Môi Hôn Đỏ

Chương 26: C26: Du nguyệt em là của tôi




Edit: riri_1127

Chương 25: Du Nguyệt, em là của tôi!

Du Nguyệt đưa tay giật lại túi xách không trả lời anh, rồi sau đó đóng cửa lại ngay lập tức không hề do dự.

Ngay khi cửa sắp đóng lại, người đàn ông đứng bên ngoài dùng chân ngăn cản, sau đó đẩy cửa ra tỏ ý không muốn rời đi.

Du Nguyệt không để ý tới anh, cô quay người trở lại phòng khách, mặc dù rất muốn mắng anh đang muốn làm gì đó nhưng bây giờ cô không mở miệng được, bởi vì chỉ cần cô vừa khóc một chút cổ họng sẽ rất dễ bị nghẹn. Lúc nghẹn, lời nói ra sẽ vô cùng nhỏ nhẹ, cái kiểu không nắm chắc thế này thì thà không mở miệng còn hơn.

Dựa theo tính cách của Nguyễn Tự Bạch thì vốn dĩ anh muốn ôm Du Nguyệt và hỏi rõ ràng chuyện gì vừa xảy ra, nhưng nghĩ đến phản ứng kích động vừa rồi của cô, anh không thể không nhịn được, anh không muốn làm cô tức giận hơn nữa.

Trong lòng Nguyễn Tự Bạch vừa khó chịu vừa không cam tâm, rõ ràng là cô không tuân thủ lời hứa trước mà, nhưng cuối cùng kết quả sao lại giống như đều là lỗi của anh vậy chứ?

Đúng vậy, anh cưỡng hôn cô là không đúng.

Sau khi hôn xong cô tức giận bỏ đi, bảo anh hoàn toàn không hối hận là giả dối nhưng hôn cũng hôn rồi, bây giờ phải làm sao đây?

Bây giờ đã đến nước này, tốt hơn hết là nhanh chóng xác định mối quan hệ để có thể sửa chữa lỗi lầm.

Nghĩ đến đây, anh hạ quyết tâm hôm nay phải nói rõ với cô, anh thực sự không thể chịu đựng được việc cô đi gặp Hà Nhận lần nữa, hoặc là đi gặp đối tượng hẹn hò khác.

Anh rất ghen.

Trong lòng anh rất buồn bực.

Một khi khó chịu anh sẽ tức giận không nhịn được.

Anh còn chưa vào nhà, chỉ dám sốt sắng đứng ngoài cửa nhìn cô, sau khi nhìn một hồi nhịn không được mới chậm rãi đi vào.

Vừa vào nhà Du Nguyệt đã đi về hướng phòng ngủ, một tiếng rầm đóng cửa vang dội, xém chút nữa va vào mũi Nguyễn Tự Bạch.

Nhìn vết thương phản chiếu trong gương, Du Nguyệt cau mày, cô nằm thẳng trên giường nhìn lên trần nhà, bên ngoài vẫn còn nghe thấy tiếng người đàn ông gõ cửa.

"Em mở cửa ra được không, chúng ta từ từ nói chuyện."

Thấy thật lâu cô không đáp anh lại tiếp tục gõ cửa, "Tôi biết sai rồi, lần sau không dám nữa, em ra đây đi, tôi xin lỗi."

"Nguyệt Nguyệt, em đi ra một lát thôi được không?"

Ngoài cửa là âm thanh mang theo nịnh nọt của người đàn ông


Du Nguyệt vuốt vuốt đầu, vì khóc nên bây giờ mí mắt cô có chút nặng nề, nhưng người bên ngoài thỉnh thoảng lại nói vài ba câu làm cô muốn ngủ cũng không được.

"Đừng giận tôi nữa được không? Sau này tôi không dám nữa, tôi chỉ là..."

"Tôi chỉ là quá kích động mà thôi, rõ ràng lúc trước em đã hứa sẽ ưu tiên cho tôi mà."

"Đương nhiên là tôi có sai nhưng cũng không hoàn toàn là vấn đề một phía từ tôi, công bằng mà nói thì chuyện này em cũng có trách nhiệm..."

Du Nguyệt ở trong phòng càng nghe càng thấy không đúng, cô không biết đây có phải là kế khích tướng của anh hay không, nhưng giờ khắc này anh đã thành công rồi, Du Nguyệt đứng lên đi mở cửa.

Có lẽ không ngờ cô lại đột nhiên mở cửa, nên khi thấy Du Nguyệt anh có hơi giật mình, lời đang định nói cứ thế mà nghẹn lại.

"Cũng bởi vì tôi không làm theo lời hứa, cho nên đây là lý do anh hôn tôi? Cô cau mày hỏi.

Nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, người đàn ông đột nhiên cảm thấy đau lòng, anh không kìm được vươn tay muốn chạm vào cô, nhưng Du Nguyệt lại nghiêng đầu tránh né.

Du Nguyệt nhìn anh cười khẩy, chỉ vào vết thương nơi khóe miệng mình, "Thấy rồi chứ, anh cắn đấy, anh vui không?"

Theo lời nhắc của cô, người đàn ông chú ý tới vết thương ở khóe miệng. Lúc này, tất cả sự không cam lòng vừa rồi lập tức biến mất, chỉ còn lại cảm giác áy náy và bất an hiếm thấy.

Ở khóe môi cô có một vết trầy da to bằng hạt đậu, vết thương đỏ tươi, thậm chí còn có thể nhìn thấy vết máu hơi khô.

Anh cắn cô bị thương.

Anh không kìm được lại vươn tay muốn chạm vào cô, nhưng Du Nguyệt lại tránh né lần nữa.

Ngón tay Nguyễn Tự Bạch dừng ở giữa không trung, nhìn hai mắt cô hơi đỏ lên.

Lúc này đây, không phải diễn xuất nữa, thật sự, thật sự từ sâu nội tâm anh cảm nhận được mình đã sai rồi.

"Xin lỗi em."

Lời xin lỗi cùng cõi lòng đầy áy náy, thanh âm trầm thấp, giọng nói vô cùng thành khẩn.

Du Nguyệt cũng nghe ra sự áy náy của anh, vốn dĩ đã chuẩn bị tốt tâm lý nhưng giờ đây cô lại không biết nên đáp cái gì, hai người lâm vào im lặng.

"Được rồi."

Vẫn là Du Nguyệt mở miệng trước.


Thật ra Nguyễn Tự Bạch nói đúng, chuyện này cô cũng có phần sai, cô sai vì lúc trước hai người mập mờ cô đã hứa sẽ không đi xem mắt nữa nhưng không làm được, anh giận cũng là hợp tình hợp lý, nhưng có điều kiểu phạt này của anh có hơi quá đáng.

"Là tôi không khống chế mình tốt, chuyện này tôi có lỗi nặng hơn." Anh cúi đầu hơi ủ rũ, "Tôi sẽ tự kiểm điểm, lần sau tuyệt đối sẽ không tái phạm."

"Tôi biết sai rồi, em cho tôi một cơ hội được không, sau này tôi nhất định sẽ không vậy nữa..."

Lần đầu tiên Du Nguyệt chứng kiến loại vẻ mặt này của anh, anh như vậy làm cô cũng hết giận.

Nghĩ một lát cô mới mở miệng, "Tôi cũng sai, hôm nay đi xem mắt đáng nhẽ nên nói cho anh biết mới đúng, xin lỗi!"

Người đàn ông nhìn cô với vẻ mặt kinh ngạc, như không thể ngờ cô sẽ xin lỗi mình. Thật sự anh cũng không nghĩ ra cô có thể thẳng thắn như vậy, dù sao vừa rồi còn giận anh đùng đùng cơ mà.

Anh còn chưa nói gì đã nghe cô nói tiếp:

"Buổi xem mắt hôm nay bất ngờ xảy ra, người nhà đột nhiên gọi điện thoại thông báo cho tôi, vừa được tin tôi đã lập tức đến đó, chỉ là hình thức thôi."

"Thật ra tôi cũng muốn với anh nhưng sau khi nghĩ kĩ..."

Cô hơi khó nói nên đành dừng lại.

"Sau khi nghĩ thì sao?" Anh hỏi.

Du Nguyệt cúi đầu, "Chỉ là nghĩ đến nếu cái gì tôi cũng phải nói cho anh, nghe lời anh thì có phải tôi quá chủ động hay không, con gái nên dè dặt hơn... mới đúng!

Nói xong cô lại lâm vào im lặng, tình huống này giằng co khoảng một phút đồng hồ mới nghe thấy người đàn ông cười ra tiếng.

Ngẩng đầu lên, nụ cười dịu dàng mà cô quen thuộc đã hiện trên gương mặt anh.

Giờ khắc này, không biết tại sao đột nhiên Du Nguyệt cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt lập tức trào dâng.

Khuôn mặt vừa tươi cười của Nguyễn Tự Bạch cứng đờ trong nháy mắt, biến thành vẻ hoang mang.

Anh vội vã lấy khăn tay từ trong túi ra, đưa đến trước mặt cô rồi bỗng dừng lại, cuối cùng chỉ đưa vào tay.

Du Nguyệt nhận lấy cúi đầu lau nước mắt, trong lòng lại thầm mắng bản thân mình mất mặt.

Cô cũng không biết tại sao sao mình lại khóc, là vì hiểu lầm được hóa giải hay sao?


Rõ ràng cô cũng không khó chịu lắm nha, nhưng không hiểu sao lại có chút xúc động.

Đây là loại nước mắt vô tri gì vậy chứ, thật quá xấu hổ.

Cô tùy tiện tìm cớ, "Miệng tôi bị đau!"

Có nghĩa là tôi khóc bởi vì miệng đau, đều là do anh.

Câu này vừa nói ra đã làm cho Nguyễn Tự Bạch lâm vào ảo não ngay lập tức, hiện tại anh rất muốn tát mình hai tát.

"Đừng khóc, đừng khóc, lần sau tôi không dám nữa."

Cuối cùng anh cũng không nhịn được, ôm cô vào trong lòng dỗ dành.

Cô gái được ôm lập tức đỏ mặt, mùi nước hoa thoang thoảng trên người anh khiến tim cô đập nhanh hơn, trên mặt làm gì còn dấu vết thút thít nỉ non nữa, trong đôi mắt to tròn chớp chớp tràn đầy xấu hổ ngượng ngùng.

Biết mình không thể ôm quá lâu nên anh chỉ ôm cô trong chốc lát rồi buông, khuôn mặt cả hai người đều đỏ bừng.

Nguyễn Tự Bạch đi rót nước cho cô, Du Nguyệt ngồi trên ghế salon không nói chuyện chỉ cúi thấp đầu nhìn mũi giày của mình không biết đang suy nghĩ gì.

"Uống một chút đi." Anh đưa ly nước cho cô.

Du Nguyệt xấu hổ nhìn anh, cụp mắt nhận lấy, mới nhấp một ngụm liền vội vàng phun ra, hốc mắt cô lập tức đỏ lên lần nữa.

"Làm sao vậy?" Anh vừa đón lấy ly nước vừa sốt ruột hỏi.

Hốc mắt Du Nguyệt ươn ướt, chỉ chỉ vết thương trên miệng, "Đau!"

Thanh âm nhỏ nhẹ kéo dài, ý tứ làm nũng hết sức rõ ràng.

Nguyễn Tự Bạch nghiêng người nhìn một chút, sau đó theo bản năng nâng mặt cô lên, cúi đầu thổi nhẹ vết thương.

Du Nguyệt lập tức cứng đờ.

Người đàn ông thổi cho cô rất kiên nhẫn, làn hơi nhẹ thổi đến vết thương cũng thổi vào lòng cô.

Hai người cách nhau rất gần, loại mơ hồ kiểu này trước nay chưa từng có, gần đến mức cô có thể thấy rõ ràng, tất cả bóng dáng phản chiếu trong con ngươi anh đều là cô.

Có cảm giác bầu không khí càng ngày càng nóng lên, mặc dù bên ngoài mưa vẫn nặng hạt không ngơi.

Dường như Nguyễn Tự Bạch cũng kịp ý thức được chính mình đã làm cái gì, anh hơi sửng sốt một chút nhưng thấy cô không có ý định khiển trách mình nên lại bắt đầu bạo dạn thêm một chút.

Anh ôm mặt cô trong tay, hai khuôn mặt cách nhau rất gần, anh lại gần, rồi lại gần thêm nữa, thấy cô cụp mắt không dám nhìn, trong lòng anh mềm nhũn, sau đó cuối cùng trán hai người cũng chạm vào nhau.

Mũi cũng kề sát, hơi thở quyện vào nhau, cả hai chóp tai đỏ bừng, cô cụp mắt nhìn xuống đất, còn anh nhìn cô.

"Du Nguyệt."


Cũng không biết đã qua bao lâu, giọng nói hơi khàn của người đàn ông truyền đến.

Du Nguyệt bừng tỉnh, muốn lùi về phía sau lại phát hiện lùi không được nữa, đồng tử bối rối mở to, ánh mắt cô vô tình đụng phải con ngươi sâu thẳm của anh.

Tim cô đập rất nhanh, giống như sắp nhảy ra ngoài đến nơi, sau đó cô nghe thấy anh nói.

"Em làm bạn gái tôi nhé, được không?"

Cô im lặng, một lúc lâu sau, có âm thanh nghẹn ngào từ trong miệng Du Nguyệt phát ra: "Ừm"

Khóe miệng người đàn ông nhếch lên, không khí dường như tràn ngập hương vị ngọt ngào.

"Đã đồng ý rồi thì không thể đổi ý nhé!"

Lời nói của anh vô cùng sung sướng vui vẻ.

Mặt mày Du Nguyệt đỏ rần, nhưng vẫn chỉ ừ lên một tiếng.

Lúc này nụ cười trên mặt anh càng lộ rõ, như nụ hoa cuối cùng cũng được nở rộ hoàn toàn khi được phép.

Anh muốn hôn cô, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, chỉ hôn lên trán cô một cái sau đó ôm cô gái vào lòng.

Du Nguyệt cảm thấy đầu óc vô cùng choáng váng, ngay cả thân thể cũng mềm nhũn ra.

Đâu đó trong lòng cô tràn ngập sự ngọt ngào, ẩn mình trong vòng tay rộng lớn của người đàn ông, khóe miệng không khỏi khẽ nhếch lên.

Cô yêu đương rồi.

Cô vừa yêu rồi đấy ư!

So với sự ngọt ngào thầm kín của cô, ngọt ngào của Nguyễn Tự Bạch rõ ràng hơn nhiều lắm, anh ôm cô rất chặt, dường như muốn áp cả người cô vào thân thể mình mới cam tâm.

Từ giờ trở đi anh cũng là người có bạn gái rồi.

Cuối cùng anh cũng có thể quang minh chính đại hôn cô!

"Du Nguyệt, em là của tôi rồi."

Anh ôm chặt lấy cô, kề bên tai cô thỏ thẻ.

Thật lâu sau, cô gái trong ngực anh phát ra tiếng đáp lời nghẹn ngào: "Ừm."

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyễn: Này, tôi có bạn gái rồi nha~