Môi Hôn Đỏ

Chương 14: C14: Cuối tuần rảnh không tôi muốn hẹn em




Edit: riri_1127

Chương 13: Cuối tuần rảnh không, tôi muốn hẹn em.

Xem ra người ở nhà đối diện trở về rồi.

Chẳng biết tại sao bây giờ Du Nguyệt rất tin tưởng "Giác quan thứ sáu" của mình, cô có cảm giác mãnh liệt người nhấn chuông cửa là Nguyễn Tự Bạch.

Xem thử, quả nhiên là anh.

Du Nguyệt mở cửa, khắc sâu vào tầm mắt là dáng người cao lớn thẳng tắp của anh, đôi chân dài dưới lớp quần âu luôn dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác.

Vốn dĩ Nguyễn Tự Bạch lớn lên đã đẹp trai ngời ngời, hơn nữa phần lớn thời gian đều là một bộ giày da âu phục, muốn không bị người khác chú ý cũng khó.

Với khuôn mặt tuấn tú của anh, chỉ có tám chữ: dịu dàng như ngọc, ôn nhu nho nhã.

Mặc dù đã gặp anh khá nhiều lần, nhưng mỗi một lần gặp mặt, Du Nguyệt vẫn không khỏi bị ngoại hình của anh hấp dẫn.

Không biết có phải là vì nhân tình trong trong mắt hóa Tây Thi hay không, mà Du Nguyệt chỉ cảm thấy càng nhìn anh càng đẹp trai xuất sắc.

Nếu như yêu đương với người đàn ông này dù không có kết quả cũng không lỗ, nếu không...

"Đang suy nghĩ gì vậy?"

Giọng nói tò mò của người đàn ông cắt ngang sự sững sờ của Du Nguyệt, cô lập tức bừng tỉnh.

Trời ạ, cô lại đang nghĩ ngợi lung tung gì thế!

Hơn nữa còn là với người trước mặt!


Nhìn vẻ mặt dịu dàng của Nguyễn Tự Bạch, Du Nguyệt có cảm giác mình không xứng làm người.

Du Nguyệt nhìn thấy hộp đồ trong tay anh thì đã đoán được nó là gì, hơn nữa Nguyễn Tự Bạch vừa về lại gõ cửa nhà cô trước, xem ra là muốn mời cô cùng ăn khuya.

"Tôi mua một phần cá nướng Xuyên thành, nghĩ có lẽ em sẽ thích ăn." Người đàn ông cười, lắc lắc túi trong tay.

Cá nướng Xuyên thành!

Đây chính là món cô yêu nhất nha, mỗi tháng đều mua ăn khuya vài lần. Đặc biệt là vào cái mùa không nóng không lạnh này, kết hợp với một ít bia ở nhiệt độ phòng, quả thực là mỹ vị siêu cấp vô địch.

Người đàn ông này thật sự quá hiểu cô.

"Làm anh tốn kém thật ngại quá, vậy lần sau tôi mời anh." Du Nguyệt để anh bước vào.

Bước qua cửa, Nguyễn Tự Bạch sóng vai cùng cô đi vào phòng khách, dáng vẻ tươi cười nho nhã hiền hoà như trước, "Phần quá lớn, một mình tôi cũng ăn không hết, ăn cùng nhau mới không lãng phí."

Nội tâm Du Nguyệt hò hét: sau này ăn không hết thì cứ gọi tôi đến!

"Vậy chúng ta ra ban công ăn đi, có thể uống chút bia ngắm cảnh." Người đàn ông nhẹ gật đầu biểu thị đồng ý.

Du Nguyệt lập tức chạy ra ban công dọn dẹp, ban công nhà cô là loại nửa kín, chỉ cần đẩy cửa sổ thủy tinh ra là gió có thể thổi vào, hơn nữa phong cảnh từ góc độ này nhìn ra thật sự không tệ, liếc mắt có thể nhìn thấy Giang Hà phía đối diện.

Thấy cô bận rộn Nguyễn Tự Bạch rất muốn giúp nhưng lại bị từ chối, hơn nữa còn là từ chối nhiều lần, anh đành phải ngồi tại ghế salon chờ cô.

Điện thoại di động của Du Nguyệt đặt trên bàn trà, âm thanh thông báo từ WeChat liên tục vang lên, Nguyễn Tự Bạch muốn gọi nhưng thấy cô quá bận rộn nên không tiện nói, vì vậy anh đành cầm lấy điện thoại chuẩn bị mang đến cho cô.

Vừa cầm điện thoại âm thanh thông báo lại vang lên, theo phản xạ quét mắt, lông mày của người đàn ông cau lại.


【 cuối cùng thì có đi không ah, người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai như vậy mà cậu còn do dự cái gì! 】

Nhìn tên, là do một người tên là lão Đoàn nhắn cho cô, không biết là nam hay nữ.

Người đàn ông dừng lại một lúc, sau đó lướt ngón tay dài lên màn hình để đọc nhật ký trò chuyện, anh biết rõ như vậy là không đúng nhưng hiện tại anh nhịn không được nữa.

Sau khi xem xong, anh ta nhanh chóng xác nhận người bên kia là phụ nữ, vốn tưởng là nữ thì có thể buông lỏng tâm tình nhưng lại hoàn toàn không thể an tâm nổi, anh nhìn chằm chằm ảnh chụp một người đàn ông do đối phương gửi tới, ánh mắt tối tăm không rõ.

Điều càng làm anh khó chịu chính là đánh giá của Du Nguyệt về tấm hình này: coi như cũng được.

Coi như cũng được.

Nói cách khác là cô muốn đi?!

Ánh mắt của người đàn ông lập tức quét về phía ban công, sắc bén như đao.

Nhìn người trong tấm ảnh Nguyễn Tự Bạch cảm thấy không ổn chút nào. Người đàn ông này đúng là mẫu người mà Du Nguyệt thích, theo thông tin có được từ chỗ lão Lục thì cô hi vọng một nửa còn lại của cô là người hào hoa phong nhã, ôn nhu săn sóc, tốt nhất là một người đàn ông ấm áp với nụ cười tỏa nắng.

Người đàn ông này, nụ cười của anh ta ấm áp còn hơn ánh mặt trời, quá dịu dàng!

Giờ khắc này Nguyễn Tự Bạch cười không nổi, sự dịu dàng cuối cùng trong mắt anh nhanh chóng biến mất.

"Dáng vẻ tươi cười ôn hòa như ánh mặt trời" này của anh vốn là giả vờ, anh đứng trước gương rất lâu mới luyện được hiệu quả này. Cuối cùng, mỉa mai thay, bây giờ lại xuất hiện một người đàn ông cười ấm áp như ánh mặt trời thật sự, hơn nữa hai người rất có thể sẽ gặp mặt, cái này...

Còi báo động trong lòng Nguyễn Tự Bạch réo inh ỏi, nhìn người đàn ông trong tấm ảnh nắm đấm anh siết chặt, tưởng chừng như có tiếng nổ.

Cảm giác bất an mãnh liệt và th@m muốn giữ lấy trong thân thể quấy phá không kiêng nể gì, người đàn ông nhìn về phía cô gái đang cúi đầu bận rộn, anh chậm rãi nói ra một câu, "Nếu không hay là mang cô ấy giấu đi?!"


Câu này dường như muốn nói với chính mình, không ai biết bây giờ trong đầu anh đang sóng to gió lớn thế nào.

Lúc Du Nguyệt dọn dẹp xong xuôi đi ra chỉ thấy Nguyễn Tự Bạch ngồi trên ghế sa lon cúi đầu không biết đang nghĩ cái gì, cô gọi hai lần anh mới có chút phản ứng, ánh mắt hơi trầm xuống.

"Anh làm sao vậy?"

Mới vừa nãy rõ ràng còn cười vui vẻ nhưng bây giờ sao lại an tĩnh thế này?

Một hồi lâu người đàn ông mới ngẩng mặt lên, môi mỏng khẽ nhếch, nụ cười vẫn ôn nhu như thường, "Kỹ năng diễn xuất của tôi rất tốt phải không?"

Bị gạt!

Du Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Đáng ghét, làm tôi sợ hết hồn."

Nhìn bóng lưng cô vào bếp bưng đồ đạc, Nguyễn Tự Bạch cũng xốc lại quần áo đứng dậy hỗ trợ.

Ngay sau đó hai người đã đặt một cái lò nhỏ trên ban công, được nướng nóng lên nên nhìn món cá nướng càng k1ch thích khẩu vị hơn nữa, Du Nguyệt lấy hai lon bia trong tủ lạnh ra, hai người ngồi xuống mặt đối mặt.

Thức ăn ngon làm tâm trạng Du Nguyệt cực kỳ tốt, cô nhấp một ngụm bia, vừa trò chuyện với anh vừa nhìn vào điện thoại của mình.

Nhưng theo suy nghĩ của Nguyễn Tự Bạch thì không còn nghi ngờ gì nữa, cô đang nói chuyện với lão Đoàn về người đàn ông khác.

Nhìn nét mặt tươi cười xinh đẹp của cô, tâm tư của Nguyễn Tự Bạch lại nhịn không được dần trở nên âm trầm.

Thật ra làm sao mà Du Nguyệt không muốn nói chuyện cùng anh được, nhưng cô căng thẳng ah!

Hiện tại Nguyễn Tự Bạch không có hứng nói chuyện phiếm cho lắm, hơn nữa Du Nguyệt cũng không phải là người giỏi tìm chủ đề, bị anh lạnh nhạt như vậy lại bắt đầu rơi vào xấu hổ.

Chẳng biết tại sao, cô có cảm giác buổi tối nay Nguyễn Tự Bạch hơi lạ.

"Tâm trạng anh không tốt sao?" Cuối cùng vẫn là Du Nguyệt thật sự nhịn không được, lên tiếng hỏi anh trước.


Nguyễn Tự Bạch cũng không che dấu, cúi đầu xuống: "Có một chút."

"Làm sao vậy?"

"Nếu như không ngại thì có thể nói với tôi."

Người đàn ông chậm rãi uống một ngụm rượu, động tác của anh vẫn rất nhã nhặn như trước, nhìn yết hầu anh trượt lên xuống Du Nguyệt quay đầu có chút mất tự nhiên.

Du Nguyệt thầm mắng "đậu xanh rau má" trong lòng: uống rượu cũng khêu gợi vậy sao, vừa đẹp trai vừa hấp dẫn, anh cũng đừng trách tôi nghĩ ngợi lung tung!

Nguyễn Tự Bạch một hơi uống hết hơn phân nửa bia, ánh mắt anh nhìn về phía cô ngày càng tối đi.

Anh mở miệng nhưng lại nói sang chuyện khác: "Cuối tuần này em có rảnh không?"

Du Nguyệt nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.

Sau đó chợt nghe anh nói: "Cuối tuần này tôi muốn hẹn em."

BA~!

Du Nguyệt chỉ cảm thấy trong đầu có một hồi pháo nổ đùng đùng, cô có chút phản ứng không kịp, đã qua một hồi lâu mới nói với vẻ mặt mờ mịt: "Sao chứ?"

Thấy thế lòng ghen tuông không khống chế nổi của Nguyễn Tự Bạch lại đánh úp lại như dời núi lấp biển, xem ra là cô đồng ý với Đoạn Nhân Từ cuối tuần này đi gặp bạn trai qua mạng rồi.

"Nếu cuối tuần này em có hẹn thì tôi đây sẽ không quấy rầy."

Anh không muốn ở lại thêm chút nào, anh đang cố gắng kiềm chế cơn tức giận và ghen tị của mình, sợ bản thân sẽ làm gì đó mất kiểm soát.

Ngay khi Nguyễn Tự Bạch muốn đứng dậy, anh nghe cô nói: "Nguyễn Tự Bạch, có phải anh xem điện thoại của tôi rồi không?"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Du: anh thật là hư!

Nguyễn: em không yêu?