Translator: Sangria.
Ninh Mông sợ quỷ, nhưng không phải cái gì cô cũng không biết.
Hoàn toàn ngược lại, bởi do sợ quỷ nên cô mới tìm hiểu những kiến thức liên quan đến quỷ, để phòng ngừa bất trắc xảy ra.
Kiến thức về kiễng gót chân lên cũng chẳng mới mẻ, rất nhiều người lớn tuổi biết, có thể nói dù việc này đã rất xưa rồi nhưng lại rất thường gặp.
Lúc bình thường con người sẽ không nhón chân, trừ phi là tình huống đặc biệt.
Bây giờ chủ nhiệm Vương lại ở trong tình huống này, rõ ràng là do quỷ ở sau lưng ông ta, Chủ nhiệm Vương không ý thức được, dẫm trên chân quỷ, gót chân dĩ nhiên sẽ phải nhón lên.
Đơn giản mà nói thì cũng chính là ông bị quỷ nhập vào người.
Thời Thiện Cẩn đã nhìn ra, cho nên mới không cho ông ta di chuyển.
Thời Thích đột nhiên hỏi: “Bà nội, ông ấy sao lại nhón chân vậy ạ?”
Việc này quả là kỳ quái, đàn ông đàn ang chứ có phải là một mỹ nữ đâu, lúc trước cậu nhìn ông ta cũng không phải thế này.
Nói xong, cậu thấy bà nội lại run lên.
Thời Thích rất nhanh hiểu ra, ở đó có quỷ.
Nhang của Thời Thiện Cẩn cũng đã đốt hết cả rồi, lần này cũng không mang nhiều đồ, ông quay đầu nói: “Mẹ, mẹ và Thời Thích đứng sau lưng con đi.”
Ninh Mông đương nhiên chỉ mong con trai cả ra tay, ông không như bọn lừa đảo, là người thật sự có bản lĩnh.
Bọn họ bên này cứ lề mề, chủ nhiệm Vương bên kia mất kiên nhẫn, ông ta bước ngược ánh sáng qua, không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Thời Thiện Cẩn nhíu mày, lấy từ trong ngực ra một cuộn dây, Ninh Mông nhìn không rõ, chỉ thấy đầu ngón tay ông quấn vài vòng.
Ninh Mông trơ mắt nhìn con trai cả chạy đi, va vào chủ nhiệm Vương đang bị quỷ nhập, sau đó cô liền nghe được một tiếng thét chói tai.
Động tác Thời Thiện Cẩn cực nhanh, không quá vài giây chủ nhiệm Vương đã ngã trên mặt đất, một bóng đỏ xuất hiện trước mặt cô, lơ lửng trên hành lang.
Dưới ánh trăng, bên kia hành lang hệt như bị nhuốm màu đỏ tươi, khiến cho người ta sởn gai ốc.
Ninh Mông có loại xúc động muốn vỗ tay tán thưởng.
Cô hời to rồi, con trai cả thật sự rất mạnh!
Chỉ là chưa vui vẻ được bao lâu, ngay sau đó, Thời Thiện Cẩn đã bị ném xuống, ngã ở bên cạnh, phát ra tiếng động rất lớn.
Ninh Mông: “……”
Cô sai rồi, không nên quá đắc ý, mới đó mà ông ta đã thua rồi*.
* 不该毒奶, 奶死了: Cụm từ lóng Trung Quốc, ý chỉ đang đắc ý vì chiến thắng của đồng đội mình nhưng sau đó tình hình lật ngược, bị thua.
Ngay khi người có sức chiến đấu mạnh mẽ là Thời Thiện Cẩn ngã xuống, cô và Thời Thích liền trở thành một đám toàn người già kẻ yếu, bỗng nhiên lọt vào mắt nữ quỷ áo đỏ.
Đặc biệt là khối thịt như Đường Tăng thỉnh kinh này của Thời Thích.
Thời Thích cũng chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy bà nội nắm tay cậu chặt hơn còn đẩy cậu ra phía sau, “Chạy ra ngoài!”
Ninh Mông nghĩ nhanh trong đầu, dù gì cô cũng từng chết một lần, chết thêm lần nữa cũng chẳng sao. Thời Thích nhỏ như vậy, nếu như bị giết thì thời - không này sẽ sụp đổ mất.
Chẳng ngờ tới, cô còn chưa đẩy được thằng bé ra, thì chân đứng không vững liền ngã nhào trên đất, đầu cô đập xuống, ngất xỉu.
Thời Thiện Cẩn ở bên cạnh khẽ động, kéo sợi dây ra, toan động thủ.
Thấy bà nội té ngã dưới đất, Thời Thích cuống cuồng, nhào qua nhỏ giọng gọi cô, không hề nhận thức được nguy hiểm gần kề.
Nữ quỷ áo đỏ đối với Thời Thích vô cùng thèm thuồng, không nhịn được mà tăng tốc bay qua, lướt qua Thời Thiện Cẩn ở bên, trực tiếp làm lơ sợi dây mực* kia.
*Dây mực: Dây có tẩm chất màu, dùng căng ra để bật cho in thành đường thẳng trên mặt gỗ, mặt tường.
Thấy sau lưng mình lành lạnh, Thời Thích hình như cảm giác được, cậu chợt quay đầu lại, chỉ thấy được hành lang vắng tanh.
Nữ quỷ va vào cơ thể cậu, nhanh chóng bị bật ra, hét lên chói tai.
Thời Thiện Cẩn nghe được, nói: “Thời Thích, bắt lấy cô ta! Phía trước con!”
Tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng Thời Thích vẫn có thể nghe hiểu, cậu trực tiếp vươn tay vào trong không khí, quả nhiên như dự đoán, bắt được một vật gì đó.
Tiếng thét thê lương yếu ớt truyền đến tai cậu.
Thời Thích dồn sức, hai tay bắt lấy đối phương, chợt đụng phải, ngọc bội đeo trên cổ lọt ra khỏi áo, dính trên người nữ quỷ áo đỏ.
Tiếng kêu càng lớn càng thảm thiết hơn, rồi dần dần biến mất, dư âm vang vọng giữa hành lang.
Sau khi Ninh Mông tỉnh lại, cô đang ở trên ghế sofa trong văn phòng hiệu trưởng, đèn ở hành lang ngoài cửa đang sáng.
Hệ thống thò ra: “Cháu trai cả của cô giết nữ quỷ rồi đó.”
Ninh Mông: “!!!”
Bước ngoặt thần kỳ gì đây?
Hệ thống giải thích cho cô chuyện vừa nãy, thật ra nó cũng không ngờ đến Thời Thích sẽ đột nhiên bộc phát năng lực, tuy cũng chẳng tính là bộc phát gì, là năng lực cậu bị ẩn giấu mới đúng.
Thời Thiện Cẩn ở bên cạnh đang cố phục hồi lại tinh thần cũng không ngờ rằng con quỷ này thế mà lại bị Thời Thích giết.
Thời Thích ngồi ở một bên, vẻ mặt ngỡ ngàng.
Vừa nghĩ như thế, ánh mắt ông nhìn cậu càng thêm phức tạp.
Vốn ông chỉ tưởng cậu là một đứa trẻ tầm thường không mở được mắt âm dương, nuôi nấng tốt là được, ai ngờ bây giờ cậu lại có năng lực như vậy, so với những người khác trong nhà họ Thời còn xuất sắc hơn rất nhiều.
Giống như là trời sinh ra để làm việc này.
Tuổi còn nhỏ đã có thể diệt quỷ, nếu sau này cậu lớn lên học được nhiều kỹ năng hơn, thế chẳng phải là càng thêm xuất sắc sao.
Ninh Mông nếu biết được suy nghĩ của ông e là sẽ cười khẩy một tiếng.
Đâu chỉ là xuất sắc, chính xác là cậu quá mức lợi hại.
Tương lai, sẽ có rất nhiều con quỷ khủng bố đến tìm Thời Thích, muốn ăn cậu, nhưng cuối cùng đều bị Thời Thích lợi dụng, trở thành tay chân của cậu.
Nói cậu là thần chết chốn nhân gian cũng không quá chút nào.
Về phần chủ nhiệm Vương và Lưu Ký ngất xỉu, xe cứu thương đã tới đưa hai người đến bệnh viện.
Bị quỷ nhập vào một lát cũng chẳng có gì nghiêm trọng, chỉ là cơ thể sẽ suy yếu một khoảng thời gian, về Lưu Ký thì chỉ cần tỉnh dậy là trở lại bình thường.
Sau khi trở lại nhà họ Thời, Thời Thiện Cẩn liền mở ra tài liệu.
Trên tài liệu có một cô gái xinh đẹp tên là Vương Lan, sẽ chẳng ai ngờ đến cô ta với con quỷ xấu xí kia là cùng một người.
Vén màn bí mật ẩn giấu phía sau.
Trong tài liệu ghi lại Vương Lan bởi vì chuyện của bạn cùng phòng ký túc mà làm ầm ĩ không chỉ một lần, cuối cùng không được giải quyết, ngược lại bản thân lại bị trách phạt.
Lần cuối cùng bọn họ lột sạch quần áo Vương Lan, nhốt trong phòng vệ sinh riêng của ký túc xá, thỉnh thoảng lại từ bên ngoài ném đồ vào trong.
Không có miêu tả cụ thể hơn, chỉ biết sau đó Vương Lan bị lửa thiêu chết.
Trận hỏa hoạn kia kéo dài suốt hai ngày liền, lúc đó lính cứu hỏa đến cũng không thể dập nổi lửa, chỉ có thể bất chấp lửa cháy cứu ba cô bạn cùng phòng ra ngoài.
Vì Vương Lan ở trong phòng vệ sinh nên lính cứu hỏa khó mở cửa được, lửa lại càng cháy dữ dội, không một chút suy yếu.
Đợi đến lúc lửa tự dập tắt, tất cả mọi người xông vào cũng chỉ thấy được thi thể cháy đen, gần như bị thiêu đến không còn chút gì, vô cùng thê thảm.
Mặt Thời Thiện Cẩn không cảm xúc, thảm kịch như vậy ông đã gặp qua quá nhiều, đều là do con người gây ra cả thôi.
Lật sang chút nữa là chuyện năm năm trước, lại là đám
học sinh cùng nhau chơi Bút Tiên mà xảy ra chuyện, so với bọn Tô Thanh Thanh còn tốt hơn rất nhiều, chết tương đối bình thường, cũng vì thế mà nhà họ Thời mới không biết.
Nghiêm túc mà nói, dường như ông có đọc qua tin này, nhưng không quá để tâm.
Khép tập tài liệu lại, Thời Thiện Cẩn vô thức gõ tay trên bàn.
Đêm nay Thời Thích lại làm ông hơi kinh ngạc.
Sau khi từ trường trở về, Ninh Mông liền quay về vào tòa nhà nhỏ của mình.
Lúc ấy thật sự quá nguy hiểm, cô còn tưởng rằng bọn họ đều bị quỷ giết chết, kết quả lại không ngờ Thời Thích lợi hại đến vậy.
Cô cúi đầu, thấy Thời Thích chưa tỉnh lại, cô không kìm được đưa tay véo mặt cậu.
Ninh Mông nói thầm: “Về sau bà sẽ dựa vào cháu, vẫn là cháu trai cả tốt nhất mà.”
Đi theo cậu có thịt ăn.
“……” Thời Thích còn chưa mở mắt đã nghe được câu này.
Lập Xuân Lập Hạ đã sớm chuẩn bị xong xuôi, dọn bữa tối cho một già một trẻ, hầu hạ hai cái bụng đói một chầu ăn uống no nê.
Sau khi ăn căng bụng, cuối cùng Ninh Mông đã lấy lại tinh thần.
Chiều nay quá kích thích rồi.
Cô ngồi đó xúc động, không nghĩ tới vài ngày sau, sẽ còn xảy ra việc càng kích thích hơn.
Thời Thiện Cẩn bảo người gọi Thời Thích đến dinh thự.
Ninh Mông lo lắng mấy đứa hổ báo bên kia nên cũng đi theo, chẳng ngờ cuối cùng bọn họ lại đi vào căn phòng ở tầng hầm, vô cùng mát mẻ.
Phòng này cô biết, trong tiểu thuyết đã từng miêu tả qua, nhà họ Thời ở trong này làm mấy việc như nhìn quỷ, luyện quỷ.v.v, cũng sẽ tập làm thử vài trận pháp.
Trong phòng rất trống trải, chỉ có một cái bàn với mấy cái ghế gỗ, hệt như là mật thất cổ đại.
Trên bàn dài đặt vài thứ, còn có một con quạ đen ở góc bàn, đứng yên không nhúc nhích, chẳng bay cũng chẳng hót.
Nhìn thấy cô đi vào, con quạ đen lại xoay đầu nhìn chằm chằm cô.
Ninh Mông cất tiếng hỏi: “Đây là gì thế?”
Quạ đen đột nhiên kêu một tiếng về hướng cô.
Ninh Mông vội lui về sau mấy bước, đây chính là điềm xui đó, mấy ngày sau cô sẽ không xảy ra việc xui xẻo gì chứ…
Thời Thiện Cẩn thả nó xuống, trả lời: “Để mở mắt âm dương.”
“Con muốn để Thập Thất mở mắt âm dương?” Ninh Mông chớp chớp mắt phản ứng lại.
Thời Thiện Cẩn gật đầu, “Thể chất thằng bé không tầm thường, hơn nữa chuyện hôm trước mẹ cũng thấy rồi đấy, nếu mở được mắt âm dương, tất nhiên sẽ nâng cao trình độ lên.”
Ông có cách thế thì tại sao không tự mở cho mình một cái đi?
Đối với nghi hoặc của cô, hệ thống nói: “Cô nghĩ ông ta chưa từng thử qua sao, hiện tại nhà họ Thời chính là thể chất như vậy, bọn họ có thể có được năng lực cảm ứng ngày hôm nay đã xem như trời cao ban ân rồi, cái loại mắt âm dương này trời vốn không cho bọn họ.”
Thời Thích ngồi ở trên ghế, đôi mắt bị che lại.
Cậu nghe thấy giọng bà nội, tim vốn đang đập rộn ràng liền bình tĩnh trở lại, không kìm được nhỏ giọng gọi: “Nội ơi……”
Ninh Mông đi qua, sờ tóc cậu, nói: “Thập Thất đừng sợ, nội ở ngay đây.”
Cô thấy Thời Thiện Cẩn đầu tiên là bôi một giọt nước trên mí mắt Thời Thích, qua một hồi, bảo: “Mở mắt.”
Thời Thích nghe lời mở mắt ra.
Thời Thiện Cẩn chỉ vào góc bên kia: “Nhìn thấy được cái gì?”
Ánh mắt Ninh Mông sáng lên, đôi mắt lão cũng mong đợi nhìn sang.
Nếu cậu mở được mắt âm dương thế thì cô chả cần phải nghĩ cách nữa, lúc trước hệ thống nói muốn mượn Bút Tiên để mở nhưng kết quả cũng chẳng thấy tác dụng gì.
Tiếc là Thời Thích lại lắc đầu.
Thời Thiện Cẩn gật đầu, cũng chẳng thấy ông ta thất vọng.
Ninh Mông nhìn sang hướng ông vừa nói, không nhìn thì thôi, vừa nhìn lại run lên, hóa ra trong góc phòng tối kịt lại có một con quỷ nhỏ.
Hệ thống mở bếp nhỏ cho cô: “Cái ông ta bôi là nước mắt trâu, nhưng vô dụng.”
Nước mắt trâu chỉ hữu ích trong một số trường hợp, Thời Thích thuộc về trường hợp đặc biệt, cách bình thường cũng không mấy tác dụng.
Thấy nước mắt trâu vô dụng, Thời Thiện Cẩn lại lần nữa đổi đồ, giống như trước nhẹ nhàng bôi lên mắt Thời Thích.
Ninh Mông hỏi hệ thống: “Lần này lại là cái gì?”
Hệ thống nói: “Để tôi xem…… Là sương sớm tiết Thanh Minh, bỏ thêm cây liễu vào sau đó đậy kín lại, tránh ánh sáng một khoảng thời gian, dùng để bôi trên mắt.”
Qua một lát, Thời Thiện Cẩn lại hỏi câu tương tự.
Thời Thích vẫn trả lời không thấy gì.
Hai cách đều không được, Ninh Mông có hơi thất vọng, mở mắt âm dương khó quá rồi đó, lẽ nào cô cần phải ngã chết rồi đổ máu mới mở được à?
Thời Thiện Cẩn rất bình tĩnh, xoay người tóm lấy con quạ đen kia.
Căn phòng không được sáng lắm, Ninh Mông không nhìn rõ con trai cả cầm cái gì, chỉ biết ông ta sờ tới sờ lui trên thân con quạ.
Một mùi tanh như có như không lan ra, không giống mùi máu mà là thứ mùi tanh ẩm thấp kỳ quái.
Ninh Mông nhíu mày, có hơi buồn nôn, đang muốn hỏi, hệ thống chủ động nói: “Con trai cả cô đang khoét mắt con quạ đen đó.”
Nghe vậy, Ninh Mông thiếu chút nữa nữa nôn ra.
Mở mắt âm dương với khoét mắt con quạ có gì liên quan chứ?
Hệ thống giải thích: “Có một cách dân gian là lấy mắt quạ đen còn sống nuốt vào có thể mở được mắt âm dương. Có điều con quạ đen của con trai cô không bình thường, không phải quạ đen tự nhiên mà là đám ám khí ở bãi tha ma ngưng tụ tạo thành.”
Đủ loại oán khí trong bãi tha tạo thành con quạ đen này, từ làn khí hư vô biến thành vật thể sống, đối diện với vật âm tà càng thêm có lợi.
Thứ nó muốn ăn chính là âm khí.