Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính

Chương 32




Editor: Muscat

Ninh Mông thật sự không nghĩ tới mọi chuyện lại phát triển theo chiều hướng như vậy.

Cô so sánh cậu ấy với Thời Thích nửa ngày trời, tưởng tượng đủ loại dáng vẻ khi Thời Thích lớn lên, kết quả mới biết được hai người này là cùng một người…

Thời Thích thấy bộ dạng bất ngờ của cô, tâm trạng đột nhiên cảm thấy tốt hơn, chớp mắt, hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

Giọng nói của cậu ấy rất êm tai, Ninh Mông hoàn hồn.

Cô đứng thẳng người lên, ho nhẹ, lớn giọng nói: “Không có việc gì. Chỉ là bạn cùng bàn với tôi đẹp trai quá mà thôi…”

Nhưng thực tế cô đang gọi hệ thống: “Chuyện này là như thế nào? Nhà cậu ấy tiền đếm hoài không hết, tại sao lại tới trường công này học vậy?”

Nhớ rõ trước kia lúc cậu ấy học tiểu học là ở trường tư, trong đó còn phân ra đủ loại lớp, ví dụ như lớp học thư pháp và còn nhiều lớp khác nữa.

Sau đó về nhà đi vẽ bùa.

Hiện tại cậu ấy nên cả ngày ở nhà cùng Thời Thiện Cẩn học tập bắt yêu ma quỷ quái chứ, sao bây giờ lại giống như mấy đứa trẻ bình thường, rõ ràng trong tiểu thuyết nói cậu ấy rất hướng nội và trầm tĩnh mà.

Hệ thống nói: “Cậu ấy cứ như vậy mà đi học thôi. Cô coi như tiểu thiếu gia nhà người ta rảnh rỗi muốn trải nghiệm cuộc sống người thường là được rồi.”

Ninh Mông: “……” Cách giải thích này thật đúng là không chê vào đâu được.

Cô yên lặng làm bộ như không có việc gì, lấy sách trong cặp ra đặt lên bàn, mắt nhìn thẳng, ngồi thẳng lưng.

Dù sao Thời Thích cũng không nhìn ra cô là ai, cho nên cứ mặc kệ cậu ấy thôi.

Nhưng ngược lại cô có thể lấy danh nghĩa là bạn cùng bàn, lén quan sát xem cậu ấy có yêu sớm hay không, sau đó sẽ dùng gậy đánh uyên ương.

Cô tuy rằng đã rời khỏi cơ thể của bà cụ, nhưng bây giờ vẫn còn cảm giác như lúc đang làm bà cụ đó, cậu nhóc cũng coi như được cô chăm sóc mấy tháng ròng rã mà.

Nếu mà lớn lên lệch lạc thì thật là không tốt chút nào.

Hệ thống đã chứng thực cậu ấy chính là Thời Thích sau khi lớn lên, Ninh Mông vẫn không khỏi cảm thấy mười năm qua thay đổi cũng thật lớn.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, Thời Thích liền từ cậu nhóc còn chưa cao bằng cô mà bây giờ đã trưởng thành trở thành cậu thiếu niên cao hơn cô một cái đầu.

Hơn nữa trước kia còn ngoan ngoãn mà gọi bà nội, hiện tại không thể nghe được nữa rồi.

Trong lòng bỗng dâng lên nỗi chua xót.

Cô nhìn quá nhập tâm, Thời Thích đột nhiên nghiêng đầu nhìn cô, thật lâu sau, lên tiếng hỏi: “Tại sao cậu cứ nhìn tôi chằm chằm thế nhỉ?”

“Gọi…” Hai chữ còn lại còn đang mắc cổ họng, Ninh Mông phản ứng lại, thiếu chút nữa nói lắp: “Muốn làm quen một chút… Làm quen một chút…”

Thiếu chút nữa là nói ra hai chữ bà nội rồi, nếu mà nói ra thật thì xong đời luôn.

Cậu nhóc này không còn đáng yêu một chút nào.

Chuông vào lớp vang lên, mọi người trong lớp học bắt đầu tập trung học tập.

Thời Thích hít sâu, thu lại ánh mắt đang chăm chú nhìn cô.

Trên bàn là bài thi mô phỏng đang mở ra, trên mặt giấy viết đầy đủ quá trình giải đề thi bằng nét mực màu đen vô cùng rõ ràng.

Cậu cau mày đóng bài thi lại, tay nắm cây bút chặt đến nỗi lộ ra gân xanh, mỗi một lần nhìn sang ánh mắt của người ngồi bên cạnh, lại khiến hơi thở cậu trở lên cứng ngắc.

Hai chữ vừa nãy còn chưa nói ra ấy, cậu dường như là muốn thay cô nói ra vậy.

Là gọi “Bà nội” sao?

Thời Thích đã lâu chưa thấy được cảnh tượng đặc biệt như thế, sau khi chết thì nhập vào người khác, cùng một dáng vẻ trẻ trung ấy, đến cả đường nét trên khuôn mặt đó nhìn cũng chẳng khác gì nhau cả.

Theo động tác của cô, bóng dáng ấy cũng đồng thời chuyển động.

Thật là quen thuộc đến không ngờ, tưởng chừng như là đang tái hiện giấc mộng của cậu hàng đêm, suốt mười năm đêm nào cậu cũng mơ thấy, không hề gián đoạn.

Thời Thích thở phào một hơi, lấy tay đỡ nửa mặt, ánh mắt cứ lẳng lặng đặt trên người bạn cùng bàn của mình, không hề rời đi dù chỉ là một giây.

Cậu không thể không nghĩ đến tất cả những chuyện đã xảy ra vào năm cậu bảy tuổi.

…………

Cùng bác cả đi từ trong hang động ra, bọn họ trông thấy Lý Tuệ ở bên ngoài.

Thi thể đặt trước mặt Lý Tuệ, ước chừng đã là bốn mươi chín ngày, trời nóng như vậy mà thi thể lại không có chút dấu hiệu phân hủy nào, ngay cả đốm thi cũng không có.

Hiện tượng quái dị như vậy làm người khác cảm thấy ớn lạnh cả người.

Xung quanh đã tụ tập không ít người, đều là người dân trong làng tới giúp cô, nhìn thấy bộ dạng của thi thể cũng phải hít một hơi lạnh.

Bọn họ lúc trước không tìm được thi thể cũng cảm thấy nhất định là có người trộm đi, có lẽ là những người khác lén đem đi để kết âm hôn, ai ngờ thi thể vẫn luôn đặt ở trong núi.

Cho tới bây giờ không ai phát hiện ra, nếu không phải có cao nhân, về sau chỉ sợ bị phân hủy cũng không ai biết.

“Tuệ. Bây giờ phải làm sao đây?”

Lý Tuệ nhìn thi thể bên dưới, giọng nói run rẩy: “Làm phiền các chú, các bác giúp con mang về, xong việc con sẽ cảm ơn mọi người.”

Đều là người trong một làng, những người khác cũng không biết nên nói gì.

Thời Thích nhìn bọn họ, lúc ấy không thấy được sợi chỉ đỏ ở trên ngực thi thể nữ, bây giờ có thể là do đặt dưới ánh mặt trời nên cậu mới nhìn thấy sợi chỉ đỏ.

Nhưng ngay sau đó có chuyện xảy ra, những người dân trong làng đứng xung quanh vừa mới đụng phải thi thể, thì thi thể được bảo quản rất tốt đó đột nhiên thay đổi.

Da thịt mịn màng bóng loáng lúc nãy trong nháy mắt xuất hiện những vết lốm đốm, nhan sắc cũng trở nên quái dị, biến thành bộ dạng vô cùng đáng sợ.

Thời Thiện Cẩn nói: “Đây mới là bộ dạng đáng lẽ phải có, đừng sợ mang về là được.”

Người kia còn chưa kịp làm gì, chắc là đang đợi tối hôm nay mây mù xuất hiện thì hiệu quả sẽ tốt hơn.

Ông nói xong, mọi người mới yên lòng.

Lý Tuệ cùng mọi người đem thi thể bỏ vào cái túi, sau đó đặt lên xe bò, đỡ phải chịu xóc nảy, nếu không khiêng thi thể đi quãng đường xa như vậy, thật là không thoải mái.

Bọn họ trở về nhà, Thời Thiện Cẩn đưa Thời Thích trở lại xe.

Tài xế vẫn luôn chờ ở nơi đó: “Cậu cả.”

Thời Thiện Cẩn gật đầu: “Quay về thôi.”

Thời Thích trút bỏ nỗi lòng, nghĩ tới sau khi trở về thì phải làm sao, lần trước cậu còn không thèm để ý đến cô hồn dã quỷ kia cơ.

Trên xe cậu cứ suy nghĩ miên man.

Cô hồn dã quỷ kia nhập vào người bà nội, xem ra là sống rất vui vẻ, hơn nữa đối xử với cậu cùng Lập Xuân, Lập Hạ cũng khá tốt, chỉ có điều rất thích kêu cậu là cháu trai cả.

Điểm này làm cho Thời Thích không nhịn được nhíu chặt mày.

Sau khi trở về nhất định phải cùng cô ta *ước pháp tam chương mới được, nếu không sẽ uy hiếp đem chuyện của cô ta nói cho bác cả…… Đương nhiên cậu sẽ không làm như vậy.

*Ước pháp tam chương: chỉ việc lập ra những quy ước đơn giản.

Con đường về nhà dài tới mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng tới nội thành.

Tín hiệu khá hơn, Thời Thiện Cẩn mở di động, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.

Thời Thích ở bên cạnh nhìn thấy, tò mò hỏi: “Bác cả, làm sao vậy?”

Thời Thiện Cẩn nhướng mày, lại quayđầu nói: “Không có việc gì.”

Di động hiện lên tin tức là mấy giờ trước, có thể là của mẹ ông gửi tới… Có người vào, ý muốn nói có người xông vào nhà họ Thời chăng?

Ông không thể không nghĩ đến những chuyện xảy ra vào ngày hôm nay, tâm trạng cũng không tốt, linh tính mách bảo ông là có chuyện không ổn xảy ra: “Lái xe nhanh lên.”

Tài xế đáp lại, lái xe với tốc độ nhanh hơn.

Nói xong, ông lập tức gọi điện thoại về ngôi nhà nhỏ, không có người nghe máy, gọi về dinh thự, cũng là kết quả tương tự, trong lòng ông càng ngày càng chùng xuống nặng nề, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi.

Thời Thiện Cẩn lại gọi một số điện thoại mới: “Lập tức đến ngôi nhà nhỏ, ngay bây giờ!”

Thời Thích lần đầu tiên nghe được giọng điệu nghiêm trọng của ông ấy, không biết như thế nào, làm cho cậu cũng lo lắng bồn chồn.

Vài phút sau, di động vang lên, Thời Thiện Cẩn nhanh chóng nghe máy: “Tình hình như thế nào?”

Người bên kia run rẩy nói ra chuyện nhìn thấy trước mắt: “Cậu cả, lão phu nhân… Bà ấy đã ngừng thở rồi.”

Thời Thiện Cẩn nhắm mắt lại, rất lâu không nói gì.

“Cậu cả, trên cổ lão phu nhân có vết máu, tôi nghi là có người ra tay, nhưng hoàn toàn không có dấu vết người vào để lại.”

“Tôi biết rồi, đừng di chuyển hiện trường.” Thời Thiện Cẩn thở dài, không thể tin được những gì mình nghe thấy lại là sự thật: “Không được cho bất kỳ ai qua đó.”

Tuy rằng mẹ của ông rất lâu trước kia hay nói rằng nếu bà ấy qua đời thì phải làm sao, phải làm sao, nhưng bây giờ chính tai ông nghe được vẫn không thể nào chấp nhận.

Thời Thích không nghe được nội dung cuộc đối thoại trong điện thoại, thấy bác cả đột nhiên thay đổi thì cảm thấy vô cùng kì lạ: “Bác cả?”

Thời Thiện Cẩn cất điện thoại, quay đầu nhìn cậu: “Thời Thích, con…”

Ông không nói thêm gì nữa.

Thời Thích thấy ông không muốn nói, cũng không hỏi lại, chỉ là trong lòng càng cảm thấy bất an, nhất định là ngôi nhà nhỏ đã xảy ra chuyện gì.

Vốn dĩ lộ trình là một tiếng đồng hồ bây giờ rút ngắn lại chỉ còn nửa tiếng mà thôi.

Khung cảnh dinh thự dần dần hiện ra ở trước mặt mọi người.

Thời Thích ngồi thẳng dậy, cậu nhất định phải kiềm chế, phải thật bình tĩnh.

Dọc đường đi, Thời Thiện Cẩn không thả lỏng như lúc ban đầu nữa, cậu cũng không ngừng nhìn về phía ông ấy, bác cả hiển nhiên không chú ý tới cậu.

Sau khi xuống xe, Thời Thiện Cẩn đi thẳng về phía ngôi nhà nhỏ, tốc độ vô cùng nhanh, Thời Thích chỉ có thể lon ton chạy theo phía sau, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Ngay sau đó, ngôi nhà nhỏ hiện ra trước mắt hai người.

Những người trong nhà họ Thời đứng ở lối vào ngôi nhà nhỏ, khuôn mặt vô cảm, đứng chia làm hai bên, nhìn thấy Thời Thiện Cẩn liền gật đầu ra hiệu.

Thời Thiện Cẩn không thèm để ý đến bọn họ, nhanh chóng bước vào bên trong.

Cửa vừa mở ra, thấy Lập Hạ đang nằm trên mặt đất bên trong khiến cho hai người sững lại.

Thời Thiện Cẩn xông lên xem, Lập Hạ còn thở, cả người lại mất đi ý thức, trong thời gian ngắn chắc là chưa thể tỉnh lại.

Người mặc áo đen bên cạnh nói: “Cậu cả, Lập Hạ vẫn luôn trong trạng thái này, chúng tôi gọi nhưng cô ấy không tỉnh, còn lão phu nhân ở bên trong…”

Thời Thích mở to hai mắt nhìn.

Cậu không kịp suy nghĩ gì, chạy vào bên trong phòng khách, trên bàn trà bày la liệt hạt dưa cùng với máy tính đang tạm dừng, trên máy tính là bộ phim truyền hình mà dã quỷ kia thích xem.

Người mặc áo đen cứ một mét là có một người đứng canh gác, mãi cho đến trên lầu.

Thời Thích mím môi, chạy lên lầu, theo bọn họ tiến vào căn phòng cuối cùng, cảnh tượng trước mắt làm cho cậu không kịp phản ứng.

Sửng sốt vài giây, Thời Thích muốn đi vào bên trong.

Không ngờ bị hai người đứng ở cửa ngăn cản, trầm giọng nói: “Cậu Thích, rất xin lỗi, giờ cậu không thể đi vào.”

Từ cửa đã nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Ngửi được mùi hương quen thuộc, con chồn từ dưới gầm giường chạy ra, phát ra âm thanh nho nhỏ, lông toàn thân đều trọc lóc, còn có vết máu.

Hai người muốn cản lại, nhưng vóc dáng của nó nhỏ nhắn, uốn éo một cái liền chui được ra ngoài, cọ cọ phía sau Thời Thích.

Sau đó, con chồn cắn ống quần cậu, muốn dẫn cậu vào bên trong phòng.

Ánh mắt Thời Thích nhìn vào mép giường, trước khi xuống xe cậu đã đeo sẵn bao tay, khom lưng bế con chồn đang trong bộ dạng vô cùng thê thảm, sờ đầu nó, thấp giọng nói: “Tiểu Hoàng…”

Chồn kêu đáp lời, vẫy đuôi.

Sau đó từ trên người cậu nhảy xuống, khập khiễng đi đến bên cạnh bà cụ, nép vào kế bên bà ấy, ngẩng đầu lên gọi cậu.

Thấy cậu không tiến vào, nó lại vội vàng đi đến bên cạnh cậu, dùng miệng cắn ống quần cậu, không ngừng kéo cậu vào bên trong.

Thời Thích mở miệng, nhưng không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Vừa nãy ở trên xe, cậu còn suy nghĩ muốn ước pháp tam chương mà bây giờ người kia đã nằm trên mặt đất, xung quanh là vũng máu đã sẫm lại.

Dã quỷ nhập vào cơ thể bà của cậu, cả ngày muốn cậu gọi là bà nội, còn luôn miệng gọi cậu là cháu trai cả ấy…

Cũng theo đấy mà không còn thấy nữa.

******

Ước pháp tam chương:

Không được gọi tôi là cháu trai cả,

Bằng không cậu sẽ không gọi là bà nội nữa.

Còn nữa……