Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 121: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện (40)




Dịch: Lạc Đinh Đang

Lục Phù Diêu dùng linh lực bao trùm ngọc trâm, từ từ nhắm mắt lại, tựa như đang cảm giác thứ gì đó. Sau một lát, hắn đột ngột mở mắt ra, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía.

"Quả nhiên ta đoán không sai!" Lục Phù Diêu chậm rãi nhếch miệng: "Tự đưa tới cửa tìm chết! Không ngờ ta lại bị một thằng ngu như thế đoạt xá."

Ngoại trừ Lục Phù Diêu, hai người ba thú còn lại đều đần mặt, có chuyện gì thế?!

"Sư phụ, rốt cuộc trâm ngọc này có tác dụng gì? Mãn Mãn bảo năng lực dao động trêи trâm ngọc và trêи người vị ở Kiếm Phong kia giống nhau, vậy có phải cũng có Tiên Phủ không?" Cuối cùng Chương Hàm Ly không kiềm được tò mò, chẳng lẽ là Tiên Phủ thật ư? Không biết thân phận vị đại năng trước kia là gì, thế mà có thể thu giấu hai tòa Tiên Phủ.

"Không." Vẻ mặt Lục Phù Diêu khá vui: "Trước khi gặp chuyện ta đã vào cái động phủ đó, nếu ta đoán không sai thì nó thuộc về một đôi đạo lữ tình cảm mặn nồng."

Hắn chỉ chỉ Tiền Thiển: "Đai lưng và trâm cài đầu của Tiểu Thiển là ta lấy từ đó. Chất liệu và kiểu dáng luyện chế mấy thứ ấy đều giống đai lưng ta đang dùng."

Tiền Thiển cúi đầu nhìn đai lưng mình, lại nhìn Lục Phù Diêu. Vậy mà cô không hề phát hiện, thì ra đai lưng của cô và Lục Phù Diêu giống nhau thật đấy, chẳng lẽ là đồ tình nhân?

"Trâm ngọc này đặt cùng chỗ với nhẫn ngọc, lúc đó ta đã nhìn ra một đôi nhưng không nghĩ tới sau khi luyện hóa bọn chúng đều đạt được Tiên Phủ như nhau. Giống như là một Tiên Phủ có hai cái chìa khóa, chia ra thuộc về một đôi tình lữ." Lục Phù Diêu cầm cái trâm ngọc lên: "Thật sự là tinh xảo, người luyện chế trâm ngọc và nhẫn ngọc nhất định công lực phi phàm."

"Nói như vậy thì nếu sư phụ luyện hóa trâm ngọc là có thể cùng hưởng Tiên Phủ với vị trêи Kiếm Phong kia?" Chương Hàm Ly kϊƈɦ động, đây chính là Tiên Phủ tùy thân đó! Là bảo vật trong truyền thuyết! Sợ rằng bây giờ chỉ còn một cái như thế thôi.

"Ta đoán..." Lục Phù Diêu thoáng trầm ngâm: "Nếu hai người đồng thời có được Tiên Phủ thì kiểu gì cũng có hạn chế. Nếu không, bất kỳ kẻ nào cầm nhẫn ngọc hoặc trâm ngọc đều được chia sẻ Tiên Phủ với chủ nhân à? Hẳn chủ nhân Tiên Phủ không muốn chuyện này xảy ra."

"Sư phụ có biết hay không, hạn chế như nào? Chẳng lẽ..." Chương Hàm Ly nhìn thoáng qua Tiền Thiển: "Chẳng lẽ giống Tiểu Thiển và sư phụ, phải lập ngôn thệ hoặc là khế ước thần hồn đạo lữ tương tự?"

Tiền Thiển: Đừng nhắc tới ngôn thệ được không... Đó là lịch sử đen thôi...

"Khá lắm!" Lục Phù Diêu gật đầu: "Ta cũng đoán vậy. Nếu bạn lữ đã lập khế ước thần hồn thì sẽ không phản bội nhau, cùng hưởng Tiên Phủ cũng là hợp tình lý. Nếu ta có Tiên Phủ, cũng nhất định sẽ nghĩ cách để Tiểu Thiển có thể ra vào tự do. Không nói những cái khác, chí ít có thể bảo vệ an toàn tuyệt đối."

"Có lý!" Chương Hàm Ly gật đầu: "Nếu nhất định phải bạn lữ đã lập khế ước thần hồn mới cùng hưởng được thì cũng là cân nhắc trêи phương diện an toàn, phòng ngừa kẻ có dụng tâm giết người đoạt bảo. Kẻ khác cầm nhẫn ngọc hoặc trâm ngọc đều vô dụng, trừ phi đồng thời giết chết hai người."

"Nhưng nếu thật sự là vậy, chúng ta cầm trâm ngọc cũng vô dụng!" Tiền Thiển hơi thất vọng nhìn trâm ngọc, còn lâu Lục Phù Diêu mới lập khế ước thần hồn với tay ngựa giống kia.

"Chưa hẳn!" Khóe miệng Lục Phù Diêu cong lên nụ cười quỷ dị: "Ta vừa thử qua, ngọc trâm này vẫn ở trong trạng thái có thể luyện hóa, nói như vậy... bất kỳ người nào đạt được trâm ngọc hoặc nhẫn ngọc cũng có thể cùng hưởng Tiên Phủ. Nguyên nhân là do tên đần kia chưa hạ thần hồn lạc ấn cho Tiên Phủ, cho tới bây giờ, Tiên Phủ vẫn là trạng thái được luyện hóa ban đầu của ta."

"Nếu thế thì bây giờ sư thúc tổ ngài luyện hóa trâm ngọc, kết quả xấu nhất chính là cùng hưởng Tiên Phủ với tên cặn bã kia? Nếu may mắn, thậm chí có thể hoàn toàn luyện hóa Tiên Phủ trước một bước, hạ thần hồn lạc ấn lên đó. Như này chẳng hóa chúng ta có thể bóc Tiên Phủ khỏi người gã ư?" Tiền Thiển chấn kinh, sao nam chính ngựa giống ngu vậy?! Thế mà cũng sơ suất chỗ này được?!

"Hẳn là ngu ghê ~” Giọng 7788 truyền tới: "Gã không thôn phệ thần hồn của Tiêu Đồng Phong, không có ký ức, toàn bộ tri thức phải học lại một lần."

Quả là chọt trúng trọng tâm! Nháy mắt Tiền Thiển bình tĩnh lại... Người ta bảo không tìm đường chết sẽ không phải chết, khuyết thiếu tri thức còn bày đặt này kia, vì cua gái tự tay dâng vật quan trọng đó cho Lục Phù Diêu. Cảm giác bi kịch lần này của nam chính hơi oan.

"Sư phụ, để luyện hóa trâm ngọc hoàn chỉnh cần bao lâu? Nếu như có thể, hay là cố gắng chặt đứt đường lui của gã trước khi tiến vào bí cảnh Tiểu Chu Thiên." Chương Hàm Ly nhìn về phía Lục Phù Diêu, ánh mắt kiên định.

"Chỉ là Tiểu Thiển, thiệt thòi cho nàng rồi, vốn trâm ngọc này ta để lại cho nàng." Lục Phù Diêu cầm trâm ngọc thở dài.

"Hả? Ta thiệt thòi cái gì chứ, vốn trâm ngọc cũng không phải của ta, ta cũng không đủ tu vi luyện hóa. Hơn nữa..." Tiền Thiển ngó đầu nhìn thoáng qua trâm ngọc: "Nếu sư thúc tổ hoàn toàn luyện hóa trâm ngọc, mọi người đoán xem nhẫn ngọc có tự chạy về không? Ta cảm thấy rất có thể, trước đó cây trâm này cũng tự chạy đi đấy."

"Rất có khả năng!" Chương Hàm Ly cười: "Đến lúc đó để Tiểu Thiển luyện hóa ngọc giới là được, đều giống nhau cả."

"Sao giống nhau được, chủ nhân ta là nam nhân, loại trâm bóng bẩy này cài lên không uy phong tẹo nào." Tiền Mãn Mãn nghiêm túc phản đối.

"Vậy thì cài trêи đầu Thiển Thiển thôi, dù sao họ có tách ra đâu, sao ngươi đần thế!" Tiền Đa Đa lập tức tỏ vẻ khinh bỉ với trí thông minh của Tiền Mãn Mãn.

Cơ hội đưa tới cửa, đám Tiền Thiển nhất định sẽ không bỏ qua. Sau khi mấy người xác định, Lục Phù Diêu bắt đầu bế quan luyện hóa trâm ngọc. Đây là lần thứ hai hắn luyện chế Tiên Phủ, lần này thật sự là vô cùng thuận lợi, tu vi của hắn cao hơn trước đó một cảnh giới lớn, thời gian lại rất dư dả. Trong ba ngày hắn đã khắc lạc ấn thần hồn của mình lên Tiên Phủ. Giờ khắc này, Tiền Thiển cũng tương liên thần hồn với hắn cũng cảm giác được...

Một người khác có cảm giác chính là gã ngựa giống kia. Lúc đó, gã đang ôm Chu Linh Nguyệt lăn qua lăn lại trêи giường, tay gã vói vào vạt áo Chu Linh Nguyệt, không ngừng nhào nặn trước ngực nàng ta. Đúng lúc này, ngựa giống nam đột nhiên dừng lại, dường như có loại sức mạnh nào đó mạnh mẽ bóc tách khỏi người gã, loại đau đớn tận xương tủy kia khiến gã động cũng không dám động. Gã không biết mình bị làm sao, cũng không biết rốt cuộc mình đã mất đi cái gì.

"Phong ca ca, chàng sao thế?" Chu Linh Nguyệt mị nhãn như tơ, thấy gã không động, còn hờn dỗi đẩy gã một cái. Nhưng chính cái đẩy này lại khiến gã ngựa giống phun một búng máu, tung tóe đầy mặt Chu Linh Nguyệt.

"Phong ca ca! Chàng sao thế này! Chàng đừng làm ta sợ!" Chu Linh Nguyệt lập tức luống cuống, nàng ta quần áo lộn xộn vội đứng lên, nhanh chóng tới xem ngựa giống nam ngã xuống giường không nhúc nhích.

Trong miệng gã ngựa giống liên tục trào máu tươi, ý thức mất hết. Chu Linh Nguyệt dùng sức cạy miệng gã ra, nhét vào một viên đan chữa thương thượng phẩm. Sau một lát, máu dần dần ngừng lại, nhưng gã vẫn bất tỉnh trêи đất. Lần hôn mê này của gã thẳng tới tận ba ngày. Ba ngày sau đó, cuối cùng gã đã biết mình mất cái gì.