Ninh Mông ra khỏi khu dạy học, sáng tỏ thông suốt.
Cái cảm giác rời khỏi hoa trắng nhỏ thật là sung sướng.
Vừa rồi một tiếng “bẩn thỉu” sợ là đã hù chết Cố Nam Tây, được nhìn bộ dạng lung lay sắp đổ của cô nàng.
Chỉ là cô cũng đã nhân cơ hội này mà thấy được rõ ràng, xác định Cố Nam Tây có suy nghĩ không nên có với Thời Thích, nếu không sao lại nói như vậy với Thời Thích.
Cũng không lạ, dù sao cũng là nữ chính tác giả quy định.
Tuy rằng không biết vì sao tác giả lại muốn viết một nữ chính như vậy, Ninh Mông vẫn cảm thấy may mắn vì không tiếp tục viết về lúc cô ta lên sân khấu, bằng không cô sẽ buồn nôn chết.
Vẫn may là Thời Thích vẫn giữ vững bản tính của mình.
Lúc trước cô thật không nhìn lầm mà, nuôi thẳng, không lệch.
“Bạn học Mạnh, vừa mới nãy hình như tôi nghe thấy em nói đã nghĩ ra đáp án.” Bên cạnh có giọng nói truyền đến.
Ninh Mông lấy lại hồn vía, nửa ngày cũng không nói được lời nào.
Vừa mới nãy cô vì thoát khỏi Cố Nam Tây mới nói vậy… làm gì nghĩ đến đáp án gì, ngay cả câu hỏi cô cũng đã quên rồi.
“… Em không biết.” Ninh Mông nhỏ giọng nói.
Cô sợ nhất là giáo viên, kết quả lần này anh lại cứ là giáo viên dạy thay… Trước kia khi cô còn nhỏ luôn bị bắt thóp, đã có bóng ma.
Ninh Mông không rõ thân phận hiện tại của Thời Thích lắm, lẽ ra ba năm sẽ không ghê gớm đến thế này… Nhưng mà anh là nam chính trong truyện, trâu bò thế nào cũng hợp lý.
Vừa nghĩ như vậy, thân phận thầy dạy thay lại ngược lại rất bình thường.
Dù sao trong một số ít truyện, bé bi năm tuổi đã thông thạo chuyện làm hacker, còn có thể tuỳ tuỳ tiện tiện khiến người ta phá sản cơ, so ra thì Thời Thích đã rất bình thường.
“Em…” Thời Thích cau mày, lời lại chưa ra khỏi miệng.
Ninh Mông ngẩng đầu hỏi: “Em làm sao ạ?”
Người Mạnh Ninh cao một mét sáu hai, so với Thời Thích thì giống như một chú lùn nhỏ, trước kia ở trong cơ thể Ninh Ninh đã phải ngửa đầu, bây giờ vẫn phải ngửa đầu.
Khoảng cách khiến người phải khóc.
Đèn đường lù mù, lá cây bên cạnh bị gió thổi đến mà động đậy xào xạc.
Đầu ngón tay của Thời Thích siết chặt, hầu kết khẽ nhúc nhích, nhìn sang chỗ khác: “Không có gì.”
Tất nhiên là Ninh Mông không dám hỏi nhiều, sợ bản thân lộ ra dấu vết.
Cô nhớ tới lời từ Tô Tuệ Tuệ kia.
Tuy rằng châm chọc mỉa mai, nhưng cô ta không phải là loại nghĩ nhiều, bằng không cô cũng sẽ không thể tuỳ tiện đào hố một cái đã biết toàn bộ sự việc từ cô ta.
Chuyện Mạnh Ninh bị cả khoa ghét quả nhiên không đơn giản như vậy.
Có lẽ sẽ có một vài người kỳ thị đồng tính, ví dụ như Lý Kiều… Nhưng phần lớn số người còn lại là đều vì nguyên nhân khác.
Cố Nam Tây thật sự bôi đen Mạnh Ninh ở sau lưng, tuy rằng bôi đen này ở trong mắt người khác vẫn là nói chuyện thật đã xảy ra.
Nhưng cô có kí ức của Mạnh Ninh, hai bên đối lập, tất nhiên là biết được chân tướng.
Theo như cách nói của Tô Tuệ Tuệ, lúc đầu bọn họ chỉ là cảm thấy Mạnh Ninh là một người đồng tính, cảm giác có hơi khác biệt, nhưng cũng không cảm thấy gì khác.
Dù sao trong học viện cũng có người đồng tính khác, cũng là đồng tính nữ.
Bình thường Mạnh Ninh hoàn toàn không có tiếp xúc nhiều với bọn họ, chỉ là nói một hai câu mà thôi, hơn nữa còn là lớp bên cạnh, càng miễn bàn đến chuyện trao đổi gì khác.
Đều coi như một bí mật mà thôi, thỉnh thoảng sẽ nói hai câu.
Có người là hủ nữ, tuy rằng là đồng tính nữ, nhưng thấy nhiều trên mạng trên weibo rồi thì cũng cảm thấy không có gì, cũng không xúc phạm gì tới mình.
Mọi chuyện thay đổi là một lần sau tiết tự học buổi tối.
Sinh viên năm nhất đại học C cần phải học tiết tự học tối, sau khi tan học nữ sinh toàn khoa gần như là bắt đầu rời khỏi lớp vào ngay lúc đó.
Phần lớn bạn học đều chọn lối đi nhỏ, bởi vì chỗ đó cách ký túc xá rất gần, có thể ngắn hơn 5 phút so với đi từ đường lớn, không có bạn trai tất nhiên đều muốn về phòng sớm một chút.
Một bên đường nhỏ là rừng cây, bên khác là hồ, buổi tối đi ở đó vô cùng yên tĩnh mát mẻ, cũng rất thoải mái.
Ngay từ đầu lúc tiết tự học buổi tối Cố Nam Tây đã không xuất hiện, còn bị ghi tên, lúc ấy người trong lớp cũng chẳng quản người khác làm gì.
Kết quả liền đụng phải ngay trên đường nhỏ.
Khi đó hàng cây còn tương đối tiêu điều, thưa thớt, bên cạnh cũng không có đèn đường, toàn là dựa vào ánh đèn của khu dạy học sau rừng cây và di động để chiếu sáng.
Đi trên đường nhỏ khoảng hai phần ba sẽ có một lối rẽ, có thể trực tiếp qua đường lớn về ký túc xá, cho nên người đêm đó tranh nhau đi tiếp trên đường nhỏ cũng tương đối ít.
Mà số người còn lại tiếp tục đi về phía trước, không được bao lâu, đã có người tinh mắt phát hiện ra Cố Nam Tây đang ở trên một sườn núi cắt ngang đường nhỏ.
Ngay lúc đó Cố Nam Tây còn đang nói chuyện với một người, đối diện với bọn họ, bên kia khá yên tĩnh, tiếng tuy rằng rất nhỏ, nhưng ở khoảng cách gần cũng có thể nghe được một ít nội dung.
Bọn họ cũng là vì vừa đúng lúc ánh đèn ở thư viện bên kia chiếu đến mới nhìn đến chỗ này, vốn tưởng rằng là người yêu hẹn hò linh tinh, cũng không nghĩ nhiều, mấy nữ sinh chuẩn bị rời đi, cuối cùng sau đó lập tức nghe thấy Cố Nam Tây khóc.
Người đối diện là một nam sinh, đang an ủi cô ta.
Sau đó bọn họ đã nghe được một ít tình huống từ trong đôi ba câu… Thì ra là Cố Nam Tây cảm thấy bối rối, Mạnh Ninh ở cạnh cô ta lâu như vậy mới nói cho cô ta nghe chuyện cô là đồng tính, còn nói thích cô ta.
Cho dù đêm nay đã ngả bài, cô ấy cũng vẫn làm một ít động tác thân mật tay trong tay, không hề kiêng kỵ gì, cô nhớ tới lại cảm thấy là có chút cố ý, lời khước từ vẫn không nói nên câu, sợ Mạnh Ninh sẽ biến cô thành đồng tính.
Nam sinh kia hẳn là ở trường khác, nam sinh ngoài ký túc xá chỉ có mấy người, giọng nói đã trở nên quen thuộc, vừa nghe đã biết không phải trong trường.
Hai người kia lại nói thêm vài câu nữa.
Nội dung đơn giản là trước kia Mạnh Ninh đã làm cái gì, bây giờ nhìn ánh mắt và bộ dạng khi thông báo tối nay của cô…
Đều làm cho người ta cảm thấy Mạnh Ninh này hết sức điên cuồng.
Mấy nữ sinh bao gồm Tô Tuệ Tuệ đều cảm thấy rất không thể tin được, bởi vì bình thường Mạnh Ninh là một người kín tiếng, vừa học vừa làm khá bình thường, không giống như là người như vậy.
Nhưng ngày hôm sau, bọn họ đã chính mắt thấy những gì Cố Nam Tây nói.
Sau khi tan học Mạnh Ninh tìm Cố Nam Tây, lúc hai người nói chuyện cô còn
mang theo nụ cười, chỉ thiếu chút là không động tay, so với cái kiểu bọn họ nghe được ngày hôm qua thì không khác biệt lắm.
Bình thường chuyện không giữ khoảng cách thế nào, Cố Nam Tây đều từ chối.
Nhưng mà bọn họ nhìn thấy chính là Mạnh Ninh vẫn trước sau như một, còn Cố Nam Tây bị vướng cũng chỉ có thể lộ ra biểu cảm cười khổ, nhìn thấy càng làm cho người ta đau lòng.
Có việc thật làm bằng chứng, sao mà có thể làm người ta không tin được.
Theo sát sau đó, “hành động buồn nôn” của Mạnh Ninh liền truyền khắp toàn bộ khuôn viên trường, mà những người đã từng nhìn thấy hai người họ cũng tin tưởng sự thật này không ngớt.
Hết lần này tới lần khác sau khi chuyện bị bại lộ, Mạnh Ninh còn trách Cố Nam Tây tiết lộ chuyện ra bên ngoài.
Cố Nam Tây còn tốt bụng nói chuyện thay cô, cũng bị coi như thành lòng lang dạ thú, những người biết rõ sự việc đương nhiên cảm thấy ghê tởm.
Ninh Mông xoa xoa huyệt thái dương.
Cô vốn cho rằng, chuyện Mạnh Ninh đồng tính là vào lúc cô ngả bài với Cố Nam Tây bị người ta nghe được, rốt cuộc sự thật lại là Cố Nam Tây tiết lộ ra bên ngoài.
Cố Nam Tây một mặt thì nói tiếp tục làm bạn với Mạnh Ninh, một mặt lại cùng người khác đi phỉ nhổ oán giận Mạnh Ninh lại gần thân thiết với cô ta.
Trên thực tế, Mạnh Ninh sau khi cho cô ta thấy tâm ý của mình, căn bản là cũng không dám đụng vào Cố Nam Tây, sợ làm cô ta hiểu lầm.
Chuyện này đã chứng minh Cố Nam Tây cố ý.
Có lẽ là vì được nam sinh kia thương tiếc, có lẽ là vì bôi nhọ Mạnh Ninh… Dù sao e rằng hai mục đích đều đã đạt được.
Trong lần tiếp xúc của hôm nay, Ninh Mông cảm thấy mình cũng có đủ hiểu biết về Cố Nam Tây, nếu không đoán sai, cô ta và nam sinh nói chuyện cùng ở chỗ đó cũng là cố ý chọn.
Vừa đúng lúc sau tiết tự học bị người ta nghe thấy, lưu truyền ra ngoài.
Quả nhiên là phải rời xa đoá hoa nhỏ này.
Chờ sau khi tàn niệm của Mạnh Ninh biến mất, cô nhất định phải làm Cố Nam Tây tức đến nói không ra lời, làm cô ả phát khóc mới được.
Càng nghĩ càng mong chờ ngày đó đến, bước chân của Ninh Mông bất giác đã trở nên nhẹ nhàng, chỉ thiếu chút nữa là bay lên.
Vốn vóc dáng của Thời Thích đã cao, bước chân dài, chờ nhìn thấy cô bừng bừng hứng chí vượt qua mình, lại cảm thấy kì lạ.
Nghĩ cái gì mà vui như vậy?
Mặt anh không biểu cảm mà nhìn chằm chằm về người phía trước, nghĩ thầm lần này nhất định phải nhìn cô cho tốt, làm cô không còn cơ hội nhập vào người người khác nữa.
Lúc bảy tuổi, qua mười năm.
Lúc 18 tuổi, qua ba năm.
Tay Thời Thích rũ ở hai bên nắm chặt lại, đè xúc động muốn túm cô lại, bước chân đi nhanh hơn, cùng lắm chỉ một giây đã đến bên cạnh cô.
Dọc đường đi đều rất yên tĩnh, cho đến nghi tới ngã tư, hướng bên trái là đến ký túc xá nữ, hướng bên phải là chỗ của giáo viên.
Ninh Mông đi nhanh, ngừng một chút, chuẩn bị nhìn anh đi rồi mình mới đi, không ngờ tới Thời Thích cũng ngừng lại theo.
Cô nghi ngờ hỏi: “Thầy không về sao?”
Đây là không định trực tiếp đi theo cô vào ký túc xá nữ đấy chứ, chẳng lẽ trưởng thành rồi lại kì quặc như vậy?
Thời Thích không nói câu nào, dưới ánh nhìn dần dần trở nên kì dị của cô, đột nhiên cười khẩy một tiếng, trong ban đêm yên tĩnh đặc biệt rõ ràng.
Ninh Mông nuốt nước miếng theo bản năng.
Khắp đầu cô đều là sự thắc mắc, tất cả đều là tiếng cười khẩy vừa rồi của Thời Thích, giống như bên trong đang bao hàm một tầng ý gì khác, nhưng cô lại không biết.
Dưới tình huống như vậy, cứ cảm thấy bản thân đã nói sai lời gì đó, nhanh chóng tìm cái cớ, đi về phía bên trái.
Sau đó cô phát hiện Thời Thích cũng đi theo.
Đường quá vắng lặng sẽ có loại cảm giác rất xấu hổ, chờ đến khi sắp đến ký túc xá, cô chủ động đánh vỡ sự im lặng: “Thầy… Thầy tên là gì ạ?”
Lại là một mảng yên tĩnh.
Thời Thích quay đầu nhìn chằm chằm cô, trầm giọng hỏi: “Em xác định là hỏi như vậy?”
Giọng điệu có chút lạnh, cũng không biết là bên cạnh có gió lạnh, hay là tự mang, làm người ta run lên, nhìn thẳng vào anh sẽ chìm đắm vào trong một mảng sắc xanh lục.
Ninh Mông: “…”
Bộ dạng của anh giống như muốn giết người tới nơi.
“Được được, em không hỏi…” Cô quyết tâm làm một con rùa đen rụt đầu, “Em đã đến ký túc xá, cảm ơn thầy.”
Nói xong, cô đã chuẩn bị chạy về phía trước.
Cổ tay bị túm chặt, Ninh Mông quay qua, muốn tách ra, lại phát hiện sức lực không hơn được anh, chỉ có thể lườm anh: “Thầy muốn làm gì?”
Thời Thích không nói gì, lặng lẽ nhìn đôi mắt trợn tròn của cô, trong bóng đêm như có nhiều chấm sáng nhỏ, rực rỡ lấp lánh.
Qua một chốc, ánh mắt anh xẹt qua phía sau ký túc xá nữ, như đang nghĩ tới cái gì đó, tâm trạng trở nên tốt hơn.
Khoé môi thẳng của Thời Thích thoáng cong lên, “Tôi nghe nói, toà ký túc xá trước mắt này, trước kia có một nữ sinh chết, hình như là chết ở trong phòng nước.”
Bởi vì giọng đè thấp, như hơi nghẹn.
Phòng nước ở ký túc xá là cả tầng lầu xài chung, chỉ có một, cho nên muốn uống nước ấm cần phải qua bên đó múc nước.
Ninh Mông: “…”
Cô quyết định đêm nay không đi múc nước.