Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em

Chương 22




Editor: Vy Ngôn

Beta: Dâu Tây

Giải vô địch quốc gia Tây Ban Nha hay còn được gọi là La Liga mang theo khí thế hừng hực đang sắp diễn ra, mỗi ngày trôi qua Tô Thanh Gia đều có thể xem truyền thông quảng bá và dự đoán đội chiến thắng của các trận tranh đấu, thậm chí là nhà vô địch năm nay thông qua các phương tiện thông tin đại chúng. Ngay lúc này bà ngoại Sonia và ông ngoại Minh Úc đang cãi nhau ầm ĩ, mỗi ngày Minh Linh sẽ nhận được điện thoại gọi đến từ Madrid, hai người người già hàng chục tuổi đầu kia có thể lải nhải qua điện thoại với con gái suốt một giờ mà không ngừng nghỉ chút nào.

Nguyên nhân cũng không quá lạ lẫm, Sonia là fan trung thành của những chú kền kền trắng Real Madirid, trong khi đó Minh Úc lại là khách quen ở phía nam Nou Camp. La Liga league đem đến một việc ồn ào nhỏ. Nếu đến trận Derby, thậm chí hai người còn có thể vì Real Madrid và Barca mà xảy ra đại chiến, đương nhiên sẽ không nghiêm trọng tới mức đánh nhau, chẳng qua chỉ tranh cãi gây lộn thôi, nhưng vì cá cược tỉ số mà bọn họ không ngừng gọi điện thoại thuyết phục con gái và những người không xem trận bóng đứng về phía mình.

Thực sự Tô Thanh Gia rất muốn nói với hai người già này rằng không cần thiết phải cá cược, cô biết kết quả của trận cầu lịch sử này, Real Madrid sẽ giành chiến thắng.

Nhưng đau lòng thay biết cũng chả làm được cái gì, cô không dám nói, mà nói ra chắc cũng chẳng ai tin cô.

Cô vẫn nên chăm chỉ luyện tập dương cầm thì hơn.

o(︶︿︶)o Haizzz, tiểu mỹ nhân ôm má, cuộc sống trẻ con không vui chút nào, bao giờ mới trưởng thành đây.

Nhưng vẫn có một việc khiến cô vui vẻ, chỉ vài ngày nữa thôi là cô có thể xách cặp vào lớp 6, tương lai tốt đẹp đang vẫy tay chào đón cô ở phía trước, tạm biệt và không hẹn gặp lại hai năm cấp một đã qua nhé.

Ở bên này, Tô Thanh Gia còn đang nhàn nhã ở nhà hưởng thụ kỳ nghỉ hè không có bài tập về nhà, ngày ngày luyện đàn dương cầm, uống trà chiều, nếu không có việc gì làm thì chơi búp bê barbie với Lưu Mộng Nhã, cuối tuần tới thăm cậu nhóc tóc vàng, quả thực là không gì có thể sung sướng hơn được nữa.

Trong khi đó, Carlos lại đang cực khổ rèn luyện nhằm nâng cao kỹ năng đá bóng của mình. Vì được đẩy lên U14, để đuổi kịp tiến độ của mọi người cậu cần học nhiều thứ hơn, những hiểu biết về bóng đá cũng rộng hơn. Từ thứ hai đến thứ sáu, Carlos không hề có chút thời gian nhàn rỗi nào, huấn luyện viên lập ra một chế độ huấn luyện mới toanh, lấy thân thể cậu làm tiêu chuẩn để đề cao sức chịu đựng, thể lực là tiền đề của mọi thứ.

Những điều đó đương nhiên cậu vẫn có thể tiếp thu được, nhưng việc khiến Carlos đau đầu nhất chính là thực đơn mà chuyên gia dinh dưỡng sắp xếp cho cậu.

Carlos dùng đũa chọc chọc thức ăn mà cậu không biết là cái gì, nó giống như cháo vậy.

Nghe nói nó rất giàu protein, có thể bù đắp cho quá trình phát triển nhanh, trong khi cơ thể của cậu lại nhỏ bé.

Vì vậy, Carlos chỉ dùng mặt không cảm xúc, ngậm đắng nuốt cay cố ăn vào, à mà bình thường mặt cậu vốn đã không biểu lộ nhiều cảm xúc rồi.

Cậu ăn rất nhanh, có chút qua loa, không thèm quan tâm hương vị của nó ra sao, cho hết vào miệng, lúc ra khỏi nhà ăn dì đưa cơm còn nhìn chằm chằm cậu, càng nhìn càng cảm thấy vừa mắt, hình như bà nghĩ cậu thiếu niên rất thích ăn món này, lần sau sẽ chuẩn bị cho cậu nhiều thêm tý.

Ngoài sân bóng, Carlos và các đồng đội luyện tập sút bóng vào khung thành.

Sau việc đối đầu lần trước, Carlos bị tạm ngưng bồi dưỡng, những thành viên gây chuyện khác cũng bị trừng phạt nghiêm khắc. Bóng đá là môn thể thao đề cao tình đồng đội nhất, không ai muốn trở thành bàn đạp giúp thái tử đọc sách. Một khi đã tới sân bóng lớn, cho dù các thành viên có bất hòa đến thế nào đi nữa đều phải nhượng một bước.

Mọi người cho rằng ở trong cùng đội bóng thì quan hệ nhất định phải tốt sao?

Làm gì có chuyện đó!

Cầu thủ âm thầm tranh đấu, loại trừ nhau quá nhiều, huấn luyện viên thì mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần đừng quá mức phô trương là được. Trước mặt truyền thông, tất cả mọi người đều là anh em tốt, tốt đến mức có thể mặc chung một cái quần, đi chung một đôi tất, ngủ chung một người phụ nữ.

Thôi, nói hơi xa rồi, hành động của Carlos lần trước quả thực hơi quá, thẳng thừng giơ ngón giữa trên sân bóng, đó không khác gì xé rách mặt mũi đối phương, hơn nữa phía trên cũng kín đáo phê bình cái bệnh này của cậu. Thời điểm đó Reixach bị xoay vòng giữa muôn vàn ý kiến, chỉ có thể tạm thời điều Carlos xuống rèn luyện.

Tuy nhiên, nhóm Garcia cũng chẳng dễ chịu hơn là mấy, huấn luyện viên trách mắng, cộng thêm phải chạy mấy vòng khiến bọn họ mệt đến nỗi nằm la liệt vài ngày, ngày nào cũng phải chứng kiến gương mặt đen thui của Bernar Jess.

Dù sao bọn họ đều là những thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết, chẳng phải chỉ giơ ngón giữa thôi sao? Chuyện này đâu lớn lắm đâu. Carlos chủ động xin lỗi họ thì mọi việc coi như xong.

Đó là những gì Carlos giải thích với Tô Thanh Gia, Garcia cũng không có mặt mũi nói với Carlos hãy một đánh mười với bọn họ một trận.

Sau đó kết quả thế nào ư?

Kết quả chính là mười người thua một, đội trưởng đổi thành Carlos.

Carlos cảm thấy nắm đấm mới là đạo lý, nhưng cậu muốn biểu hiện cho Tô Thanh Gia thấy rằng, cậu chính là cậu bé biết nghe lời.

Biết việc này, Garcia chỉ thầm nghĩ: Cậu đúng là một tên nhóc tâm cơ nguy hiểm!

Sau trận đấu đối kháng vào ngày 27 tháng 8, Garcia hoàn toàn nể phục Carlos, cú chuyền bóng tuyệt vời, đầy kĩ thuật kia đã khiến Carlos trở thành trung tâm của cả đội vàng.

_________

Tháng chín cũng là lúc mùa tựu trường đến. Nhiệt độ và độ ẩm trên bán đảo Iberian bắt đầu giảm xuống, cây ngô đồng bên đường đã bị nước mưa tắm quá nhiều lần rồi.

Để chúc mừng việc Tô Thanh Gia lên lớp, Tô Tĩnh Khang đã tặng cho cô một chiếc túi bằng da màu trắng, được may thủ công vô cùng tinh tế, trừ cái nơ bướm nho nhỏ bằng kim loại ra thì không còn trang trí gì trên đó, rất đơn giản nhưng sang trọng. Ánh mắt của Tô Tĩnh Khang thực sự không tồi chút nào.

Hôm nay là ngày khai giảng, ăn xong Minh Linh còn cố tình chiên trứng gà rồi cắt thành hình trái tim bỏ vào hộp cùng với ít thịt xông khói, sau đó đặt trong túi xách trên lưng Tô Thanh Gia trước khi cô lên xe.

Mấy đứa nhỏ Lãnh sự quán đều ở gần đây nên các gia đình đã thống nhất dùng một chiếc Suv đưa đón lũ trẻ đi học.

Lưu Mộng Nhã vui vẻ nhào tới, trải qua nhiều ngày ở chung, cô bé nhỏ ngượng ngùng lúc trước nay đã từ từ lộ ra tính cách hoạt bát, tuy rằng trong lòng Tô Thanh Gia luôn lên án sở thích chơi búp bê barbie của bé, nhưng không thể phủ nhận cô bé thẳng tính này thực sự rất đáng yêu.

Cô đặc biệt thích xoa và nhéo gương mặt bị đồ ăn ngon ở Barcelona làm cho mũm mĩm của cô bé.

Thiên nga trắng Tiêu Vận ngẩng đầu, ánh mắt lộ rõ sự mất kiên nhẫn, hai bé trai bên cạnh vẫn đang tranh chấp, xem hôm nay ai sẽ đưa Tiêu Vận đến lớp học.

Tô Thanh Gia xem một cách hứng thú, mấy chuyện này ngày nào cũng diễn ra mà cô cảm thấy không hề phiền chán, trong lòng bà dì quái dị chỉ cảm thấy cậu nhóc kia sao quen thế không biết.

Cậu bé mặt tròn tên Hạ Nhạn Minh, còn cậu bé mặt chữ điền là Chu Sách, cả hai lớn lên đều không tồi, Tô Thanh Gia suy nghĩ thật lâu, cảm thấy điều khiến Tiêu Vận ghét nhất chắc là chiều cao của chúng.

Cả hai đứa chỉ cao tới tai của thiên nga trắng.

Còn nữa, thiên nga trắng học lớp 6, Hạ Nhạn Minh và Chu Sách vừa mới lên lớp 5, con trai thường phát triển chậm hơn một chút so với con gái o_o

Tô Thanh Gia thầm nghĩ, nếu là cô thì cô cũng không muốn bị một đứa con trai thấp hơn mình đưa đến lớp học.

Trường học này là nơi tập trung toàn tinh anh, nhận rất nhiều học sinh quốc tế, lúc tập hợp cứ như là mở hội nghị Liên Hiệp Quốc. Tô Thanh Gia tự xưng là tiểu thiên tài ngôn ngữ cũng không thể không thừa nhận, rõ ràng chỉ một từ đơn, tại sao lại có nhiều cách phát âm kỳ quái đến vậy?

Ở trước khu dành cho cấp hai, Lưu Mộng Nhã kéo tay Tô Thanh Gia không cho cô đi, thiên nga trắng hừ một tiếng rồi lập tức bỏ đi, hai cậu bé đằng sau cũng đi theo.

"Cậu phải hứa sẽ đến chơi với mình!" Lưu Mộng Nhã ngửa mặt bánh bao lên, lông mi tinh tế khẽ chớp dưới những tia sáng mặt trời.

Tô Thanh Gia giơ 4 ngón tay phải: "Mình bảo đảm, mình hứa, được chứ?"

Lưu Mộng Nhã nhìn mấy ngón tay kia, lại nhìn mặt Tô Thanh Gia, thấy vẻ mặt trịnh trọng của bạn tốt, cô nhóc mới ấp úng nói: "Ồ, việc này cậu tự nói nha, không cho đổi ý, nếu đổi ý, mũi sẽ dài như Trư Bát Giới."

Tô Thanh Gia đẩy đẩy chóp mũi, chiếc mũi nhỏ nhắn tinh xảo bị cô làm thành dáng mũi heo: "Trông mũi mình đã giống mũi heo chưa, hả?"

Bánh bao nhỏ bị chọc cười, rút tay đang kéo Tô Thanh Gia lại: "Vậy thì quyết định rồi nha, giữa trưa cậu phải tới tìm mình ăn cơm, không được đi với Tiêu Vận, nếu không mình sẽ không để ý tới cậu. Còn nữa, buổi chiều cậu phải tới đây chờ mình, chúng ta cùng nắm tay ra về."

"Yes sir, sếp, như vậy được chưa." Tô Thanh Gia chào một cách long trọng.

Lưu Mộng Nhã suy nghĩ một chút, tháo móc khóa trên cặp sách barbie hồng nhạt của mình xuống: "Cho cậu cái này, đây chính là thứ mình thích nhất."

Tô Thanh Gia nhìn chằm chằm móc khóa búp bê barbie mini kia, nhất thời không dám đưa tay ra nhận.

"Cho cậu, không cần quá cảm động đâu, mau treo lên đi, không thì mình sẽ hối hận đấy."

"......"

Cô bé, tớ thật sự không cảm động, chỉ đơn giản là tớ không muốn treo thôi mà.

Sau khi Tô Thanh Gia cúi đầu cho cô bé đeo vào balo rồi từ biệt Lưu Mộng Nhã, cô mới bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn móc khóa đang lay động kia, cảm thấy hơi đau đầu.

Chiếc móc treo đặt trên nền balo phong cách trông không liên quan đến nhau xíu nào.

Nhưng chờ tới sau khi đi vào phòng học, Tô Thanh Gia mới phát hiện thế giới của mình lại sụp đổ...

Sao không ai nói cho cô biết thiên nga trắng cũng học lớp này!

Trời ơi tổng cộng có hai mươi mấy người, muốn xem nhẹ cũng không được, huống hồ, toàn bộ lớp chỉ có cô và thiên nga trắng là người châu Á, thật là......

Thật là nghiệt duyên mà.

Bởi vì ít tuổi, dáng người bé nhỏ, thầy giáo cố ý sắp xếp cho cô ngồi bàn đầu, chống lại ánh mắt ngạo mạn của thiên nga trắng, Tô Thanh Gia giới thiệu bản thân với các bạn cùng lớp một cách tự nhiên, sau đó yên lặng trở về chỗ ngồi.

Một năm trường học đổi lớp một lần, cho nên ban cán bộ phải chọn lại hết.

Tiêu Vận vừa chuyển đến liền gây chấn động vì muốn ứng tuyển vị trí lớp trưởng, cô nhóc ngẩng cổ, cằm hất cao, ánh mắt liếc một cái khiến cả lớp đều bị hù dọa, nhất là những ai đang có ý định tranh cử.

Bài tranh cử của cô bé cũng khá khí phách, con nhà quan ngoại giao ăn nói không tồi chút nào.

"Chào mọi người, mình là Cicely, đến từ Trung Quốc, một quốc gia xinh đẹp với nhiều điều bí ẩn, mình rất muốn giao lưu kết bạn với mọi người, cũng muốn giúp đỡ mọi người, học kỳ 1 thành tích tất cả các môn của mình là 9, trước kia luôn đảm nhiệm vị trí lớp trưởng, nếu mọi người bầu cho mình, mình sẽ cố gắng cống hiến cho tập thể, nỗ lực xây dựng lớp ngày càng tốt... Cảm ơn ạ!"

Sau đó mọi người đều liên tiếp lên tranh cử, nhưng không ai dám nói mình muốn tranh cử chức lớp trưởng, chắc hẳn đã bị thiên nga trắng dọa sợ, trẻ con phương Tây tương đối hướng ngoại, vui vẻ thể hiện mình, thể chế giáo dục bao dung với những quy định không quá gượng ép khiến cho bọn họ thích làm điều mình thích hơn, cũng làm cho mỗi cá nhân có thể phát triển toàn diện.

Blablabla...... Thầy giáo gọi người duy nhất không đi tranh cử là Tô Thanh Gia đứng lên đọc kết quả phiếu bầu.

Tuy rằng Tô Thanh Gia không thực sự thích Tiêu Vận, nhưng lúc bầu chọn vẫn cho cô nhóc một phiếu.

o(︶︿︶)o Haiz, ai bảo họ cùng quê chứ!

Lúc công bố ban cán sự lớp, không ngoài dự đoán, Tiêu Vận có tên trong danh sách. Thiên nga trắng lại lên phát biểu tuyên ngôn trúng cử một lần nữa, cho thấy thái độ quyết tâm của mình, lập tức được tất cả mọi người nhiệt liệt vỗ tay.

Tô Thanh Gia cũng thấy vui mừng thay cô nhóc, cô bé đã thể hiện được khí chất của con gái nhà ngoại giao, của con dân của Trung Hoa. Nhưng nếu lúc đi ngang qua cô, thiên nga trắng không hừ một tiếng thì càng tốt.

À mà, câu thiên nga trắng nói với cô nhiều nhất hình như là "hừ".

Tô Thanh Gia càng nghĩ càng thấy ớn lạnh.

Quái dị, suy nghĩ cặn kẽ cả nửa ngày cũngkhông tìm ra được rốt cuộc nguyên nhân là gì mà có thể khiến thiên nga trắngsinh ra sự thù địch với cô như vậy.