Môi Hôn Đỏ

Chương 32: C32: Chương 32




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Edit: riri_1127

Chương 31 (1)

Tất cả mọi người bị tình huống bất ngờ làm cho giật mình, nhưng Nguyễn Tự Bạch phản ứng còn nhanh hơn nắm đấm, anh hơi tránh né làm Du Thịnh đánh hụt bị vồ ếch.

Du Thịnh tức giận đến xanh mặt, nhưng anh ấy bị Du Nguyệt giữ chặt ở phía sau, bên cạnh đó còn có một người phụ nữ đang sợ đến mức tái nhợt, thật không dễ dàng gì để anh ấy tung cú đấm thứ hai.

Được hời cho thằng này rồi..

"Anh theo em đi về!" Du Nguyệt đanh mặt kéo anh trai, dường như muốn ăn tươi nuốt sống.

Đừng nhìn cô trông có vẻ dịu dàng yếu ớt nhưng thực ra sức lực rất mạnh, ngay cả khi Du Thịnh bị cô giữ chặt anh ấy cũng khó có thể di chuyển.

Phản ứng trong mắt cô khiến trái tim anh ấy băng giá, Du Thịnh cảm giác mình càng yếu ớt hơn nữa.

Nhìn người phụ nữ bên cạnh trông khá giống Nguyễn Tự Bạch, xem ra rất có khả năng đây là mẹ của anh.

Được giáo dục không được đánh nhau trước mặt trưởng bối cho nên Du Thịnh cố ép mình chịu đựng không động tay động chân. Anh ấy có tập TaeKwonDo nên nếu có đánh thì cũng không phải là đánh không lại, nhưng hôm nay Du Thịnh cảm thấy tạm thời chưa cần thiết. Vừa rồi cũng là anh ấy nhất thời bực bội, nhất thời không nhịn được, sau khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của bạn trai Thu Thu vài giây, cuối cùng Du Thịnh cũng bình tĩnh lại.

"Tay trượt, xin lỗi."

Du Thịnh cụp mắt suy nghĩ một chút, sau đó xoay người lại rất nhanh.

Thời điểm đi vẫn không quên kéo theo em gái, Du Nguyệt cứ như vậy bị anh ấy kéo vào trong nhà.

Nhẫn nhịn chờ người phụ nữ này rời đi xem xem anh ấy xử người đàn ông cướp em gái mình thế nào!

Hai người lao ra đột nhiên cắt ngang cuộc nói chuyện của hai mẹ con, Bạch Tâm Tâm lo lắng nhìn và hỏi con trai có bị thương không, Nguyễn Tự Bạch chỉ nhàn nhạt nói không sao.

"Con và hàng xóm có chuyện gì thế?" Sau khi bình tĩnh lại, Bạch Tâm Tâm khó chịu nhìn về phía nhà đối diện đang đóng chặt cửa.

Nguyễn Tự Bạch hờ hững nói: "Không phải giải thích rồi sao, đối phương trượt tay."

Anh có thể hiểu được sự tức giận của Du Thịnh, anh hiểu cảm giác người em gái mà anh yêu thương hơn 20 năm năm đột nhiên có bạn trai, trong lúc nhất thời không chấp nhận thì cũng thông cảm được.

Huống chi tình cảm của hai anh em Du Thịnh Du Nguyệt còn tốt như vậy.

Lúc trước anh có điều tra về Du Thịnh vì vậy có thể đoán trước rằng anh ấy sẽ có phản ứng như vậy.

Xem ra tiến triển bên phía Du Nguyệt cũng không thuận lợi.

Bạch Tâm Tâm đương nhiên không tin lời giải thích của anh, một cái trượt tay sao có thể suýt nữa đánh vào mặt, trượt tay thì có thể thuận tiện túm lấy cổ áo của người ta muốn đấm?

Nhưng bây giờ không phải là lúc để lo lắng về điều này, bởi vì bà còn có điều quan trọng hơn để nói.

"Con bé về cùng con ngày đó là bạn gái con thật sao?" Bà lại chuyển chủ đề.

Nguyễn Tự Bạch quay người vào nhà, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Du Nguyệt, thấy bên kia trả lời anh mới an tâm.

r: hay là bây giờ anh sang nhé?

Anh không nhịn được nói thêm một câu.


Ánh trăng: Bây giờ anh ấy đang tức giận, anh sang thì còn tệ hơn, chúng ta phải để anh ấy bình tĩnh lại trước đã ~~

Ánh trăng: vừa rồi người đó... Là mẹ anh sao?

Nguyễn Tự Bạch cong môi, đáp đúng vậy.

Ánh trăng: vậy anh nói chuyện với mẹ đi

r: ừm

r: có chuyện gì nhất định phải nói đấy, anh vẫn ở đây

Bên kia nhanh chóng gửi cho anh một biểu tượng cảm xúc ok, lúc này Nguyễn Tự Bạch mới cất điện thoại và quay đầu lại nhìn mẹ.

Sắc mặt Bạch Tâm Tâm đang khó coi nhưng thấy con trai đang bận nên cũng không tiện nói chuyện.

Hiểu con không ai bằng mẹ, đứa con trai này của bà tuy nhìn chững chạc ổn định nhưng bà vẫn biết con người thật của anh như thế nào, nhìn khuôn mặt anh từ mờ mịt trở nên sáng ngời khi nhắn tin thì bà đã biết sự việc không đơn giản như vậy.

Hình như là bạn gái của thằng bé thì phải.

Bạch Tâm Tâm hơi khó chịu, dù sao đây cũng là đứa con mà bà đã nuôi nấng nửa đời người, dồn hết tâm sức cho anh nhưng cuối cùng yêu đương lại không nói cho người mẹ này.

"Con thật sự không định để mẹ gặp con bé đó sao?"

Hôm nay bà tới cũng là vì chuyện này.

Ngày hôm qua Hà Nhận gọi điện bà đã nghĩ nên đến một chuyến rồi, tuy bà đã sớm biết anh có bạn gái nhưng suy cho cùng vẫn muốn chính miệng con xác nhận.

Nguyễn Tự Bạch không phải loại người tùy tiện tiếp xúc với con gái, xung quanh anh lớn lên cũng không có bạn khác giới, huống chi là cùng nhau nắm tay đi xem phim, bà khó mà không nghĩ ngợi.

Lần đó Nguyễn Tự Bạch kéo cô gái đó chạy đi cũng là sự thật.

Thật ra muốn tìm ra tên bạn gái của con cũng không khó, nhưng hiện tại bà không muốn làm, bà không muốn đẩy con trai mình ra xa hơn.

Bà hi vọng con có thể tự nói với mình.

Nghĩ tới đây bà lại cảm thấy mất mát, chờ đợi lâu như vậy mà Nguyễn Tự Bạch cũng không chịu nói ra. Không nói đã đành mà đây còn không muốn trở về nhà nữa.

Đã gần một tháng bà không gặp con trai rồi.

Nguyễn Tự Bạch cho mẹ một ly nước, "Qua một thời gian ngắn nữa con sẽ đưa cô ấy về."

Bạch Tâm Tâm hơi sửng sốt, nói: "Nghiêm túc?"

"Dạ."

Bạch Tâm Tâm lại nhìn về phía anh, "Muốn kết hôn?"

Nguyễn Tự Bạch nói chậm rãi: "Đúng vậy ạ."

Mặc dù Bạch Tâm Tâm biết con trai mình nhìn trưởng thành và ổn định với người ngoài, ai biết điều đó thật hay giả nhưng lần này bà có thể cảm nhận được sự nghiêm túc của anh.

Mặc dù chỉ là hai chữ ngắn ngủn nhưng bà lại nghe ra sự nghiêm túc, nghiêm túc mười trên mười.

Nguyễn Tự Bạch rất bướng bỉnh, chuyện anh đã xác định thì mười đầu trâu cũng không kéo lại, vì vậy Bạch Tâm Tâm ngày càng tò mò hơn về cô gái đó.


Rất muốn trông thấy con bé kia, đến cùng kiểu con gái nào có thể làm con bà rung động mạnh như vậy.

"Vậy con sắp xếp thời gian đi, mẹ muốn gặp." Nói đến đây bà dừng lại, rồi lại bồi thêm một câu: "Có thể chứ?"

Cũng không phải Nguyễn Tự Bạch không nghe ra sự nhượng bộ của mẹ mình, anh nói: "Con còn phải hỏi cô ấy, nếu như cô ấy đồng ý gặp thì con sẽ sắp xếp."

Bạch Tâm Tâm thoáng kích động, hai đầu lông mày cũng giãn ra, "Vậy mẹ chờ tin tức của con."

"Chuyện này..." Bạch Tâm Tâm ngừng một chút, nói hơi cứng ngắc: "Hay là mẹ nói cho bố con biết nhé, ông ấy thật ra rất quan tâm đ ến con."

Không khí bỗng chốc lạnh đi.

Bạch Tâm Tâm biết thế này không ổn rồi.

Vốn dĩ cho rằng một khắc sau sẽ là bão tố, khi bà đang lo con trai sẽ nổi giận thì chợt nghe anh lên tiếng: "Mẹ đừng nói."

Bão tố không tới làm Bạch Tâm Tâm hơi bất ngờ.

"Ừ, mẹ sẽ không nói."

*

Du Thịnh đã tỉnh táo lại nhưng bây giờ anh ấy không muốn nhìn thấy cô.

Anh ấy trở về phòng ngủ đóng cửa một cái thật mạnh, tuy Du Nguyệt có giật mình nhưng đã bình tĩnh lại rất nhanh.

Trên thực tế thì có chuyện này đã có một cái kết... thật bất ngờ.

Còn tưởng anh ấy muốn ồn ào đến mức nào nữa chứ!

Cô đã chuẩn bị sẵn sàng để xin lỗi Nguyễn Tự Bạch, cô vốn tưởng rằng một người đang tức giận như vậy sẽ đánh anh một lần nữa, nhưng không ngờ rằng cuối cùng ấy đã dừng lại, không chỉ dừng lại mà còn nói xin lỗi.

Đừng nhìn anh trai cô có vẻ mặt hiền lành, thật ra tính tình của Du Thịnh không hiền, nhiều lần anh ấy nhẫn nhịn không được thì nhất định sẽ khiến đối phương khóc gọi anh ấy là baba.

Dù sao anh ấy cũng đã học Taekwondo nhiều năm.

Hôm nay có thể dừng tại đây đã xem như nhân từ rồi.

"Anh trai, anh có muốn ăn bữa sáng không ah!" Biết anh ấy đang giận nên cô chỉ có thể hết sức dỗ dành.

Thật ra cô rất ít khi gọi Du Thịnh là anh trai, dù sao thì anh ấy ra đời trước cô cũng chỉ một phút đồng hồ, vì không phục nên bình thường cô đều gọi là Du Thịnh này Du Thịnh nọ, nếu có thể làm cô mở miệng gọi anh trai thì có tình huống kiểu này thôi.

Giọng nói nịnh nọt từ ngoài cửa truyền vào làm Du Thịnh rất bực bội, trong lòng vừa cáu kỉnh vừa buồn bực, cảm giác khó chịu này khiến anh ấy cảm thấy rất phiền muộn.

Dù không muốn nhưng hôm nay anh ấy phải thừa nhận rằng họ đã trưởng thành. Bởi vì đã lớn nên tình cảm dù có tốt đến đâu cũng có ngày phải tách ra.

Thu Thu nhà mình trưởng thành rồi. Cô không còn là cô bé khóc nhè đi đâu cũng cần anh ấy che chở nữa.

"Anh muốn ăn gì? Em đi mua, gần đây có quán buffet ngon lắm, hay là cùng nhau đi đi?" Cô lại đang nịnh nọt.

Du Thịnh trùm chăn lên đầu và phớt lờ em gái.

Gọi mấy lần mà không có động tĩnh nên Du Nguyệt cũng không gọi nữa, tốt hơn là cô nên đi làm gì đó để anh ấy yên một lúc.


Thật ra cô cũng không muốn nói sớm như vậy bởi vì gần đây anh ấy đã phải chịu đả kích lớn, nếu không phải do túi quần áo kia...

Điện thoại lại vang lên, lấy ra xem thì ra là Nguyễn Tự Bạch gửi tin nhắn: thế nào rồi?

Cô trả lời: anh ấy không sao, giận quá nên đi ngủ rồi

r: vất vả cho em quá

Ánh trăng: bác gái đi chưa anh?

r: chưa, anh nghĩ chắc mẹ không đi ngay đâu

Ánh trăng: vậy anh chăm sóc bác đi nhé.

r: ừm.

Du Nguyệt dậy đã lâu mà còn chưa kịp rửa mặt, nhìn bộ dạng đầu bù tóc rối của mình trong gương rồi lại nhớ đến việc lúc nãy nhìn thấy mẹ của Nguyễn Tự Bạch, cô vừa lo lắng vừa bối rối.

Mặc dù chỉ liếc nhìn mẹ Nguyễn sơ qua nhưng cô đã thật sự bị bất ngờ vì vẻ đẹp của bà, căn bản là không nhận ra người phụ nữ này đã hơn 50, dù là khí chất hay cách ăn mặc thì đều giống như 37 38 tuổi. Nếu không phải cô biết rõ tuổi thì còn tưởng đây là chị gái của Nguyễn Tự Bạch.

Cũng không biết sau này có khó lắm không.

Hôm nay bọn họ xông ra ngoài đã để lại ấn tượng rất xấu rồi, nếu sau này gặp mặt phát hiện bạn gái của con trai chính là cô không biết bà có tức giận không.

Thu dọn xong cô vào bếp nấu cơm, đồ đạc trong nhà cũng không còn nhiều, xem ra phải tranh thủ thời gian đi siêu thị thôi.

Nấu ba món mặn một canh đơn giản xong đi gọi Du Thịnh mà vẫn không có động tĩnh gì, Du Nguyệt bất đắc dĩ, cũng không biết bao lâu thì anh ấy mới bình thường trở lại.

"Đồ ăn em nấu xong rồi nếu anh đói thì ra ăn nhé, em đi làm việc trước đây."

Gần đây bản thảo của cô được đăng rất nhanh, hơn nữa yêu đương nên tâm tình rất tốt ngẫu nhiên cô sẽ thêm mấy ngàn chữ cho nên cũng chỉ còn lại vài ngày nữa là xong.

Vừa bật máy tính đã nhận được cuộc gọi video của Ôn Tưởng, trông như vừa mới ngủ dậy, mặt cô ấy còn hơi sưng.

"Nghe nói mẹ Nguyễn Tự Bạch đến Giang Thượng Viện, cậu thấy chưa?"

Vừa kết nối cô ấy đã hỏi, Du Nguyệt ừm ý bảo mình đã gặp rồi. Cô tò mò hỏi thêm: "Có phải gần đây Nguyễn Tự Bạch rất ít về nhà không?"

Vừa rồi lao ra có nghe mẹ anh trách móc một câu.

"Quỷ mới biết, dù đều ở một khu nhưng khoảng cách vẫn hơi xa. Hình như lúc trước Nguyễn Tự Bạch và bố anh ấy cãi nhau, trong cơn tức giận anh ấy đã chuyển ra ngoài ở."

Du Nguyệt à một tiếng.

"Hai ngày nay sao cậu không đăng chương mới, làm gì vậy?" Cô chuyển chủ đề, chuyện nhà người khác vẫn nên ít nghe ngóng thì hơn, nếu anh thấy muốn thì tự nhiên sẽ nói cho cô biết.

Ôn Tưởng híp mắt, cười miễn cưỡng: "Gấp gì chứ, mà gần đây tới cũng không thể đăng được, tớ đã xin phép Lục Triêu Ngôn nghỉ rồi."

Cô sững sờ, "Sao vậy?"

Ôn Tưởng cười haha, vẻ mặt thần bí: "Tớ lại làm một việc rất phí thời gian."

"Đợi ổn định sẽ nói cho cậu biết."

Du Nguyệt cũng không hỏi nữa rồi, hai người tám chuyện một hồi rồi cúp máy.

Cả buổi trưa Du Thịnh cũng không ra khỏi phòng, chạng vạng tối Du Nguyệt mượn cớ kéo anh đi siêu thị mua đồ đạc giải sầu nhưng cuối cùng Du Thịnh chỉ đáp hai chữ: không đi.

Thấy anh ấy nói chuyện trở lại tâm trạng của Du Nguyệt cũng tốt lên rất nhiều, ít nhất anh ấy đã không còn hờ hững không phản ứng với cô nữa, có lẽ qua vài ngày nữa sẽ ổn hơn.

Lúc ra cửa Du Nguyệt không tìm thấy chìa khóa mới nhớ ra xe còn ở chỗ Ôn Tưởng bên kia, xem ra hôm nay không đi được rồi. Cô bèn đi thu dọn một túi rác lớn xỏ dép lê lạch cạch mở cửa, chuẩn bị mang xuống lầu vứt.

Cửa nhà Nguyễn Tự Bạch đóng chặt, cũng không biết anh đã ra ngoài hay vẫn ở nhà.


Vừa đi đến thang máy đằng sau lại truyền đến tiếng mở cửa, lúc này Bạch Tâm Tâm và Nguyễn Tự Bạch một trước một sau đi ra ngoài, vì tò mò nên Du Nguyệt đã quay đầu lại, vừa đúng lúc giáp mặt với hai người họ.

Du Nguyệt: "..."

Nguyễn Tự Bạch đứng sau Bạch Tâm Tâm cong môi cười cười với cô, trong mắt tràn đầy dịu dàng.

Giờ đây Bạch Tâm Tâm mới chú ý tới hàng xóm của con trai mình, ấn tượng đầu tiên là xinh đẹp.

Da trắng, tóc đen, ngực lớn, chân dài, dáng người đẹp, đường nét khuôn mặt kiều diễm, là mỹ nhân từ trong trứng.

Du Nguyệt hướng về phía bà ấy: "Chào bác."

Bạch Tâm Tâm mỉm cười đáp lại, "Đi đổ rác à!"

"Dạ." Cô cười khan một tiếng rồi bước vào thang máy.

Du Nguyệt vào đầu tiên nên đứng trong cùng, Nguyễn Tự Bạch bước chân dài đi đến bên cạnh cô rồi dừng lại vì vậy Bạch Tâm Tâm cũng chỉ có thể đứng trước hai người.

Sau khi nhấn nút thang máy ba người đều im lặng, lúc này Du Nguyệt cảm thấy tay phải nóng ran, các ngón tay bị tách ra trong nháy mắt tách, ngón tay thon dài của người đàn ông lao tới lập tức cùng cô đan tay.

Du Nguyệt: "..."

Cô tái mặt trừng mắt nhìn Nguyễn Tự Bạch nhưng đối phương căn bản không hề nhìn cô.

Du Nguyệt hoảng hốt vô cùng nhưng cô cũng không thể giật tay ra, cứ bị anh nắm như vậy mãi đến khi thang máy ngừng lại anh mới buông ra.

Vừa thả tay Bạch Tâm Tâm đã quay đầu lại xém chút nữa hù chết Du Nguyệt.

Trông vẻ mặt đứng đắn và cách ăn mặc ai mà ngờ Nguyễn Tự Bạch có thể làm ra loại chuyện này.

Bọn họ vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen đậu ở cổng bên trái, tài xế mặc đồ đen gật đầu rồi lập tức mở cửa để Bạch Tâm Tâm bước vào trong. Hạ kính xe xuống, bà nhìn con trai cười cười sau đó rời đi.

Để không bị phát hiện lúc Du Nguyệt đi ra ngoài vứt rác cô đã giả vờ không quen Nguyễn Tự Bạch, điều này làm anh hơi bất mãn. Mắt thấy xe đã đi xa anh mới kéo bạn gái đang chuẩn bị đi về phía cửa thang máy lại, Du Nguyệt không khỏi giật mình, mãi đến khi thấy chiếc xe đã đi khuất mới thở phào nhẹ nhõm.

Nguyễn Tự Bạch nắm lấy tay cô, động tác vừa thành thạo vừa tự nhiên.

Anh kéo cô ra khỏi cửa để đi vào hoa viên bên cạnh, xung quanh vẫn có tốp năm tốp ba người trò chuyện tản bộ, hai người nắm tay nhau bước đi đã thu hút kha khá sự chú ý.

"Đây là bạn trai con à!" Một cái bác gái hô to.

Du Nguyệt nhìn chằm chằm vài giây mới nhớ ra người nọ là ai, lần trước khi thường xuyên ra ngoài cô đã gặp bác gái ở tầng trệt này, hai người có trò chuyện một lúc.

"Đúng vậy ạ."

"Đẹp trai thật đấy." Bác gái khen một cách khoa trương.

Nguyễn Tự Bạch nhàn nhạt đáp: "Cám ơn."

Thấy bác gái đẩy xe nôi đi anh mới nắm tay cô ngồi xuống ghế đá, trên đỉnh đầu là một tán cây dã hương* xanh tốt, gió thổi phát ra âm thanh xào xạc.



Đã là tháng tư, vạn vật hoàn toàn "sống lại" rồi.

Hai người vẫn đan ngón tay vào nhau, đôi chân dài của Nguyễn Tự Bạch ngồi trên ghế rất dễ làm người khác chú ý, anh vừa ngồi xuống dường như đã chiếm gần một nửa lối đi vốn đang rộng rãi.

"Anh trai em sao rồi?" Nguyễn Tự Bạch mở miệng trước.

Du Nguyệt thở dài, "Vẫn vậy, hôm nay tức giận đến mức không ra khỏi cửa, cơm cũng không ăn."

"Xem ra bị đả kích rất lớn." Anh nắm chặt tay cô, kéo người Du Nguyệt lại gần hơn một chút, "Hai ngày nữa có lẽ sẽ tốt hơn."

Tuy là con một nhưng anh cũng có thể hiểu được phần nào cảm xúc của Du Thịnh, dù sao thì họ cũng đã lớn lên cùng nhau và còn là anh em sinh đôi. Cô em gái bé bỏng nâng niu hơn 20 năm đột nhiên có người yêu hơn nữa còn là vụng trộm không nói ra, anh trai có phản ứng như vậy cũng là điều bình thường.