Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 123: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện (42)




Dịch: Lạc Đinh Đang

Chương Hàm Ly nhìn liếc qua ngựa giống nam, gương mặt lạnh lùng gật gật đầu. Đương nhiên y sẽ không từ chối yêu cầu của gã ngựa giống, phải đi cùng họ thì lúc vào bí cảnh mới tiện hạ thủ.

Linh thuyền nhỏ của Tiền Thiển dừng ở vị trí doanh địa của các tán tu. Lúc Chương Hàm Ly dẫn ngựa giống nam và Chu Linh Nguyệt leo lên linh thuyền, Lục Phù Diêu đang chải đầu cho Tiền Thiển.

"Hôm nay chải búi tóc Linh xà nhé?" Một tay Lục Phù Diêu nâng tóc Tiền Thiển, tay kia cầm dây cột tóc ước lượng phần tóc trêи đầu Tiền Thiển.

"Chải bừa búi tóc đôi là được rồi, không phải lát nữa chúng ta vào bí cảnh à? Búi tóc Linh xà phức tạp thế lát chạy loạn trong bí cảnh sẽ rối hết" Tiền Thiển ôm Tiền Mãn Mãn, cũng tập tết bím tóc nhỏ trêи đầu nó.

"Có ta ở đây nàng sợ gì chứ." Lục Phù Diêu cười, cầm dây cột tóc nhẹ chọt đầu Tiền Thiển: "Rối thì ta chỉnh lại cho nàng."

Ngựa giống nam trông thấy đôi mắt chứa đầy ý cười của Lục Phù Diêu thì không sao bình tĩnh nổi. Trái tim gã đập dồn dập! Con ngươi xinh đẹp thế khiến người ta chết chìm trong đó cũng không hối hận. Lòng tham của gã ngựa giống không sao nén nổi. Đôi mắt mỹ lệ bậc này! Gã nhất định phải đạt được nữ nhân này!

"Tiên tử thật khéo tay, nếu búi tóc Linh Xà này nàng chải trêи đầu mình còn nổi bật rực rỡ hơn nữa." Ngựa giống nam nhìn thoáng qua búi tóc Lục Phù Diêu cột hờ sau gáy, tâng bốc.

Lục Phù Diêu đưa mắt dửng dưng liếc gã một cái, không hề đáp lời, lại hạ mắt tiếp tục chải đầu cho Tiền Thiển.

"Tỷ tỷ thương tiểu bối thật đấy, ngay cả chải đầu cũng tự tay làm. Chẳng lẽ đây là nữ nhi thân sinh của tỷ à, không thì sao lại yêu thương nâng niu trong lòng bàn tay như vậy." Ánh mắt Chu Linh Nguyệt lóe lên, ngoài cười nhưng trong không cười.

"Tiền bối nói chuyện này hả." Tiền Thiển cười hì hì nhìn sang tay ngựa giống đã giận tái mặt bên cạnh Chu Linh Nguyệt: "Nhìn mặt mũi ta thế này sao lại là con của sư thúc tổ chứ, sư thúc tổ ta sinh đẹp nhường ấy cơ mà! Lại nói, sư thúc tổ nhà ta chưa lập gia đình, tiền bối đùa thế hơi lỗ mãng."

"Nguyệt Nhi, nàng thất lễ rồi, nhanh xin lỗi tiên tử." Sắc mặt ngựa giống nam nặng nề.

"Phong ca ca..." Chu Linh Nguyệt ấm ức mở lời, bản thân nữ nhân này không rõ lai lịch, nàng ta đâm chọc vài câu thì sao.

Tiền Thiển vẫn cười tủm tỉm, y như phát ngôn viên của Lục Phù Diêu: "Không cần xin lỗi, cũng không phải chuyện lớn gì. Sư thúc tổ nhà ta không phải người hay chấp nhặt."

Ngựa giống nam lập tức tung hứng theo: "Ta biết tiên tử là người rộng lượng mà, tiên tử nàng..." Gã vừa nói vừa định xích tới gần Lục Phù Diêu.

"Sư phụ, Huyền Giám sư thúc tới đưa ngọc bài." Chương Hàm Ly đi nhanh mấy bước, chặn giữa người Lục Phù Diêu và ngựa giống nam. Ngựa giống nam khẽ lườm y một cái, trong lòng oán trách Chương Hàm Ly không thức thời. Nhưng đang trước mặt Lục Phù Diêu, gã cũng không dám nói thêm điều gì.

Gã móc hai cái ngọc bài ra, đáng định đích thân đưa tới tay Lục Phù Diêu, nửa đường lại bị Chương Hàm Ly nhận lấy.

"Đa tạ!" Lục Phù Diêu nhận ngọc bài từ tay Chương Hàm Ly, lạnh nhạt cảm ơn ngựa giống nam.

"Tiên tử khách khí, đều là việc ta nên làm." Ngựa giống nam ý cười đầy mặt: "Nếu tiên tử không ngại thì để ta và Nguyệt Nhi nghỉ ngơi một lát trêи linh thuyền của nàng được không? Lát nữa chúng ta cùng tiến vào bí cảnh, ở cạnh giúp đỡ nhau cũng là việc nên làm. Tiểu tiên tử tu vi không cao, chúng ta cũng có thể giúp đỡ chăm sóc một hai."

Tiền Thiển thầm bĩu môi, muốn lôi kéo làm quen với Lục Phù Diêu cũng đừng lấy cô tạo cớ chứ. Dù cô tu vi thấp nhưng ít nhất đã sống hơn bốn mươi năm ở thế giới này, đặt ở thế giới bình thường đã là phụ nữ trung niên rồi. Giờ bị tay ngựa giống này nói như thể cô là trẻ vị thành niên ấy.

Thấy Tiền Thiển và Lục Phù Diêu đều không đáp lời, ngựa giống nam tự nhiên dẫn Chu Linh Nguyệt ở lại linh thuyền. Gã nghĩ hết cách muốn nói vài câu với Lục Phù Diêu, tiếc là Lục Phù Diêu đều hờ hững lạnh lẽo, bầu không khí vô cùng xấu hổ. Tiền Thiển và Chương Hàm Ly lười xen vào, dứt khoát ngồi một bên đả tọa.

May là không chờ quá lâu thì bí cảnh Tiểu Chu Thiên có động tĩnh, Lục Phù Diêu không để ý tới ngựa giống nam, kéo Tiền Thiển một cái, còn thuận tiện nhắc Chương Hàm Ly: "Hàm Ly đuổi theo."

Chương Hàm Ly không nói lời nào, cầm trường kiếm của mình theo sau lưng Lục Phù Diêu, bước tới trận pháp tiến vào bí cảnh.

"Tiên tử..." Ngựa giống nam vội vàng đi theo Lục Phù Diêu, quên béng luôn Chu Linh Nguyệt bên người, khiến nàng ta tức đến mức giậm chân đuổi phía sau.

Ở lối vào bí cảnh, ngựa giống nam la ɭϊếʍ tới gần đoàn người Tiền Thiển, cười nói với Lục Phù Diêu: "Tiên tử, chúng ta nắm tay nhau được không, miễn cho lúc vào bí cảnh bị tách ra."

Lúc đầu gã không mong đoàn người Lục Phù Diêu sẽ đồng ý, chỉ ngỏ ý hỏi thử mà thôi, ai ngờ Chương Hàm Ly đột nhiên quay đầu lại, giọng điệu nhiệt tình quá mức đáp: "Huyền Giám sư thúc có thể nắm tay ta, ta giữ chặt Tiểu Thiển, sư phụ muốn ôm Tiểu Thiển nên sợ không rảnh tay."

"Tốt! Tốt!" Ngựa giống nam nghe vậy hân hoan, gã không ngại nắm tay tên nam nhân Chương Hàm Ly này. Chương Hàm Ly chịu để gã nắm tay tức là mỹ nữ áo xanh đã chịu đồng hành trong bí cảnh với gã. Điều này khiến gã vui không để đâu cho hết.

Cái vui này khiến gã quên luôn Chu Linh Nguyệt. Lúc truyền tống Chu Linh Nguyệt cố sức túm chặt góc áo gã, nhưng mà, ngựa giống nam t*ng trùng lên não chỉ lo nhanh nhanh kéo ống tay áo Chương Hàm Ly, mắt thì nhìn chằm chằm Lục Phù Diêu hai tay ôm Tiền Thiển. Sau khi tiến vào bí cảnh, thậm chí gã còn không phát hiện Chu Linh Nguyệt rời ra...

Chu Linh Nguyệt lạc rồi! Lạc hay lắm!!! Tiền Thiển và Chương Hàm Ly mừng thầm trong lòng. Giết người diệt khẩu không nên để kẻ nào trông thấy cả! Ánh mắt Chương Hàm Ly nhìn ngựa giống nam đầy hưng phấn.

Rời khỏi truyền tống trận, Chương Hàm Ly ngầm trao đổi ánh mắt với Tiền Thiển, Tiền Thiển lập tức hiểu ý. Cô giả bộ ngu ngốc cười cười: "Tiền bối, sư thúc tổ ta muốn dẫn ta và Chương sư thúc đi lịch luyện, khả năng sẽ tới cung đường khá vắng, nếu ngài cũng đi theo chúng ta rồi chậm trễ công việc thì sao?"

Ngựa giống nam nghe vậy lập tức cười: "Không không, ta vốn không có mục tiêu cụ thể, tiến đến tìm vận may mà thôi, đi đường nào cũng như nhau, cứ để ta đi cùng mọi người đi. Làm vậy cũng tiện trông nom tiểu tiên tử và Chương sư điệt."

"Vậy chúng ta lên đường đi. Thời gian có hạn, đừng mất thời gian nữa." Lục Phù Diêu gật đầu với tên ngựa giống rồi đưa Tiền Thiển ngự kiếm bay đi trước.

Cuối cùng cũng được Lục Phù Diêu đáp lại, ngựa giống nam mừng rỡ trong lòng. Gã không nghĩ nhiều, trực tiếp ngự kiếm theo sát Lục Phù Diêu. Đi sau cùng là Chương Hàm Ly khẽ nhếch miệng cười.

"Sư thúc tổ, ngài chọn địa điểm xong chưa?" Tiền Thiển ôm eo Lục Phù Diêu, khẽ hỏi bên tai hắn.

"Yên tâm, ba mươi năm trước bí cảnh Tiểu Chu Thiên đã mở ra một lần." Khóe miệng Lục Phù Diêu hơi cong lên. Hôm nay xử đẹp tên ngu kia, sau đó luyện chế một thân thể mới, vậy là hắn có thể sống thoải mái với Tiểu Thiển nhà hắn rồi...