Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em

Chương 39




Editor: Kiwi

Beta: Dâu Tây 

_________

"Bella, mới một ngày không gặp, em lại xinh đẹp hơn rồi." Chàng trai nho nhã [*] đi tới, mỗi bước đi đều trầm ổn, không hề làm mất phong độ.

[*] nho nhã: dáng vẻ tao nhã của người có học thức.

"Lion? Sao vậy? Có chuyện gì không?" Tô Thanh Gia thoáng kinh ngạc, sự xuất hiện của Carlos khiến suy nghĩ của cô trở nên mơ hồ không kịp phản ứng, cô ép bản thân mình phải thật tỉnh táo, sau đó dùng tiếng Anh đáp lại chàng trai kia.

Lion đến từ Anh quốc, xuất thân hơn người, Louis và cha mẹ anh ta có mối thâm giao, Lion, nghĩa là sư tử, từ tên gọi đã cho thấy rõ sự bản lĩnh, cha mẹ yêu thương và đặt rất nhiều kì vọng vào anh ta.

Anh ta năm nay mười sáu tuổi, học trong khoa violin ở Curtis, là một nhà âm nhạc tài hoa, chắc chắn sau này Lion sẽ có nhiều thành tích nổi trội.

Lion quan sát chàng trai tóc vàng xa lạ một hồi, sau đó nói: "Thầy Louis bảo anh dẫn em tới tham gia một buổi hòa nhạc, không biết anh có vinh hạnh được mời em đến dự không?" Lion dùng giọng London hòa ái, lễ tiết khom lưng đưa tay ra trước, có thể nói là vô cùng hoàn mỹ.

Tô Thanh Gia nhìn chàng trai tóc vàng đang cúi đầu, nói với Lion: "Thật ngại quá, Lion, hôm nay bạn tôi đến nên tôi không thể tham gia buổi hòa nhạc này, cám ơn anh, nhờ anh giúp tôi chuyển lời xin lỗi tới thầy."

"Bella, dàn nhạc diễn tấu lần này vô cùng chuyên nghiệp." Lion ôn hòa nói tiếp, "Anh tin rằng em sẽ có thêm nhiều kinh nghiệm, hay là như vậy đi, anh có tận mấy tấm vé, em dẫn cả bạn đi đi."

Tô Thanh Gia lắc đầu từ chối, "Lion, cám ơn ý tốt của anh, tôi vẫn......"

Carlos đánh gãy lời của cô: "Bella, kỳ nghỉ của anh kết thúc rồi, chỉ ở được một lúc là phải đi nên không thể ăn đồ ăn em làm, em đi cùng cậu ấy đi."

Lời nói của cậu khiến Tô Thanh Gia nhất thời không kịp phản ứng, sự chua xót khuếch tán trong lòng, "Anh phải đi rồi ư? Nhưng em.......chúng ta......"

"Anh phải quay về tập luyện với đội, Bella, đừng lo cho anh, anh sẽ ổn thôi." Carlos nhịn kích động xuống, lùi về sau vài bước, nhìn Lion một chút, "Bella, hẹn gặp lại."

Chân chàng trai tóc vàng rất dài, một bước chân rất rộng, chỉ chốc lát đã đi rất xa, Tô Thanh Gia không kiềm chế được mà gọi Carlos lại: "Carlos, anh chờ chút..."

Carlos dừng lại, cậu quay đầu nhìn, cô gái mang mái tóc đen chạy đến, chiếc váy in hoa tung bay theo làn gió phô ra dáng vẻ tuyệt đẹp, mái tóc không ngừng lay động.

Tô Thanh Gia nhìn cậu, nói: "Carlos, em còn chưa nói câu hẹn gặp lại với anh."

Carlos không biết trả lời thế nào, cậu cúi đầu, đáy mắt lấp lóe ánh sáng.

Cô gái đột nhiên nhích lại gần, hương thơm ngọt ngào khiến cậu không biết phải làm sao.

"Carlos, hẹn gặp lại, chúc anh thuận buồm xuôi gió." Tô Thanh Gia ôm cậu một cái, sau đó buông ra, đi về phía Lion, vừa đi vừa vẫy tay chào cậu.

Carlos sờ sờ quần áo trước ngực, cảm thấy hơi mát mẻ.

Khoảng cách khá xa, Carlos không nhìn thấy vẻ mặt của cậu thiếu niên kia, trong lòng cậu vừa ngọt ngào lại vừa căng thẳng.

Lion mở cửa xe ra, "Xin mời." Trước khi đóng cửa, anh ta nhìn về phía Carlos bên kia, có đôi lúc, không cần phải nói nhưng những người đàn ông đã bắt đầu tranh đấu, tuy vậy anh ta vẫn tin rằng, anh ta sẽ không thua.

Carlos đi quanh cổng học viện Curtis một vòng nhưng không đi vào mà phóng tầm mắt ra xa một hồi.

Không giống với sự đơn sơ chỉ có những lớp cỏ nhân tạo ở La Masia, ở Curtis đâu đâu cũng thấy cảnh đẹp, đây là kiểu kiến trúc vô cùng sáng tạo.

Sự khác biệt đó tựa như sự chênh lệch giữa cậu và Bella.

Người con trai mặc bộ âu phục đắt tiền ấy dùng ánh mắt nói với cậu, cô gái này, cậu không thể với tới được.

Quay trở lại khách sạn, Carlos thay quần áo ra, Oleguer nói với cậu, con gái thích nhất con trai mặc quần bò phối với áo sơ mi trắng, anh còn nói mặc như vậy cậu hoàn toàn có thể đóng vai quý công tử hào môn trong phim điện ảnh.

Nhưng hôm nay, cậu gặp được công tử hào môn chân chính, cậu biết, nó không hề giống vậy.

Tuy vậy, cậu sẽ không để mình thua, nhất định sẽ không.

Thu dọn xong hành lý, Carlos tới sân bay, cậu mua vé máy bay về Tây Ban Nha vào buổi tối, cách ngày kết thúc kỳ nghỉ hai ngày, cậu đã nói dối Bella rồi.

Ngày hôm qua sau khi xuống máy bay cậu liền trở về khách sạn ngủ một giấc, lúc rời giường, cậu chải đầu tóc cẩn thận để bản thân mình đẹp hơn, sau đó cầm địa chỉ Minh Linh cho đi hỏi khắp nơi.

Cô gái đó đã lớn và xinh đẹp tựa giấc mơ, cậu nhớ tới hình ảnh Bella dưới ngòi bút của mình, so với tưởng tượng của cậu cô xinh đẹp hơn nhiều.

Cậu biết những năm này Bella không đổi số điện thoại, cậu cũng biết vào sinh nhật năm ngoái, cô đợi rất lâu mà không nhận được lời chúc của cậu, cô khóc một trận rất to, cậu không tận mắt nhìn thấy, nhưng nghe mẹ cô nói vậy, cậu lập tức run rẩy như bông hoa hồng đẫm nước mưa, tim như bị gai đâm vào, từng giọt, từng giọt máu đen chảy ra.

Dù vậy cậu vẫn không dám gọi điện cho cô, vượt qua khoảng cách chín giờ đồng hồ, cậu sợ cô sẽ nghe thấy tiếng cậu gào khóc trong điện thoại.

Cậu hi vọng, ở trong lòng cô gái đó, cậu luôn mang dáng vẻ kiên cường, có thể vì cô chở che sóng gió cuộc đời.

Carlos lại một mình lên máy bay, cậu quay đầu nhìn thành phố phồn hoa, ánh đèn điện sáng trưng này thêm một lần nữa.

Giống như sự trưởng thành của cô gái ấy, cậu cũng đang dần thay đổi, Carlos sờ sờ hình xăm trên ngực, cậu đã học được cách nói dối, học được cách che dấu nỗi đau.

Mức lương 200 Euro không cao, nhưng cậu sẽ dốc hết sức để có thể mua cho cô gái của cậu chiếc lắc tay thật đẹp, cậu không muốn cô phải khóc vì cậu, những áp lực và những điều tối tăm kia, cậu muốn một mình gánh vác.

Cậu tin rằng U19 sẽ là đòn bẩy tốt nhất đưa cậu đến đỉnh cao, cậu sẽ trở thành cầu thủ giỏi nhất, sáng giá nhất.

Khoảnh khắc gặp gỡ tuy ngắn ngủi nhưng vẫn đẹp như cũ, cậu tin tưởng và chờ mong ngày trùng phùng sẽ không còn xa nữa.

Trong suốt buổi hòa nhạc, tâm trạng Tô Thanh Gia không được tốt lắm, đây là một trong những dàn nhạc mà cô yêu thích, danh tiếng mang tầm quốc tế, thầy dạy dương cầm của họ là một thiên tài nổi tiếng trong giới, nhưng lúc này, bản nhạc có tươi đẹp đến mấy cũng không thể an ủi trái tim đang hỗn loạn của cô.

Trong đầu cô tràn ngập hình ảnh bóng lưng Carlos rời đi, cậu ra đi mang theo đôi mắt xanh xám tựa màu trời hôm nay, Tô Thanh Gia ép bản thân mình không nghĩ thêm nữa, lồng ngực cô giống như bị một cuộn dây cuốn chặt không thể nhúc nhích được, nó cuộn thành từng đợt, mỗi đợt càng chặt thêm.

Ngày hôm nay khi được nhìn thấy Carlos, Tô Thanh Gia thật sự rất vui mừng, cậu lại cao lên rồi, cũng đẹp trai hơn nhiều, giọng nói ngày càng cuốn hút, hình ảnh cậu mặc áo sơ mi trắng khiến trái tim cô đập rộn ràng, giống như trong những năm tháng tuổi trẻ, chỉ một ánh mắt cũng có thể khiến bông hoa nở rực rỡ.

Dường như trên đời này có một thứ sức mạnh vô hình nào đó dẫn dắt, hai năm đã qua đi nhưng khi người ấy đứng trước mặt bạn, bạn mới nhận ra rằng dù bao lâu trôi qua, chỉ cần người đó nở nụ cười thì mọi phiền muộn đều tiêu tan.

Cô nhờ mẹ nói cho Carlos và Reixach biết địa chỉ cùng với số điện thoại của cô, khoảng thời gian đó mỗi ngày khi chuông điện thoại vừa vang lên cô sẽ là người đầu tiên chạy xuống lầu, nhưng chờ rất lâu cô cũng không thể nhận được cuộc điện thoại kia, lúc này một câu hỏi thăm cũng trở nên cực kỳ xa xỉ. Cô không ngừng tự an ủi mình, chắc là Carlos không rảnh vì bận tập luyện, hoặc là chàng trai tóc vàng đang chuẩn bị cho trận đấu nào đó, cậu học văn không tốt, chắc hẳn đang bổ túc thêm, cũng có khả năng cậu đang tích góp tiền vì gọi điện thoại đường dài rất đắt.

Qua một thời gian dài, cô liền nhận ra, lí do vĩnh viễn cũng chỉ là lí do.

Cô không thể bắt buộc cũng không có quyền lực yêu cầu Carlos phải làm điều gì đó vì cô, cô chỉ là một khúc nhạc dạo trong cuộc đời cậu, có lẽ một thời gian dài trôi qua sẽ không còn dấu vết nào xót lại.

Tựa như một bài thơ đã viết:

"Em không phải là quý nhân, em chỉ là khách qua đường."

Tô Thanh Gia lắp tấm hình kia vào khung ảnh trạm hoa văn tao nhã, đặt ở trên tủ ngay đầu giường, vào mỗi buổi tối, cô sẽ nói "chúc ngủ ngon" với bức ảnh, còn sáng dậy thì nói "ngày mới tốt lành".

Cách một lớp kính mỏng, Tô Thanh Gia đặt nó bên tai, dường như cô có thể nghe được tiếng tim đập đã khắc sâu trong ký ức, trong hơi lạnh ban đêm, trong lồng ngực nhiệt huyết của chàng thiếu niên.

Sinh nhật năm đó Louis mở cho cô một bữa tiệc lớn ở biệt thự, cô nhận được rất nhiều quà, Lion tặng cho cô một chiếc lắc tay, trên đó gắn những viên kim cương nhỏ sáng lấp lánh như dải ngân hà đầy màu sắc.

Buổi tối hôm ấy, cô không thể ngủ được, những dòng suy nghĩ của cô gắn chặt với người con trai trong kí ức, cô nhớ tới hình ảnh cậu xuyên qua màn mưa mùa đông để đến tặng cô chiếc vòng mĩ lệ, nhớ đến dáng vẻ loạn xạ cắt bánh sinh nhật cùng cô, nhớ tới lúc cậu đỏ mặt ngại ngùng ôm cô vào lòng.

Cô đợi, cứ đợi như vậy, đợi mãi đến rạng sáng, khi Tây Ban Nha đang chạng vạng mà tiếng chuông điện thoại vẫn không vang lên.

Hôm sau, cô trả lại lắc tay cho Lion, cô biết, Lion có thiện cảm với cô, nhưng cô không muốn tiếp nhận.

Cô nhận ra người con trai đó đã tiến vào tận đáy lòng của cô, tuy nhiên cô lại không có đủ dũng khí để thừa nhận sự thật.

Rất nhanh buổi biểu diễn đã kết thúc, những nghệ sĩ cúi đầu chào và nói cảm ơn tận ba lần nhưng Tô Thanh Gia vẫn không có chút cảm giác nào, cô ngây ngốc vỗ tay theo Louis.

Cô chợt hoảng hốt, thời gian như bắt đầu chảy ngược về những tháng ngày cô vỗ tay cổ vũ cho cậu ở La Masia, mồ hôi thấm ướt áo đấu của chàng trai tóc vàng, còn cô thì vì cậu mà điên cuồng hò hét.

Louis không lái xe, họ ngồi xe của Lion quay về.

Chàng trai mười sáu tuổi nho nhã lễ độ và Louis vô cùng tán thưởng vị thiên tài violin này, dọc đường về cả hai bàn về cảm nhận của mình đối với buổi hòa nhạc, khi hỏi đến Tô Thanh Gia, cô ấp úng đáp cho qua, hai người cũng tinh ý nhận ra Tô Thanh Gia  mất tập trung nên lập tức chuyển đề tài.

Lúc xuống xe, Lion gọi cô lại, Louis thì tặng Lion một cái nhìn vô cùng hài hước, sau đó yên lặng đi trước.