào cả! Quăng bạn của sếp ra một bên không thèm chiêu đãi cho tốt, bản thân thì vội vàng hốc bánh. Sếp về rồi vẫn còn ngồi im đó, nghĩ mình là đại gia đó ư. Chị chắc chắn không thừa nhận đây là cấp dưới của mình đâu! Quá mất mặt rồi!

Bị thư ký Tôn quát cho một câu Tiền Thiển mới sực tỉnh, sếp về rồi kìa. Cô vội vàng quăng bánh trong tay xuống, tìm tờ khăn giấy lau vội lau tay, rồi cầm một tờ giấy đưa cho thư ký Tôn và Hà Chiêu Lan. Biết Hà Chiêu Lan có bệnh thích sạch sẽ, Tiền Thiển cố ý đứng cách một khoảng khá xa.

"Tổng giám đốc, chị Tôn, mọi người về rồi à. Đây là bản ghi điện thoại khi nãy." Tiền Thiển đưa giấy cho sếp trực tiếp của mình là thư ký Tôn, chứ không đưa vào tay Hà Chiêu Lan.

Cô lui ra sau một bước, tiếp tục báo cáo: "Những cuộc gọi khác đều không quan trọng lắm, chỉ là Trương tổng của Công ty Công nghệ muốn Tổng giám đốc trả lời nhanh, hình như anh ta vừa gọi cho Tổng giám đốc nhưng không ai nghe máy nên mới gọi tới văn phòng. Chắc là có chuyện quan trọng gì đó. Bên cạnh đó thì quản lý của Công ty Imagee cũng gọi tới, muốn hẹn gặp Tổng giám đốc, tôi đã trả lời là sẽ xin chỉ thị rồi báo lại sau."

"Còn nữa." Tiền Thiển chạy đến bên cạnh bàn làm việc ôm hai cái thùng ra: "Đây là hàng chuyển phát khi nãy, một phần là đưa Tổng giám đốc, người giao hàng bảo tôi đây là hàng mẫu ngài đặt. Một phần khác là đưa trợ lý Lương, ghi rõ đồ dễ vỡ."

"Ừm, chắc cũng là hàng mẫu đấy." Hà Chiêu Lan gật đầu, dặn Tiền Thiển: "Đưa hết tới phòng làm việc của tôi, báo cho Giám đốc thiết kế 3h chiều tới văn phòng gặp tôi."

"Vâng." Tiền Thiển dạ một tiếng rồi ôm thùng tiến vào phòng làm việc của Hà Chiêu Lan.

Thư ký Tôn nhìn cô chạy tới chạy lui thì khẽ thở dài. Nói Chu An An không đáng tin thì trong công việc rất cẩn thận chu đáo. Nhưng bảo đáng tin thì thi thoảng IQ tụt xuống nghiện ăn bánh là bệnh gì? Bảo người ta phải đánh giá thế nào đây?

Hà Chiêu Lan lại dặn thư ký Tôn vài câu, kế đó cười tươi nhìn Trầm Chu Diêu: "Chu Diêu, để cậu đợi lâu rồi."

Trầm Chu Diêu đứng cười vui vẻ với Hà Chiêu Lan: "Không lâu lắm đâu, sắp tới tôi rảnh lắm, chúng ta lâu rồi không gặp, tới tìm cậu ăn một bữa thôi."

Hà Chiêu Lan bật cười, bước ra ngoài với Trầm Chu Diêu.

Lúc Tiền Thiển đi ra đã không thấy bóng dáng nam chính và nam phụ đâu nữa. Cô thở dài đầy tiếc nuối, còn tính biểu diễn màn ăn bánh xốp trước mặt hai người này cơ! Hai người này ở cùng nhau, cô ăn vặt cũng hiệu quả hơn, đỡ khỏi tách ra ăn nhiều lần. Bánh khó ăn như thế, cứ nghĩ tới là trào nước mắt…

Thư ký Tôn thấy Tiền Thiển phờ phạc nhìn gói bánh đóng hộp, không khỏi nói bằng giọng kỳ quái: "Em sao thế? Muốn ăn vặt à? Vậy em ăn đi, bây giờ là giờ nghỉ trưa, sếp cũng đi rồi, không ai quản em nữa đâu."

"Ha ha… Lúc nãy em ăn nhiều quá, giờ hơi no." Tiền Thiển hơi ngại, hình như cô đều ăn vặt vào những lúc không thích hợp cho lắm khiến sếp đâu đầu ghê nhỉ?! May là thư ký Tôn dễ tính, không kiếm chuyện với hành vi khác thường của cô. Tiền Thiển âm thầm quyết định, sau này càng phải chăm chỉ trong công việc hơn! Cũng giảm bớt ấn tượng không hài lòng của thư ký Tôn với mình.