Môi Hôn Đỏ

Chương 25: C25: Tôi cho em hôn lại




Editor: riri_1127

Chương 24: Tôi cho em hôn lại?

Bang bang!

Rầm rầm rầm!

Du Nguyệt chỉ cảm thấy trong đầu như có thứ đang nổ tung, cô mê man một hồi sau đó trong đầu giống như pháo hoa nở rộ.

Nụ hôn vừa ngang ngược vừa mạnh bạo, cơ thể nặng nề của anh áp sát cô vào một góc, khí thế cường ngạnh làm người ta hoàn toàn không thể từ chối.

"Ưm..." Cuối cùng cô cũng phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, nhưng âm thanh lại nhỏ đến đáng thương.

Du Nguyệt dùng sức đẩy anh ra nhưng người đàn ông trước mặt vẫn không nhúc nhích. Cô không đẩy thì không sao nhưng vừa chạm đến một cái thì thân thể anh lại lập tức đè mạnh thêm vài phần.

Nguyễn Tự Bạch vội nắm lấy tay cô, hiện tại một tay Du Nguyệt nắm thành đấm thật chặt rủ xuống bên người, tay kia bị người đàn ông cầm áp vào ngực anh, cô có thể cảm nhận được sức nóng như muốn phỏng từ da thịt người trước mắt, bàn tay còn lại của anh đặt sau lưng cô giống như muốn hòa tan Du Nguyệt vậy.

Anh hôn rất hung bạo, thậm chí cả gặm c ắn đều đem ra hết, Du Nguyệt có cảm giác thân thể mình như nhũn ra, dường như sắp trợt xuống.

Nhưng người đàn ông làm sao có thể để cô né tránh, cô càng co người lại, anh càng cúi đầu thấp hơn, môi lưỡi quấn quít áp chế làm cô suýt nữa thì thở không nổi.

Cuối cùng, khi cô cảm thấy như sắp ngạt thở anh mới buông ra.

Vừa được giải phóng Du Nguyệt lập tức thở hổn hển hít không khí, trong bóng tối cả hai đều không nhìn thấy đối phương nhưng nhịp tim đập mạnh mẽ của hai bên lại yên lặng tuyên báo chuyện mà bọn họ vừa thực hiện.

Lúc này Du Nguyệt cảm thấy môi mình vừa nóng vừa đau, thậm chí cô còn có thể nhớ được mùi thuốc lá nhàn nhạt do anh lưu lại.

Cô đẩy anh ra nhưng người đối diện lại không hề nhúc nhích, cô hung hăng trừng anh một cái, tuy nhiên trong bóng tối anh cơ bản chẳng thể thấy gì.

"Thả tôi ra!"


Vừa nói cô vừa dùng chân dậm mạnh xuống đất, đèn kích hoạt bằng giọng nói lập tức sáng lên.

Hai người đang bốn mắt nhìn nhau.

Giờ phút này người đàn ông trước mặt vẫn không có biểu cảm gì, đường nét quai hàm cường tráng rõ ràng, hai hàng lông mày trông vẫn lạnh lùng nghiêm nghị.

Anh cứ lẳng lặng nhìn cô như vậy không nói một lời.

Cô gái nhíu chặt mày, đang nghĩ xem nên dùng ngôn từ gì để công kích anh thì điện thoại reo lên.

Thấy thế người đàn ông mới phát lòng thương xót buông tay cô ra.

Du Nguyệt muốn đẩy anh ra nhưng không được, cô bị anh giam cầm trong ngực, anh cũng không nói chuyện chỉ rủ mắt nhìn cô.

Tiếng chuông điện thoại không có ý dừng lại, Du Nguyệt đành phải lấy điện thoại từ trong túi xách ra trước, nhìn thấy tên người gọi là Hà Nhận.

Nhìn thấy cái tên này, khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông dịu đi đôi chút, sau đó lại trầm xuống.

Sắc mặt anh rất khó coi, trên mặt chỉ còn thiếu điều viết rõ hai chữ mất hứng.

Du Nguyệt không để ý đến Nguyễn Tự Bạch, biết mình không thể rời ra nên cô đành nghe điện thoại trước mặt anh.

"Về đến nhà chưa?" Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói ôn hòa của Hà Nhận.

Du Nguyệt rủ mắt sau đó đáp đã về đến nơi.

"Về là tốt rồi." Hà Nhận ngừng một hồi, sau đó dùng giọng hào hứng nói cho cô biết, "Hôm nay ăn cơm cùng em tôi rất vui vẻ."

Du Nguyệt hơi sửng sốt, "Tôi cũng thế."

Cô vừa mới dứt lời đã cảm giác vai trái mình hơi trầm xuống, là Nguyễn Tự Bạch tựa đầu vào vai cô, anh vùi đầu vào áo không nhìn thấy vẻ mặt.


"Vậy lần sau còn có thể mời em đi chơi không?" Đối phương hồi đáp.

Du Nguyệt không ngờ anh ta lại nói trắng ra như vậy, điều này nhất thời làm cô nghẹn lời, sự tập trung của cô lại càng bị Nguyễn Tự Bạch quấy nhiễu, Du Nguyệt trả lời một cách khô khan và tìm một cái cớ để cúp máy.

"Em còn hẹn với anh ta lần sau nữa sao?"

Nguyễn Tự Bạch nghiêng đầu nhìn cô, đầu anh vẫn dựa vào vai cô như cũ, động tác muốn bao nhiêu mập mờ thì có bấy nhiêu mập mờ.

Du Nguyệt biết đẩy anh ra cũng không được nên bèn thản nhiên đáp: "Liên quan gì đến anh!"

Chỉ nghe thấy tiếng Nguyễn Tự Bạch thoáng thở dài, sau đó anh ngẩng đầu.

Anh lại nắm lấy tay cô, Du Nguyệt lùi về sau, anh bắt hụt.

Anh cũng không tức giận, lại tiến đến lần nữa, lúc này anh đã bắt được cô, ngắm bàn tay nhỏ xinh xắn trong tay mình khiến ánh mắt anh lại bắt đầu tối đi.

Mưa ngoài cửa sổ vẫn không ngừng rơi, dù qua một lớp cửa thủy tinh nhưng vẫn có thể nghe thấy rõ tiếng rào rào, Du Nguyệt rất thích ngày mưa nhưng trận mưa hôm nay lại làm cô rất bực bội.

Người đàn ông vừa dùng một tay ôm cô, vừa nắm tay cô khẽ lắc lắc, sau đó cô nghe anh nói:

"Em đừng gặp anh ta nữa được không?"

Động tác cùng giọng điệu này thật sự rất mập mờ, giống như rơi vào lưới tình vậy. Cứ như thể hai người là cặp đôi yêu đương đang giận nhau, thậm chí trong giọng nói của anh còn mang theo một ít nịnh nọt hèn mọn.

"Tôi gặp ai là quyền của tôi, anh có quyền gì?" Cô cúi đầu hỏi ngược lại.

Phản ứng của cô khiến người đàn ông hơi nheo mắt, nhưng anh ta nhanh chóng trở lại bình thường.

Thật là không nghe lời.


Anh biết cô đang tức giận vì hành động vừa rồi của anh.

Mặc dù nụ hôn đến rất đột ngột, nhưng anh không hối hận chút nào.

Đúng vậy, anh không hối hận.

Dù sao sớm hay muộn gì cũng chỉ là cô mà thôi.

"Hôn cũng hôn rồi, em nói chuyện này không liên quan đến tôi được sao?"

Du Nguyệt hừ lạnh một tiếng, "Tôi cho anh hôn rồi ư?"

Anh đứng thẳng người, nói một cách chân thành: "Vậy thì phải làm sao? Tôi để em hôn lại nhé?"

Du Nguyệt lập tức rời đi rồi lại bị anh giữ lại.

"Đừng tức giận mà em, tôi biết tôi sai rồi."

Lời nói là xin lỗi nhưng lại chẳng nghe ra chút thành khẩn nào, điều này lại càng làm Du Nguyệt giận dữ hơn.

Cô lạnh lùng nhìn anh, rời đi ở khoảng cách gần đến mức cô có thể nhìn thấy vết son môi mình trên môi anh.

"Anh đúng, tôi mới là người sai." Cô nở nụ cười, ánh mắt lành lạnh, "Lẽ ra tôi không nên quá thân thiết với anh, vậy thì anh cũng sẽ không thiếu tôn trọng tôi như vậy."

Nói xong cô không thèm nhìn anh nữa, lập tức đi đến cửa nhà mình, một loạt hành động mở ra rồi khóa cửa lại, cô đóng cửa ầm ầm khiến sắc mặt Nguyễn Tự Bạch nghe thấy mà trắng bệch.

Người đàn ông đứng ngoài cửa thật lâu, cuối cùng anh cũng không đi mà là lấy hộp thuốc ra, châm một điếu.

Du Nguyệt cáu kỉnh đi vào phòng tắm, dưới ánh đèn sáng trưng, ​​cô phát hiện môi mình đỏ như gấc, sắp chảy máu đến nơi, trên môi vẫn còn đau, nhìn kỹ lại phát hiện da ở khóe môi dưới đã bị trầy, thảo nào...

Thảo nào đau như vậy.

Anh là cẩu sao?

Du Nguyệt nổi giận đùng đùng đánh răng, cô đánh vừa mạnh vừa nhanh, hai mắt nhanh chóng ầng ậng nước, đỏ hồng, nước mắt rơi lã chã nhịn không được.


Quá không tôn trọng rồi!

Tại sao cô có thể thích một người đàn ông như anh chứ?

Rõ ràng hai người còn chẳng là gì của nhau, anh dựa vào đâu mà dám làm thế với cô?

Cắn cô... Đau quá!

Càng nghĩ càng giận, cuối cùng tủi thân lại nhiều hơn, nước mắt Du Nguyệt rơi từng chuỗi như mưa xuống đất.

Cô quyết định không để ý tới Nguyễn Tự Bạch nữa.

Nhưng rất nhanh cô liền phát hiện túi xách của mình còn để ngoài cửa.

Vừa rồi, túi xách cô rơi xuống lúc né tránh sự lôi kéo của Nguyễn Tự Bạch, sau đó vì mải giằng co và tức giận nên cô cũng quên béng việc nhặt lên.

Làm sao bây giờ, điện thoại di động và ví của cô đều ở trong đó.

Nếu cứ để ngoài đó nhỡ mất thì rắc rối lắm.

"Phiền chết rồi, toàn là chuyện xui xẻo gì vậy chứ!" Cô thật sự bó tay.

Cuối cùng cô vẫn nhịn không được chạy tới cửa lần nữa, dũng cảm mở cửa sau rất nhiều vùng vẫy bất lực.

Sau đó nhìn thấy Nguyễn Tự Bạch đang đứng trước cửa nhà, trong tay anh đang cầm túi xách của cô.

Thấy mắt cô ửng đỏ, trong lòng anh hốt hoảng, "Em... Khóc ư?"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Nguyễn: anh sai rồi, lần sau không như vậy nữa.

Du: anh là cẩu à, còn cắn người ta, miệng em trầy da cả rồi.

Nguyễn: vậy cho em cắn lại nhé, đừng tức giận mà~