Môi Hôn Đỏ

Chương 31: C31: Anh trai muội khống rất yếu ớt




Edit: riri_1127

Quà năm mới cho các bạn đâyyyy

Chương 30: Anh trai muội khống rất yếu ớt

Du Nguyệt: "..."

"Chỉ một mình anh gọi nhũ danh của em thôi không được sao?" Anh nhìn cô đầy mong đợi.

"..." Du Nguyệt thoáng đưa tay sờ đầu anh một cái với vẻ mặt bất đắc dĩ: "Nguyễn Tự Bạch, em và anh ấy đã biết nhau 25 năm, anh nói xem được hay không?"

Hai anh em Du Thịnh Du Nguyệt sinh vào mùa thu, sau khi sinh xong trên đường về nhà vừa đúng lúc mẹ hai người nhìn thấy những phiến lá tiêu huyền lớn từ trên cây rơi xuống, đột nhiên bà nhớ đến bài thơ《 Xú nô nhi 》do Tân Khí Tật viết.

*Nhi kim thức tận sầu tư vị, dục thuyết hoàn hưu

Dục thuyết hoàn hưu, khước đạo thiên lương hảo thu

Giờ đây mới tỏ mùi khắc khoải, muốn nói lại thôi

Muốn nói lại thôi, chỉ bảo mát trời thu

Ngay sau đó, mẹ cô quyết định đặt nhũ danh cho con bằng cách lấy dòng cuối cùng của bài thơ làm tên. Du Thịnh là Thiên Thiên, Du Nguyệt là Thu Thu.

Khi còn bé người trong nhà còn có thể gọi nhũ danh nhưng sau khi lớn lên không gọi được nữa, hiện tại ai cũng trực tiếp gọi cô là Nguyệt Nguyệt.

Thời gian dần trôi qua nhũ danh này cũng trở nên lẻ loi, chỉ có Du Thịnh và Ôn Tưởng mới nhớ rõ.

"Lần sau em muốn cái tên dễ nghe, chúng ta dùng biệt danh tình yêu chẳng phải sẽ thân mật hơn sao?"

Cô nén cười an ủi anh.

Lúc này Nguyễn Tự Bạch mới vui vẻ hơn chút ít, anh đồng ý.

Sau khi an ủi thành công Du Nguyệt ra ngoài tìm cớ gọi Du Thịnh vào bếp, lý do là bắt anh ấy nấu chút gì đó cho cô ăn, Du Thịnh hùng hùng hổ hổ một hồi lâu mới vào bếp một cách miễn cưỡng.

Anh ấy vừa vào Du Nguyệt đã kéo Nguyễn Tự Bạch ra ngoài, sau khi tiễn bạn trai tới cửa, cặp đôi vẫn có chút không nỡ rời xa nhưng bây giờ chỉ còn cách tạm tách ra trước.

Nguyễn Tự Bạch ra hiệu tay ý bảo sẽ gọi điện, Du Nguyệt điên cuồng gật đầu rồi mới quay vào nhà.

Nhìn Du Thịnh đang nấu mì cho mình trong bếp, rồi lại nhìn cây đàn của anh ấy đặt cạnh bàn cà phê, cô bước tới lấy từ tủ lạnh ra hai quả trứng gà, đập vào nồi.

"Wow, xa xỉ quá nhỉ." Du Thịnh cười rạng rỡ, khuôn mặt đẹp trai ngời ngời.

Du Nguyệt hừ một tiếng: "Hôm nay sao anh lại tới đây? Có bài hát mới ra sao?"

Đã lâu anh ấy không tới, gần đây cả hai cũng rất ít liên lạc, lần cuối cùng trò chuyện là vào tháng trước khi anh ấy gọi để nói với cô rằng mình đang chuẩn bị ra mắt một bài hát mới.


Du Thịnh là một ca sĩ "ba không", không có danh tiếng, không có mối quan hệ và không có tiền.

Bây giờ anh ấy đã ký hợp đồng với một studio nhỏ và phát hành đ ĩa đơn trên Internet sau khi ra mắt nhiều năm, nhưng số lượng người hâm mộ lại ít một cách đáng thương.

Thậm chí có thể nói chẳng có mấy người nhận ra anh ấy.

Du Nguyệt cũng là người đứng đầu fan club của anh ấy, vì vậy cô biết chính xác địa vị của anh ấy trong giới ca sĩ ra sao.

Nhóm người hâm mộ chỉ có hơn 800 người và hầu hết họ vẫn đang ở trạng thái lặn, lặn xuống nước đã đành mà đây còn thoát fan hết 70 80 người, chắc là trèo tường đi đu idol khác.

Cái này mà gọi là ca sĩ gì chứ, ngay cả một người nổi tiếng trên mạng cũng nổi hơn anh ấy nhiều.

Vừa nghe đến ba chữ "bài hát mới", khuôn mặt tươi cười của Du Thịnh từ từ chìm xuống, sau đó anh ấy giả vờ bình tĩnh nói: "Không làm, bị hủy rồi."

Du Nguyệt cau mày, trên mặt tỏ vẻ nghi hoặc.

Sau đó nghe anh ấy nói: "Studio không đủ kinh phí, tiền thuê phòng thu âm cũng không có mấy lần liền."

"Tiền cũng không nhân tài cũng không, em nói làm sao có thể thực hiện được đây?"

Nói đến phần sau thậm chí anh ấy còn bắt đầu nhướng nhướng mày tự giễu..., nụ cười châm biếm này làm cả nội tâm Du Nguyệt đau xót.

Du Nguyệt thở dài, bưng mì đã nấu xong ra phòng khách, Du Thịnh đi theo phía sau, trong tay bưng hai bộ bát đũa.

Hai người im lặng ăn không nói chuyện.

Du Nguyệt thậm chí còn không nhìn anh trai đến khi bát mì đã cạn đáy, cô chỉ nói: "Em có một bộ tiểu thuyết đang đàm phán bản quyền điện ảnh và truyền hình rồi, hay là—— "

"Anh chuẩn bị giải nghệ." Anh ấy nhàn nhạt nói một câu.

Trong lòng Du Nguyệt khẽ động, cô trầm mặc không nói.

Hai người lại cúi đầu tiếp tục ăn, không khí rất ngột ngạt, là do trong lòng hai anh em nặng trĩu.

Du Nguyệt không biết an ủi anh trai như thế nào, mãi cho đến khi uống cạn nước trong nồi mì, Du Thịnh dọn dẹp sau đó xoay người tiến vào phòng bếp.

Du Nguyệt không theo sau.

Cô nghe Du Thịnh khóc trong bếp, thanh âm rất nhỏ, khóc rất kiềm nén.

Đây cũng không phải là lần đầu Du Nguyệt nghe anh trai khóc, cô không thấy lạ.

Mỗi một con đường đều có cao thủ, đều có cường giả đứng trên đỉnh cao nhưng số nhiều hơn còn là những xác chết không tên bị vùi dập giữa chợ.

Du Thịnh chính là kiểu bị vùi dập giữa chợ.

Ra mắt được bảy năm, bước vào showbiz với đam mê và cuối cùng rời đi với sự thất vọng.


Du Nguyệt trở về phòng mình, cô chẳng có tâm trạng để nghĩ về Nguyễn Tự Bạch, tâm tình của cô cũng không thể tốt hơn Du Thịnh là bao.

"Có lẽ anh sẽ ở cùng em một thời gian, nhà của anh bên kia đã bị thu hồi, khi nào tìm được việc làm anh sẽ dọn đi."

Ngoài cửa truyền đến giọng nói bình tĩnh của Du Thịnh.

Du Nguyệt đáp ừm rồi cũng không nói gì nữa.

Một đêm này Du Nguyệt ngủ không ngon giấc, ngày hôm sau tỉnh lại thấy Du Thịnh đang gõ máy tính trong phòng sách, đi tới thì phát hiện anh ấy đang viết đơn xin việc.

"Tìm việc làm thật sao!" Ngủ một giấc cô sớm đã khôi phục bình tĩnh, tuy nhiên vẫn còn chút không đành lòng.

Du Thịnh ngước đôi mắt hoa đào lên, vô cảm liếc nhìn con chuột máy tính bên cạnh.

"Hay là anh làm chủ phòng live, cái ngành này tự truyền thông cũng rất lợi hại, chúng ta hãy bắt đầu từ từ?" Cô khuyên nhủ. Đam Mỹ Hài

Du Thịnh không đáp lời mà chỉ cúi đầu tiếp tục gõ chữ.

Biết tâm tình anh trai không tốt nên cô cũng không nói thêm gì, vừa định rời đi thì nghe thấy có thứ gì đó rơi từ kệ bên cạnh xuống.

Là túi đựng quần áo.

Tiếng vang này cũng thu hút được ánh mắt của Du Thịnh, một nửa vải hoa màu đỏ trong túi lộ ra.

Trong lòng Du Nguyệt hơi lo lắng, bởi vì đây là bộ váy hôm qua cô mặc ra ngoài, lúc vào thay đồ để ở đây ban đêm định lấy nhưng lại quên mất.

Cô chưa dám chắc Du Thịnh có nhớ ra đây là gì hay không nhưng cô không dám làm càn vì trí nhớ của Du Thịnh tốt đến mức làm cho người ta sợ hãi.

Cô giả bộ nhặt lên như không có việc gì, nhìn thấy cô đi tới cửa dường như Du Thịnh nhớ ra gì đó, anh ấy đứng dậy chạy về phía cô.

Anh ấy giật lấy túi quần áo, Du Nguyệt giả vờ bình tĩnh hỏi: "Sao vậy?"

Du Thịnh lấy váy ra, đôi mắt hoa đào lập tức trở nên trầm xuống, sau đó bắn ánh mắt sắc bén về phía cô, anh ấy gằn từng chữ: "Em là người phụ nữ ở cửa ngày hôm qua?"

Du Nguyệt lại giả vờ nghe không hiểu, "Người phụ nữ nào?"

"Du Nguyệt, cmn em.." Du Thịnh đã chắc chắn là cô.

Thấy có chuyện không ổn Du Nguyệt lập tức bỏ chạy, nhưng cô không phải là đối thủ của một người chân dài như Du Thịnh, vừa chạy vài bước đã té ngã.

Du Thịnh bắt lấy cô, trên khuôn mặt tuấn mỹ hơi nữ tính hiện lên một tia lạnh lùng đối lập với vẻ ngoài, anh ấy nghiêm nghị hỏi cô: "Em và người đàn ông đó có quan hệ gì!

"Đừng cmn nói em đã làm chuyện gì đáng xấu hổ đấy nhé." Anh ấy lại bổ sung.

Tuy sắc mặt của anh ấy rất dữ tợn nhưng Du Nguyệt không sợ, cô từ trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ bụi trên người, "Cái gì mà đáng xấu hổ, xin anh đừng nói như vậy, làm ơn đi, anh ấy là bạn trai của em."


Một câu sau cùng như sét đánh Du Thịnh, anh đã nghe được cái gì vậy, bạn trai?

Bạn—— Bạn —— trai?!

Du Nguyệt yêu đương rồi?!

Với tư cách là một muội khống, Du Thịnh lập tức sụp đổ.

Anh ấy vừa nghe được cái gì vậy, không, nhất định là nghe lầm, nhất định!

Váy này không phải của em ấy, phải, nhất định không phải!

Cô em gái dịu dàng dễ thương của anh làm sao có thể yêu được, em ấy chỉ là một trạch nữ làm sao có cơ hội gặp gỡ đàn ông?

Không có cơ hội quen đàn ông thì sao có thể yêu, đúng, là anh ấy nghe lầm...

Du Thịnh nhìn về phía cô, cố gắng kìm chế nội tâm sụp đổ, anh ấy cố giả vờ bình tĩnh dựa vào ghế sô pha, nhưng vì chân hơi mềm nên cơ bản là không vững, khẽ dựa đã trượt làm cho động tác trông hơi buồn cười.

"Em nói lại lần nữa đi, vừa rồi anh không nghe rõ."

Du Nguyệt biết anh mình sẽ không thể tiếp nhận, cho nên hôm qua cô đã nhốt Nguyễn Tự Bạch trong phòng, ngăn cản người yêu ra ngoài vì anh trai cô thực sự là một muội khống chính hiệu.

Đối với chuyện yêu đương của cô anh ấy sẽ... Du Nguyệt vừa nghĩ đến đây đã đau đầu.

Cô vuốt vuốt huyệt thái dương, bình tĩnh nhìn anh ấy, Du Thịnh quay đầu tránh khỏi ánh mắt ấy của cô, lòng đau như dao cắt.

"Anh ấy là bạn trai em."

"Quần áo này cũng là của em."

"Cảnh tượng mà anh nhìn thấy ngày hôm qua thực sự là em và—— "

"Anh không nghe anh không nghe!" Du Thịnh điên cuồng hô to, anh vừa bịt tai vừa lắc đầu, động tác cực kỳ giống tinh tinh mất trí. =))))

Du Nguyệt đi tới, nắm lấy bàn tay đang run rẩy của anh mình, nói từng chữ: "Du Thịnh, anh chấp nhận hiện thực đi, em đang yêu."

Khuôn mặt đẹp trai của chàng trai trắng bệch, đặc biệt là đôi mắt hoa đào kia trông càng ảm đạm.

"Thu Thu, em đừng gạt anh..."

"Anh vừa thất nghiệp, ước mơ cũng không còn mà em còn muốn khiêu khích, anh nói cho em biết anh đang rất yếu ớt..."

Du Thịnh dùng một bộ dáng nửa chết nửa sống nhìn xem em gái.

Cô bị người anh muội khống này thuyết phục, nói thật là cô hơi sợ hãi không dám nói tiếp, thật sự sợ nếu anh ấy không chịu được k1ch thích sẽ xảy ra chuyện.

Lúc này điện thoại di động đang sạc trên tủ TV của Du Nguyệt phát ra âm thanh thông báo WeChat, hai người nhìn nhau ngầm hiểu, sau đó cùng chạy đến tủ TV.

Du Nguyệt vừa cầm đến điện thoại đã bị anh ấy đẩy ra, điện thoại rơi vào tay Du Thịnh, nhìn tin nhắn nhớ em hiển thị trên WeChat suýt nữa Du Thịnh thở không thông.

Du Thịnh ngồi chồm hổm xuống, ôm lấy điện thoại di động của cô khóc không ra nước mắt, đáng thương nói: "Thu Thu, anh đã nói cho em biết, anh rất yếu ớt rồi mà!"

Du Nguyệt lại vuốt vuốt huyệt Thái Dương lần nữa, "Du Thịnh, không lẽ cả đời này em không thể không yêu đương không kết hôn được!"


Du Thịnh mím môi, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy u buồn, "Nhưng em mới hai mươi lăm tuổi."

Du Nguyệt: "..."

"Anh yên tâm dù thế nào thì anh vẫn là anh trai của em, tình nghĩa chúng ta sẽ không bao giờ thay đổi, yêu đương thì em có thêm một người để chăm sóc cho mình thôi, anh đừng quá kích động..." Biết anh trai suy sụp nên cô dỗ dành thật nhẹ nhàng.

Khuôn mặt của chàng trai tái nhợt, "Anh không tin, đã có bạn trai thì em không cần anh nữa."

"Ai nói với anh vậy?"

"Rất nhiều phim điện ảnh truyền hình đều diễn như vậy."

"..."

Ngay khi Du Nguyệt đang suy nghĩ câu tiếp theo phải nói như thế nào thì đã thấy Du Thịnh lao thẳng về phía cửa ra vào như cuồng phong, cô hốt hoảng vội vàng chạy theo muốn kéo anh ấy lại.

Anh ấy muốn đi tìm Nguyễn Tự Bạch!

Anh ấy không thể kích động như vậy!

Nhưng Du Thịnh mở cửa nhanh hơn cô một bước, hai người một trước một sau lao ra, Du Thịnh đang định mắng mỏ, muốn thanh toán người đàn ông nhà đối diện thì đột nhiên dừng lại chắn đường. Du Nguyệt ở phía sau chạy tới cứ thế va vào lưng anh trai, đau đến mắt nổi đom đóm.

Nguyễn Tự Bạch cũng bị hai người đột nhiên xông tới làm giật mình, nhưng người sợ hãi nhất chính là Bạch Tâm Tâm, bị hù đến mức sắc mặt trắng bệch.

Mà Du Thịnh căn bản là không để ý được nhiều như vậy, anh ấy túm lấy cổ áo của Nguyễn Tự Bạch và vung nắm đấm...

Ngay lập tức hành lang trở nên loạn cào cào.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Nguyễn: à hiểu rồi, Tu La tràng ~

Du: ha ha, Tu La tràng ~

Người bệnh khống: phải Tu La tràng ~

Vợ tương lai: chính là Tu La tràng ~

____________

Chú thích:

Bản gốc:

而今识尽愁滋味,欲说还休。

欲说还休,却道天凉好个秋!

Bản edit:

Giờ đây mới tỏ mùi khắc khoải, muốn nói lại thôi

Muốn nói lại thôi, chỉ bảo mát trời thu

*Từ 凉 (liáng) vừa có nghĩa là "mát mẻ" vừa có nghĩa là "chán nản". Khi còn niên thiếu, vì Tân Khí Tật không hiểu mùi vị của ưu sầu, vì muốn viết được những từ mới và hay nên ông thường trèo cao nhìn xa, miễn cưỡng nói mình không sầu khổ. Tuy nhiên, lúc bấy giờ ông đã ở tuổi trung niên, đang phải chịu đựng những khó khăn và vất vả trong cuộc sống. Những nỗi buồn này không tài nào nói ra được, không tiện nói ra, cũng không thể nói cho thấu đáo, vậy tốt nhất là không nên nói nữa. Chỉ bảo trời mùa thu này thật "mát mẻ".