Môi Hôn Đỏ

Chương 22: C22: Giới thiệu




Edit: riri_1127

Chương 21: Giới thiệu

Lúc Du Nguyệt thức dậy đã là mười giờ sáng, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô ngày càng thất thường kể từ khi hàng xóm mới chuyển đến.

Sáng sớm cô đã nhận được thông báo phải tham gia hội nghị thường kỳ hàng quý của công ty vào ngày mốt, nhân tiện nói về bản quyền điện ảnh và truyền hình tác phẩm《 thỉnh nhĩ tiếu nhất tiếu》của cô.

Xem ra mấy ngày nay phải siêng viết thêm bản thảo rồi.

Nhìn điện thoại của mình một lúc mà nhóm bạn vẫn im như thóc, cô lại gửi tin nhắn cho Ôn Tưởng thông báo về việc đến Lục Ý họp vào ngày mốt nhưng bên kia chưa hồi âm lại.

Dọn dẹp xong cũng đến giờ ăn cơm, hôm nay Du Nguyệt không muốn nấu nên đã đặt thức ăn ngoài, gọi món xong cô lại nghĩ đến người đàn ông ở nhà đối diện, băn khoăn không biết anh đã ăn hay chưa.

Nhớ đến cuộc nói chuyện giữa hai người ngày hôm qua khiến cô cảm thấy thật sự ngượng ngùng, khó mà gặp mặt.

Thôi, vẫn không nên lo cho anh nữa!

Đang cúi đầu nhìn điện thoại xem hàng đang giao đến đâu bỗng có một cuộc gọi đến, là Nguyễn Tự Bạch.

Du Nguyệt không muốn nghe vì cô biết có thể anh sẽ hỏi cô đã dậy chưa.

Nếu hai người gặp nhau ngay bây giờ..., cái loại xấu hổ này làm cho cô vừa nghĩ đến đã khó chịu.

Nhưng cuối cùng cô vẫn bắt máy.

"Dậy chưa?"

Thanh âm quen thuộc phát ra từ điện thoại làm toàn thân Du Nguyệt tê rần.

Cô cúi đầu chộp lấy một quyển từ điển trên bàn, một lúc sau mới ừm một tiếng trả lời.

"Mở cửa, tôi mang thức ăn cho em này."


Du Nguyệt giật mình, rồi lại nói: "Chiều nay tôi còn phải làm việc."

Bên kia cười cười, "Ăn cơm cùng nhau, tôi sẽ không quấy rầy công việc của em."

"Mở cửa đi, tôi ở bên ngoài."

Cuối cùng Du Nguyệt vẫn mở cửa, cô thấy Nguyễn Tự Bạch xách theo hai túi thức ăn đứng ngay cửa ra vào.

Hôm nay anh ăn mặc rất thoải mái, bộ quần áo thể thao màu đen làm anh trông hiền hoà hơn không ít.

Cửa vừa được mở Nguyễn Tự Bạch đã trực tiếp đi vào bên trong, một bộ dạng như rất quen thuộc vậy.

"Anh vừa đi ra ngoài à?" Cuộc nói chuyện mập mờ đêm qua vẫn làm cô hơi ngập ngừng, giọng nói có chút lộn xộn.

Nguyễn Tự Bạch bày thức ăn ra bàn, lên tiếng nói, "Rửa tay rồi đến ăn cơm."

"Oh."

Rửa tay xong xuôi đi ra ngoài, anh đã bày biện hết thảy, là mấy món ăn thanh đạm của thành phố Nhiên.

Hai người ngồi đối diện nhau, Nguyễn Tự Bạch tinh tế rót cho cô một cốc nước, đó là cốc mà cô thường uống. Cô liếc mắt nhìn người đàn ông đối diện, thấy bên cạnh anh còn có một chiếc cốc màu trắng, chắc hẳn là do anh tự mang đến vì nhà cô không có loại cốc trắng toàn tập thế này.

Bốn món mặn một món canh nhìn có vẻ đơn giản nhưng hương vị lại thơm ngon bất ngờ, còn ngon hơn cả những món ở thành phố Nhiên mà cô đã ăn trước đây, thứ để đựng không phải là hộp xốp mang đi mà là những chiếc đ ĩa sứ trắng có thương hiệu.

Cô có chút nghi ngờ, sau đó chợt nghe anh nói: "Đầu bếp nhà tôi làm đấy, nhà làm nên có thể yên tâm mà ăn."

Đầu bếp nhà anh?

Cô nghĩ nghĩ rồi lại hỏi: "Từ Tịnh Tư viên mang tới sao?"

Tịnh Tư viên là nhà ở của Nguyễn Tự Bạch, khu nhà giàu nổi tiếng thành phố Nhiên, cách nơi này khoảng hơn một giờ lái xe.

Nguyễn Tự Bạch nhìn cô một cái, hơi cong môi, "Đúng vậy."


"Ohh." Sau khi đã có được đáp án cô cụp mắt ngoan ngoãn ăn cơm, hai người lại lâm vào im lặng, qua một hồi lâu cô lại hỏi, "Vậy người nhà anh biết... Biết anh chuyển đến đây rồi hả?"

Nguyễn Tự Bạch nhìn cô, "Sao nào, em căng thẳng hửm?"

Du Nguyệt chỉ cười cười không nói gì.

"Bọn họ biết tôi chuyển tới đây rồi."

"Nhưng chưa biết tôi đang theo đuổi em."

Anh nói rất tự nhiên, nói xong lời cuối còn lẳng lặng nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Du Nguyệt bị anh làm cho xấu hổ, vành tai hơi đỏ lên.

Cái cách người này nói chuyện... Càng ngày càng ít quanh co lòng vòng đi rồi.

Du Nguyệt cố gắng bình tĩnh ăn cơm, thể hiện ra dáng vẻ tự nhiên, "Có lẽ người nhà anh hi vọng anh tìm được người môn đăng hộ đối!"

"Không có loại ý nghĩ đó." Anh tươi cười ấm áp, "Tôi thích là được."

"Oh." Cô không hỏi thêm gì nữa.

Trầm mặc một hồi chợt nghe anh mở miệng:

"Nguyễn Tự Bạch, 30 tuổi, cao 1m86, là người thành phố Nhiên, con trai một trong nhà, độc thân, tốt nghiệp đại học Stanford, sau khi tốt nghiệp đã làm việc trong ngành đầu tư mạo hiểm ở thung lũng Silicon* 3 năm, bây giờ đang là CEO của La Tân Capital, kiêm COO tại Minh Hồ Capital của bố, có nhà có xe, lương một năm và tài sản..." Anh dừng lại hơi nhíu mày, "Tôi chưa tính, quay về tôi sẽ sắp xếp lại và gửi mail cho em sau."

*Thung lũng Silicon: phía Nam của vùng vịnh San Francisco tại phía Bắc California ở Mỹ. Ban đầu tên này được dùng để chỉ một số lượng lớn các nhà phát minh và hãng sản xuất các loại chip silicon, nhưng sau đó nó trở thành cái tên hoán dụ cho tất cả các khu thương mại công nghệ cao trong khu vực.

*CEO: CEO là Giám đốc điều hành, viết tắt của cụm từ Chief Executive Office

*COO: COO viết tắt của cụm từ Chief Operations Officer - Giám đốc phụ trách điều hành hay Giám đốc vận hành.


Màn giới thiệu bất thình lình làm cô trở tay không kịp, ngây ngốc nhìn về phía anh, "Cái gì?"

Đang yên đang lành sao đột nhiên lại thế này?

Nguyễn Tự Bạch đặt đũa xuống, nét mặt tươi cười ôn hòa, "Chẳng phải em nói chúng ta hiểu rõ đối phương ư, cho nên tôi muốn em biết thêm về tôi.

"Du Nguyệt: "..."

Đêm qua trò chuyện càng về sau, Nguyễn Tự Bạch đã trực tiếp mở lời hỏi cô có đồng ý hẹn hò cùng anh không, điều này đã làm cô lâm vào do dự.

Thật ra nói không kích động là giả dối nhưng so với kích động thì căng thẳng đã chiếm đại bộ phận, vì vậy cô đã lấy lý do hai bên chưa hiểu rõ nhau để uyển chuyển từ chối.

Không ngờ hôm nay anh lại thẳng thắn như thế.

Nhưng cũng không thể trách cô, ai bảo mới hẹn được một hôm đã ngỏ lời yêu đương, gửi phát nhanh còn phải mất hai ngày đấy trời ạ!

Hôm qua anh thổ lộ vô cùng trực tiếp và dứt khoát, cô đã từ chối, đây cũng là lý do hôm nay cô không muốn gặp anh cho lắm.

"Tôi trở về chỉnh sửa lại một phần tự giới thiệu rồi gửi mail cho em." Anh uống cạn nước trong cốc rồi lại nói, "Đến em rồi, Du tiểu thư."

"Cái... Cái gì?" Cô phản ứng không kịp.

Nguyễn Tự Bạch bình tĩnh nhìn cô, có chút phong thái như đang phỏng vấn, "Tôi cũng muốn hiểu rõ thêm về em, cho nên làm phiền em cũng làm một phần tự giới thiệu được chứ?"

Du Nguyệt: "..."

Phải làm ư?

Cô khẽ thở dài, sao lại cảm thấy anh có vẻ hơi tức giận nhỉ.

Vì đêm qua cô từ chối anh?

Cô quay đầu lại chạm vào tai mình, đó là biểu hiện khi đang lo lắng của cô, sau đó chậm rãi nói: "Du Nguyệt, sinh ra ở thành phố Xuyên, 25 tuổi, cao 1m67, tốt nghiệp khoa Máy tính Đại học Thượng Nam, không phải con một, có anh trai sinh đôi, bố mẹ đều là giáo viên trường cấp 3."

"Hiện đang làm việc tại Văn học Lục Ý, viết tiểu thuyết mạng, ký hợp đồng tác giả tại Lục Ý, độc thân, chưa từng yêu đương..."

"Miễn cưỡng xem như có nhà có xe, tiền lương không ổn định, lương một năm chưa tính... Lát nữa tôi chuẩn bị một chút tài liệu rồi mail cho anh được không?"

Nguyễn Tự Bạch gật đầu, "Được."


Rồi sau đó hai người lâm vào một hồi im lặng

Không khí tràn đầy xấu hổ.

"Ăn xong chưa?" Vẫn là anh phá vỡ trầm mặc.

Du Nguyệt gật đầu, "Ăn xong rồi."

"Vậy để tôi dọn dẹp."

Du Nguyệt vội vàng đứng lên, "Để tôi làm, để tôi làm, anh đã mang thức ăn đến thì tôi sao lại mặt dày để anh rửa được."

Nguyễn Tự Bạch mỉm cười, "Để tôi biểu hiện một chút, tôi muốn được thêm điểm ấn tượng từ em."

Du Nguyệt sửng sốt, sau đó giật giật khóe miệng miễn cưỡng cười nói, "Anh có thể đừng nghiêm túc như vậy được không, làm tôi... căng thẳng quá đi."

Anh cũng cười, "Không đến mức đó chứ."

Hai người mang chén đ ĩa vào phòng bếp, Du Nguyệt cho nước nóng vào bồn rửa sau đó Nguyễn Tự Bạch liền bắt đầu rửa chén.

Du Nguyệt cũng không biết làm sao nên chỉ rửa chậm từng cái một, cả hai đều im lặng làm việc không phát ra tiếng động nào.

"Tôi biết em có rất nhiều đối tượng hẹn hò, nhưng..." Anh nhìn cô với vẻ mặt rất nghiêm túc, "Em có thể ưu tiên xét tôi trước vì chúng ta là hàng xóm của nhau được không?"

Du Nguyệt nghĩ thầm mình làm gì có nhiều đối tượng đến vậy, có phải anh có hiểu lầm gì đó với cô không.

Nhưng cuối cùng cô vẫn nhẹ nhàng trả lời, "Được."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Du: bị từ chối thì lại giới thiệu bản thân, anh cũng quá ưu tú đi

Nguyễn: anh chỉ muốn em hiểu anh nhanh chút thôi.

Du: anh giỏi quá! *anh hay ra dẻ thì có =))))

Nguyễn: em cũng vậy "Thẹn thùng jpg "