Môi Em Thật Ngọt

Chương 2: Cố ý né anh




Edit: Doãn Uyển Du

Khương Ức sau khi đến văn phòng của giáo viên để báo danh thì tự mình đi về lầu kí túc xá.

Đi đến phòng có bản số 616, cô lễ phép gõ cửa, nghe có người lên tiếng trả lời mới đi vào.

Đẩy cửa phòng ra, đập vào mi mắt là mấy người ăn mặc quái dị đang đứng với các tư thế kì lạ.

Một người đứng đối diện cánh cửa, cầm một cái mắc áo tượng trưng cho micro, bốn người còn lại đứng sau micro, xoay lưng lại với cửa, có rất nhiều hello kitty, người quấn ga giường, có cả người dùng dép lê làm quả đầu cách cách thời Đường nữa, đủ các kiểu tạo hình, Khương Ức nhìn mà phát ngốc.

Khương Ức đẩy cửa ra, chớp mắt, di động vừa vặn phát ra âm nhạc: "3, 2, 1, yêu tựa như lam... Lam lam thiên thượng ~ mây trắng phiêu ~~ "

Khương Ức đứng ở trước của, biểu cảm ba chấm.

Ai có thể nói cho cô biết, các tiểu tỷ tỷ ở trong này đang làm gì vậy?

Khương Ức kinh ngạc đứng trước cửa, trong lòng suy nghĩ có nên hỏi là mình có đi nhầm phòng hay không, nhưng lại sợ quấy rầy đến mấy người đang quay clip, đành phải lặng im đứng một góc chờ các cô ấy quay cho xong.

Sau khi quay chụp đã đời, các cô gái nhìn di động xem thành phẩm, trong đó một người lên tiếng, "Trời má, đằng sau có người đứng như thưởng kính, ai vậy."

Sài Tuyết nói xong, tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa, thấy một nữ sinh mặc đầm sen trắng đứng ở kia, tóc dài rũ trên vai sau, gương mặt không trang điểm nhưng vẫn cực kì ấn tượng, rất trắng lại thật thanh thuần.

Đào Tư Dĩnh bọc chăn đến đi trước mặt Khương Ức, "Cậu chính là người mà thầy Trương nói là học sinh mới? Đến đến đến tđây, hoan nghênh gia nhập đại gia đình của chúng ta."

Khương Ức bị cô ấy lôi kéo vào bên trong, ấn ngồi xuống, cô có chút hết hồn, nhìn mấy người tạo hình, "Các cậu..."

Trịnh Đồng Vi vắt cái áo lên giá, tùy tiện kéo ghế ngồi xuống bắt đầu chỉnh sửa biên tập clip, vừa làm vừa ngồi đánh giá Khương Ức: "Đúng là, cậu lớn lên nhìn rất tinh xảo."

Trên đỉnh đầu Lưu Hạ là chậu rửa mặt, làm dáng vẻ thướt tha đi tới, "Cậu tên là gì?"

Khương Ức xem nàng, "Khương Ức."

Đào Tư Dĩnh: "Cậu cùng họ với lão đại trường mình à?"

Khương Ức kinh ngạc: "A?"

"Giang Cảnh Dương đó."

Khương Ức ngẩn ra hạ, xua tay, "Không không, mình là Khương trong củ gừng."

Sài Tuyết hồ ngờ nhìn Khương Ức, "Làm sao cậu biết lão đại trường mình là Giang trong tam điểm thủy giang*?"

*姜 là Khương (nghĩa là gừng) phát âm là jiāng, đồng âm với 江 là Giang (nghĩa là sông)

Khương Ức nhất thời không trả lời được.

Đào Tư Dĩnh lại sang sảng cười rộ lên, không chút nào khách khí vỗ vỗ bả vai Khương Ức, "Cậu đừng để ý, các cậu ấy hay thích đùa như vậy, không có ác ý gì đâu. Chúng mình đây về sau gọi cậu Tiểu Ức được không?"

Khương Ức gật đầu.

Đào Tư Dĩnh bắt đầu giới thiệu tên từng người cho Khương Ức, " Con người đỉnh đầu đính dép lê này kêu Sài Tuyết, con người đỉnh đầu đính chậu rửa mặt là Lưu Hạ, còn con người đính hello kitty này là mình đây, tên là Đào Tư Dĩnh, sau này sống chung lâu dài, xin chỉ giáo thêm nha người anh em"

Đào Tư Dĩnh tính tình vui vẻ, giới thiệu cho Khương Ức tên của các bạn trong kí túc xá, tiện thể kèm theo cả tính cách các phương diện khác, xong bắt đầu tán gẫu, cuối cùng vẫn là Sài Tuyết nhịn không được đánh gãy: "Các anh em, tuy rằng mình thật không muốn quấy rầy cậu, nhưng, thật sự nên đến lên lớp điểm danh cái đi."

Đào Tư Dĩnh thế này mới dừng lại đề tài, mấy người cấp tốc thay đồ sau cùng đi tới phòng học.

Khương Ức cũng thay luôn đồng phục mùa hè, rất vừa người. Bởi vì kí túc xá xếp ngẫu nhiên, trừ Đào Tư Dĩnh và Khương Ức là người khoa văn, ở lớp 1, những người khác đều ở khoa lý cách vách, lớp 6.

Rốt cục đến phòng học, thầy Trương nhìn thấy Khương Ức, vẫy tay kêu cô đi qua đây, sau đó giới thiệu với các bạn học trong lớp: " Đây là bạn học sinh chuyển trường, Khương Ức. Bởi vì trong nhà có việc cho nên nhập học muộn một tháng, về sau các em chính là một cái tập thể."

Khương Ức cong môi lực đạo vừa đủ, "Xin chào mọi người"

Giới thiệu xong, thầy Trương tùy tay chỉ vài vị trí, "Khương Ức em tùy tiện chọn vị trí để ngồi đi."

"Vâng ạ."

Khương Ức là học sinh nhập học trễ, lớp học chỉ còn một vài chổ ngồi, là vị trí gần hành lang cửa sổ, bên cạnh là một nam sinh đeo kính, ôn hòa lịch sự.

Còn... Bên kia là vị trí nhìn ra cửa sổ là thấy sân thể dục.

Nhưng vị trí bên cạnh là một nam sinh mặc quần áo màu đen. Đối phương cúi đầu đang chơi di động, cũng không biết là bị ai nhắc nhở, anh không kiên nhẫn dời tầm mắt nhìn về phía bục giảng, vừa vặn mắt đối mắt với Khương Ức.

Khương Ức thu hồi tầm mắt, không chút nghĩ ngợi lập tức hướng tới vị trí gần hành lang.

"Tốt, chúng ta tiếp tục lên lớp. Ngày hôm qua thầy có giao bài tập, các em đều làm hết rồi chứ?"

Khương Ức vừa ngồi xuống, thầy Trương liền bắt đầu lên lớp.

Chu Húc thừa dịp thầy Trương không chú ý, nghé người lên Giang Cảnh Dương bàn trên, cậu ta nhìn Giang Cảnh Dương, trùng hợp nhìn thấy một màn anh nhìn trộm Khương Ức, Chu Húc đẩy đẩy mắt kính trên mũi, tò mò hỏi: "Lão đại, cô gái này ai vậy?."

Giang Cảnh Dương thu hồi tầm mắt, biểu cảm đạm bạc nhìn Chu Húc, lạnh nhạt: "Chuyện của mày?"

Lần đầu tiên thấy lão đại bình tĩnh lại dùng ngữ khí lạnh lùng trong hoàn cảnh này, Chu Húc kinh ngạc không thôi, thương tâm, ủy khuất muốn khóc, "Tao đây chỉ là quan tâm mày thôi sao, mày như vậy mà lại chửi tao."

"..." Giang Cảnh Dương uy hiếp, " Lặp lại bộ dáng này một lần nữa là tao đập không thương tiếc."

Chu Húc liền thu lại biểu cảm, bộ dáng nghiêm trang: "Vậy mày và cái cô học sinh chuyển trường kia có quan hệ gì? Nói ra đi để tao giúp mày giải quyết."

Giang Cảnh Dương nằm sấp xuống ngủ, từ dưới cánh tay truyền ra âm thanh lười biếng, "Không quan hệ"

Chu Húc hăng hái, "Thật sự? Vậy tao đây sẽ theo đuổi cậu ấy."

Giang Cảnh Dương nghe xong bỗng bật dậy, "Mày thử xem!"

Chu Húc: "... Khẳng định là có JQ* "

*Gian tình



Chế nhạo không có kết quả, Chu Húc cảm thấy không thú vị, lui người về vị trí, nhìn bộ dáng Giang Cảnh Dương nằm úp sấp ngủ, ném cho Du Vũ Huân tờ giấy nói lão đại rất khác thường.

Khương Ức bởi vì nhập học muộn một tháng, nên có chút theo không kịp tiến độ, tuy rằng chủ nhiệm lớp có thả chậm tốc độ giảng bài, nhưng cô nghe vẫn có chút không hiểu.

Cô nghiêm túc nghe giảng bài, vì không hiểu bài mà đôi mày xinh đẹp hơi nhăn lại.

Một màn này đều bị cái người nằm úp sấp giả bộ ngủ thu vào mắt.

Giang Cảnh Dương vốn định nằm úp sấp ngủ, kết quả lại ngủ không được, lơ đãng nghiêng đầu, vừa vặn thấy Khương Ức bộ dáng phiền não, anh vừa thấy, rốt cuộc lại không dời mắt nổi.

Giang Cảnh Dương đem mặt chôn ở khuỷu tay, chỉ lộ ra một đôi đẹp, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm bên mặt của nữ sinh, khi đối phương phát hiện quay đầu nhìn, anh nhanh chóng nhắm mắt lại, sau đó lại vụng trộm mở, cô sẽ không biết khi nãy là anh vụng trộm nhìn cô.

Tiết học đầu tiên đi qua, chuông tan học reo lên, không khí tịch mịch của lớp học mới một lần nữa sống lại.

Có người duỗi lưng: "Học hành quả thực rất thống khổ."

Thầy Trương thu dọn xong giáo án, nói thêm một câu như dội nước lạnh: "Có một chuyện càng thống khổ hơn, ngày mai sẽ có thông báo về ngày thi đầu năm học, hi vọng các bạn phấn khởi tinh thần, không cần cho tôi phải mất mặt."

Lời vừa nói ra, các học sinh im lặng lạ thường, sau đó kêu rên đồng loạt.

Nhìn trên mặt các học sinh biểu cảm khổ sở, thầy Trương mang theo đắc ý ra khỏi phòng học.

Khương Ức nghe thấy, hối hận vì không nghe lời mẹ báo danh đi học trễ thêm vài ngày.

Ảo não qua đi, cô lại vùi đầu làm bài tập tiếp.

Du Vũ Huân ngồi bàn trên chổ Khương Ức, thói quen sau khi tỉnh ngủ là quay về phía sau duỗi người, vừa vặn đụng trúng đầu Khương Ức, cậu xoay người thấy Khương Ức, cười nói, "Khương muội? Em tới lúc nào vậy."

Khương Ức cúi đầu viết tiếp, "Lúc anh đang ngủ"

Du Vũ Huân xem liếc mắt nhìn mặt Giang Cảnh Dương đang hướng bên này nhắm hai mắt ngủ, ghé sát vào Khương Ức nói, "Em nói nhỏ cho anh biết, không phải vì lão đại mà em mới chuyển trường tới chứ?"

Khương Ức vẻ mặt tự nhiên, như không bị ảnh hưởng gì từ câu nói này, nhưng tay lại nắm chặt cây bút lại một chút, trên trang giấy đầy những chữ viết thanh tú lại xuất hiện một đường gạch khó nhìn

Cô không trả lời, cũng không biết nên trả lời thế nào.

Vừa đúng lúc này Đào Tư Dĩnh đi lại, gặp Du Vũ Huân bộ mặt hư hỏng nói chuyện với Khương Ức, sợ cậu ta làm ảnh hưởng tới người anh em của mình, tiến lên không lưu tình chút nào nắm lỗ tai của Du Vũ Huân, "Cá mực kia, cậu còn biết xấu hổ hay không, đi khi dễ bạn học mới à."

Du Vũ Huân đau kêu to, " Bà nội Đào Tư Dĩnh ơi, cậu là nữ sinh sao khí lực lại lớn như vậy."

Đào Tư Dĩnh nghe thấy cậu ta gọi cô là bà nội thì mới bằng lòng nới tay, "Nói cho cậu biết, về sau Khương Ức là tôi bảo kê, cậu dám khi dễ cậu ấy, lão nương thịt chết cậu!"

Du Vũ Huân nghe xong nhỏ giọng nói thầm: "Cậu không thịt tôi cũng chả dám khi dễ, tôi không muốn đắc tội với lão đại..."

Đào Tư Dĩnh không nghe thấy cậu đang nói cái gì, ngồi vào chỗ kế bên Khương Ức, "Người anh em, chúng ta đi toilet đi?"

Du Vũ Huân miệng tiện lên tiếng: " Cái tật xấu gì vậy, đi toilet còn tụ tập, có ưu đãi tích nước tiểu đổi điểm thưởng à"?

Đào Tư Dĩnh quay đầu trừng Du Vũ Huân, thì nghe thấy Khương Ức chậm rãi nói: "Không đi đâu, mình còn có đề chưa làm xong."

"Được rồi người anh em ngoan hiền." Đào Tư Dĩnh đối mặt Khương Ức là cười, xoay mặt nhìn Du Vũ Huân thì biến thành gương mặt thù hận.

Cô ấy dùng sức đá Du Vũ Huân một cước, mới đắc ý rời đi.

Khương Ức nhìn hai người trước mặt không đội trời chung, bất đắc dĩ cười cười, tính tiếp tục vùi đầu làm bài, lúc lơ đãng thoáng nhìn theo bên trái nhìn đến thiếu niên.

Lúc này là buổi chiều, ánh mặt trời không còn chói chang, bóng lưng thiếu niên trải dài trên mặt đất, dừng bước đứng kế vị trí cùng bàn của Khương Ức, anh luôn lạnh lùng trang nghiêm nên lúc không nói chuyện sẽ khiến cho người ta có cảm giác áp bách.

Giang Cảnh Dương há miệng thở dốc muốn nói cái gì, Khương Ức đùng một cái đem sách giáo khoa khép lại, linh hoạt lách qua chạy đến chổ Đào Tư Dĩnh, "Mình đột nhiên muốn đi toilet, cùng đi đi"

Hai người tay trong tay đi ra tới cửa phòng học thì bị Chu Húc ngăn lại.

Chu Húc nhìn Khương Ức, "Bạn học, lão đại chúng tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Khương Ức mím mím môi, ra vẻ không biết chuyện gì, "Lão đại các cậu là ai?"

"Là Giang Cảnh Dương."

Khương Ức nháy mắt mấy cái, "Giang Cảnh Dương?"

Lúc cô còn đang giả ngu thì nhân vật chính của câu chuyện đã đi đến phía sau lưng cô hồi nào không hay.

Khương Ức cảm giác có bóng đen chụp xuống, theo bản năng lui qua bên cạnh một bước.

Giang Cảnh Dương hai tay nhét vào túi, từng bước tới gần, cho đến khi ép bức cô đến cạnh tường, đôi môi mím thành một đường mới không nhanh không chậm mở ra, âm thanh trầm thấp giống như kết thành băng.

Hắn nói: "Khương Ức, cậu không có gì muốn nói với tôi?"

Tác giả có chuyện muốn nói:

Nữ chính 16, nam chính 18. Nam chính vì nữ chính là lưu ban lại. Chuyện xưa từ cao nhị bắt đầu kể lại, muốn biết Khương muội cùng Giang đại lão đã xảy ra chuyện gì sao? Tiếp tục đọc sẽ tiết lộ cho!