Đây không phải là lần đầu Ninh Mông gặp cương thi.
Lúc trước khi còn ở trong cơ thể Ninh Ninh, có kẻ đã dùng vải vẽ tranh sơn dầu lấy linh hồn Khả Khả đi để luyện hồn, cuối cùng kết quả lại ra cương thi.
Hệ thống đã từng nói với cô mấy việc tương tự, cái này yêu cầu rất nhiều bước làm, vô cùng phiền toái, không phải ngày một ngày hai là có thể hoàn thành.
Mà trước mắt lại là cha của Thời Thích…
Có thể đoán được người sau màn đã lên kế hoạch rất nhiều năm, cô thế này chẳng tính là cái gì, cũng chỉ là cái xác mà đối phương nhìn trúng thôi.
Ninh Mông nhớ lại những điều ghi trong cuốn sách, khi cô xuyên qua tác giả còn chưa viết hoàn chỉnh cuốn sách, cô cũng chỉ đọc được mấy phần.
Chính xác mà nói, Thời Thích trong sách lúc ấy mới khoảng 25 tuổi, tác giả vốn không nhắc đến việc có Boss lớn, cái gì cũng chưa từng nói qua.
Mà bây giờ Thời Thích đã hai mươi tám tuổi, đã 3 năm sau tình tiết trong tiểu thuyết, mọi thứ đều không nằm trong dự liệu.
Cho dù có Boss lớn, về tình có thể tha thứ, có lẽ khi ấy tác giả phác thảo chưa viết đến đó, ba năm sau mới có.
Cũng có thể là do cô xuyên đến, dù sao cô cũng thay đổi rất nhiều thứ khi đến đây, điều này rất bình thường.
“Thời Thích, anh không sao chứ?” Cô lo lắng hỏi.
Dù có bình tĩnh thế nào, nhìn thấy cương thi trước mặt là do cha mình biến thành cũng sẽ thấy khó chịu, huống hồ khi còn bé đã cùng anh nương tựa lẫn nhau.
Thời Thích hít sâu, buông lỏng tay ra, từ từ nói, “Không sao.”
Giọng của anh khàn đặc, Ninh Mông dễ dàng nghe ra được cảm xúc của anh dao động rất lớn, trong lòng cũng thấy khó chịu theo.
Loại chuyện này dù cho ai đụng phải cũng sẽ phát điên.
Càng đừng nói là lát nữa sẽ phải tự tay giải quyết việc này.
Thời Thích cúi đầu xuống nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ căng cứng của cô, trên mặt đều là sự lo lắng dành cho anh, trong lòng bỗng thoải mái hơn nhiều.
Anh hạ thấp giọng, “Đứng đây đợi thật cẩn thận nhé, đừng rời khỏi anh.”
Ninh Mông gật đầu thật mạnh, “Em sẽ, anh cũng phải cẩn thận đấy.”
Trình Tiên Vi cùng mấy người người khác từ khi nhìn thấy mấy thi thể trên bục đều run bần bật, núp sau lưng Thời Thích.
Trình Tiên Vi run rẩy nói: “Cậu Thích, thứ đó chết rồi hay vẫn sống thế?”
Ở nơi khủng bố thế này mà lại có thể nhìn thấy xác chết, nghĩ thế nào cũng thấy đáng sợ, chắc chắn hung thủ sẽ trở về nơi này.
Thời Thích không trả lời ông ta.
Ninh Mông im một chỗ không nhúc nhích, nhìn anh cất bước tiến lên, bóng lưng lộ ra vẻ cô đơn, sự lo lắng trong lòng lại vọt lên.
Cô không nhịn được hỏi hệ thống: “Năng lực của ngươi là gì?”
Qua lúc lâu, hệ thống mới trả lời: “Theo lý thì cái này không thể nói… Chỉ có một năng lực duy nhất là lúc cô gặp nguy hiểm thì có thể dịch chuyển cô đến một nơi an toàn.”
Những nguyên nhân tử vong của ba lần xuyên không trước, năng lực này hoàn toàn có thể tránh được.
Hệ thống không hết toàn bộ, loại năng lực này tồn tại trong thế giới chính là một nghịch lý, trong bộ đưa ra quyết định cuối cùng là chỉ có thể sử dụng tối đa 3 lần thôi.
Có còn hơn không.
Ninh Mông hỏi: “Có thể đưa người đi cùng không?”
Nếu đưa được người theo, một khi gặp nguy hiểm, cô có thể trực tiếp mang cả Thời Thích đi, vậy là bình an vô sự rồi.
Hệ thống nói: “Không thể.”
Ninh Mông dập tắt ý tưởng này, đặt tâm trí vào hang động.
Thấy cô không hiểu, hệ thống bắt đầu giải thích: “Loại cương thi này cao cấp hơn so với lần trước một chút, mấy người này khi chết đều chết không nhắm mắt, oán khí rất lớn, cô nhìn sương đen nồng nặc bên trên đi, đều hình thành từ âm khí và oán khí tụ thành đấy.”
Ninh Mông nghiêm túc lắng nghe.
Hệ thống sốt sắng dặn dò: “Cộng thêm việc thường xuyên ở đây, phong thuỷ cũng là một trong số nguyên nhân, độc cương thi rất mạnh, đến lúc đó cô nhất định phải cẩn thận, đừng để bị cào phải, nếu không cô cũng sẽ trở thành cương thi đấy.”
Ninh Mông chỉ chỉ máu vẽ trên vách đá, “Mấy hoa văn này có ý nghĩa gì?”
Hệ thống trả lời rất nhanh: “Tụ tập âm khí, đẩy nhanh quá trình hình thành cương thi. Nếu tới muộn mấy ngày nữa là thành cương thi rồi.”
Đến lúc đó có ai tới cũng vô dụng thôi.
Thời Thích đi đến cạnh bục, ánh mắt dừng ở phía trên.
Ninh Mông đợi bao lâu, muốn đi qua nhưng lại sợ trở thành gánh nặng, vẫn quyết định ở đó đợi tiếp, còn dặn đám người Trình Tiên Vi đừng lộn xộn.
Nơi này quái dị như vậy, Trình Tiên Vi nào dám lộn xộn chứ, giờ ông ta chỉ muốn chạy như bay khỏi nơi quái quỷ này, trốn trong nhà mình thôi.
Đúng lúc này, người phía sau Trình Tiên Vi đột nhiên cứng đờ, run rẩy vươn một ngón tay, “Vừa nãy…”
Hắn lắp bắp nói: “Vừa nãy cái xác chết ở giữa… Hình như… Cử động!”
Nghe xong Trình Tiên Vi lập tức tát hắn một cái tát, “Đmm, nói cái gì đấy!”
Trong hang động này lại dám nói mấy thứ như vậy sao?
Người nó hoàn toàn không thèm phản ứng lại cái tát của ông ta, ngược lại hoảng sợ nhìn cái bục, hai mắt trợn lên, “Thật… Cử động thật rồi!”
Một người khác không kìm nén được sự sợ hãi, hét một tiếng chói tai, trợn tròn mắt rồi ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Sự cố vừa xảy ra, Ninh Mông còn chưa kịp nhìn bục bên kia, vài người phía sau đã hoảng sợ hét lên, xông ra ngoài dọc theo hướng của động, biến khỏi tầm mắt trong chớp mắt.
Trình Tiên Vi ở lại động cùng người ngất xỉu trên mặt đất, hai chân phát run, run rẩy nói: “Cô Ninh, cái này… Sẽ không có việc gì chứ?”
Ninh Mông đáp một cách rành mạch: “Không đâu.”
Cô tin tưởng Thời Thích.
Trình Tiên Vi đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi lạnh sau lưng vẫn chảy ròng ròng xuống đất, nhưng không lên tiếng làm phiền nữa.
Ninh Mông đi đến cạnh cái bục, đứng bên Thời Thích.
Người đàn ông vừa nhìn thấy cái xác đột nhiên cử động không phải là hoa mắt, cái xác chết đàn ông ở giữa có chuyển động, là xác Thời Thiện Hành chuyển động.
Đầu hơi dịch chuyển một chút.
Giống như bộ phim tua chậm, bốn xác nữ bên cạnh Thời Thiện Hành từ từ cử động, thong thả thức tỉnh.
Rất nhanh, bọn họ đã nhảy khỏi bục.
Họ đều mặc quần áo lỏng lẻo rách nát, khuôn mặt hư thối, đông cứng không có chút biểu cảm, toàn thân có làn khí đen quấn
quanh.
Ninh Mông bị dọa sợ đến mức thở hổn hển.
Thời Thích dặn dò: “Lùi về sau chờ.”
Ninh Mông không muốn trở thành gánh nặng nên chạy thật nhanh về phía sau, không nghĩ tới có một xác chết nữ cũng đi theo, tuy rằng là nhảy, nhưng tốc độ rất nhanh.
Đang lúc căng thẳng, hệ thống bỗng biến ra một đống gạo nếp trắng, suýt nữa thì dọa cô giật mình, nó hét lớn: “Mau vung lên đi! Cái này để đối phó cương thi!”
Ninh Mông cũng không nghĩ đến việc nó từ đâu ra, dù sao nghe xong thấy cũng đúng, cô liền bắt lấy ném sang bên kia, giống như nữ thần rải hoa, trong không trung toàn là gạo nếp.
Sau khi gạo nếp trắng chạm vào cơ thể của cương thi, cơ thể của chúng phát ra tiếng xèo xèo, chỗ tiếp xúc cũng phồng rộp, trên người rất nhanh đã tạo thành lỗ hổng.
Đúng là có tác dụng.
Ninh Mông vui mừng khôn xiết, vừa nhìn thấy cương thi gần nhất nhảy qua, cô còn chưa ra tay, cương thi đã ngã xuống ngay tức khắc, không còn chút động tĩnh nào.
Liếc qua, Thời Thích mặt lạnh tanh đang đứng ngay sau cô.
Mấy cương thi xung quanh không còn nữa, Ninh Mông nói: “Anh không sao chứ? Mấy cương thi vừa rồi có làm anh bị thương không?”
Thời Thích vươn tay sờ trán cô, vén mái tóc ướt sũng mồ hôi của cô lên nhẹ nhàng nói: “Không sao.”
Mấy thứ này với anh đều không thành vấn đề.
Anh mặc áo sơ mi đứng đó, lúc này trong mắt Ninh Mông tựa như phát ra ánh sáng, làm cô an tâm vô cùng.
Trình Tiên Vi từ phía sau đi tới, “Cậu Thích, mấy cương thi kia mà chạy đi thì phải làm sao bây giờ?”
Vừa nhìn thấy một xác chết đàn ông nhảy ra, ông ta đã sợ tới mức trốn vào góc phòng, không dám ra tiếng, suýt ngạt chết vì nín thở.
Thời Thích thản nhiên nói: “Không sao.”
Cương thi vẫn chưa hoàn thành, không đứng được lâu dưới ánh mặt trời, huống chi còn bị thương.
Nếu để tự mình làm anh sẽ khó ra tay, tốt hơn là cứ để thiên nhiên làm đi, Thời Thích đã để lại đồ trên người nó, đến lúc đó sẽ cảm nhận được thôi.
Ninh Mông vẫn luôn chiến đấu với nữ cương thi kia, không nghĩ tới còn có việc này xảy ra, cũng không biết nói gì nên đành im lặng.
Thời Thích tiến lên, lạnh mặt chuyển động tay.
Trình Tiên Vi và Ninh Mông nhìn thấy nữ cương thi nằm trên đất tựa như bị lửa thiêu, bốc khói xèo xèo, rất nhanh đã hóa thành một vũng nước đen.
Hệ thống nói: “Chết hết rồi.”
Thời Thích xoay người, nói khẽ: “Đi thôi.”
Người chuyển hóa oán khí trong động này đúng là hoang phí thời gian, cơ thể không còn, linh hồn cũng không còn nữa, cuối cùng chính mình cũng biến mất.
Anh nhìn về phía Trình Tiên Vi, “Về sau nhớ mời người tới siêu độ.”
Trình Tiên Vi vội vàng đồng ý: “Được được được!”
Ở đây thì đi đâu tìm được sư thầy thật chứ… Người lúc trước ông ta tìm đều là giả, căn bản chẳng có chút tác dụng nào.
Nhưng nếu có thể giải quyết mọi vấn đề thì ông ta sẵn sàng trả thật nhiều tiền để thuê người.
Còn mấy cái người tự tiện chạy khỏi hang động kia, Trình Tiên Vi nhíu mày, chỉ mong mạng bọn họ lớn chút, tốt nhất là không xảy ra việc gì.
Sau khi ra khỏi sơn động, không khí cuối cùng cũng trở nên trong lành, Ninh Mông thở hổn hển, nhìn ánh nắng rơi trên ngọn cây cách đó không xa, thì thào: “Người kia, hắn luyện nhiều cương thi như vậy để làm gì thế?”
Thời Thích cười lạnh một tiếng: “Bắt chước Thủy Hoàng.”
Ninh Mông mãi mà không nhận ra, đến tận khi hệ thống nhắc nhở mới hiểu ra là Tần Thủy Hoàng(*), mà Tần Thủy Hoàng tương đối nổi danh một sự kiện chính là tìm kiếm trường sinh dược cùng Tần Thủy Hoàng lăng.
(*)Tần Thủy Hoàng: là vị vua thứ 36 của nước Tần, đồng thời là Hoàng đế đầu tiên thống nhất Trung Hoa sau khi tiêu diệt sáu nước chư hầu, chấm dứt thời kỳ Chiến Quốc vào năm 221 TCN.
Cô mắng chửi: “Có phải hắn bị bệnh thần kinh rồi, không xem lại bản lĩnh của mình đi, còn học theo Tần Thủy Hoàng, đọc nhiều truyện thần thoại quá à?”
Đến giới khảo cổ còn chưa khám phá hết hoàng lăng(*), người này lại đi bắt chước theo.
(*)Hoàng lăng: Lăng mộ của vua
Thời Thích nắm chặt tay cô lần nữa, thờ ơ nói: “Trường sinh là hy vọng xa vời của rất nhiều người.”
Sau khi tiếp xúc được với ngành này, tâm tư của nhiều nhiều người đều hiện rõ như ban ngày, làm đủ mọi việc, đưa ra hàng vạn lý do ích kỷ.
“Hôm nay chúng ta phá kế hoạch của hắn, hắn sẽ tìm tới cửa sớm thôi.” Thời Thích nói, “Trở về chờ là được.”
Ninh Mông hơi lo lắng, “Sẽ không…”
Lời nói còn chưa nói hết đã bị Thời Thích cắt ngang: “Không.”
***
Thì ra là thế.
——《 Thời Thích lén giấu cuốn sổ nhật ký nhỏ đi》