Mỗi Đêm Đi Đến Động Phủ Của Sư Tôn

Chương 43




Vân đèn đại biểu cho lời chúc phúc của người đã qua đời.....Đối với người thân?

Phong Hầu: ai cha, chương 42 mik hiểu sai nên dịch sai đoạn chúc phúc ng thân đã qua đời, thực chất là người mất rồi là ng chúc phúc cho người thân mình, sửa rùi nha huhu.

Nam Nhứ nhìn đèn trôi trên sông, mênh mông cuồn cuộn ở trước mắt.

Trong Vân đèn dài liên miên còn mang theo một màu ánh kim của lưu sa, từ trên bầu trời di chuyển đến mặt đất, trút xuống giống như thác nước.

Nam Nhứ nhịn không được lại nhớ tới người thân của mình.

Khi nàng còn nhỏ, cha mẹ nàng đã ly hôn, từng người có một gia đình mới. Nàng là được gia gia nuối nấng mà lớn lên.

Nàng cũng không cảm thấy mình thiếu sự tình thương ——

Gia gia rất yêu thương nàng, khi nàng còn nhỏ thường xuyên mang nàng đi chơi cờ câu cá, nuôi hoa đậu biếc, cho dù nàng không hiểu chuyện hái hoa lan mà gia gia cực cực khổ khổ trồng, gia gia cũng sẽ không trách phạt nàng, mà là đau lòng buồn cười, đem hoa lan nói chuyện ở bên lỗ tai nàng.

Giờ phút này, nàng giống như ngửi được một cỗ hương thơm ngào ngạt lúc trước của hoa lan, từ những phiến đèn trên dòng sông.

Gia gia qua đời vào năm nàng học đại học.

Nếu Vân đèn đại biểu cho lời chúc phúc của nàng, vậy nàng sẽ nói cái gì đối với gia gia?

Nam Nhứ vươn móng vuốt, muốn lấy một chén Vân đèn.

Do móng vuốt nàng quá ngắn, cái gì cũng không chạm vào được, ngược lại còn đem nửa thân mình treo ở bên ngoài.

Ấy ——

Thiếu chút nữa là nàng ngã xuống rồi, nhìn phong cảnh dưới bàn chân với độ cao khủng.

Nàng thu hồi móng vuốt, gắt gao ôm lấy cánh tay Lê Vân.

Lê Vân rũ mắt nhìn nàng: “Sơ Thất muốn Vân đèn?”

Nam Nhứ gật gật đầu.

Lê Vân di chuyển hạc giấy tới gần sông đèn.

Đến gần Nam Nhứ mới phát hiện, trên đuôi của Vân đèn có một dải lụa dài, mặt trên hình như đều viết một hàng chữ.

Lê Vân giơ tay, một cái Vân đèn liền được vớt lên trên tay hắn.

Hắn nhìn dải lụa dưới đuôi Vân đèn, nhẹ giọng đọc: “Một bước lên trời, đắc đạo phi thăng.”

“Chúc phúc như vậy sao……”

Một nửa khuôn mặt thanh lãnh của hắn được chiếu rọi bởi ánh đèn ấm áp của Vân đèn, một nửa biến mất trong bóng đêm.

Ánh mắt hắn cực tối, giơ tay buông lỏng, Vân đèn cùng mái tóc trắng của hắn bay lên cao, rơi vào bóng đêm đậm đặc, chiếc bóng cô đơn lênh đênh ở trong gió.

“Ô ——”

Mèo con vươn móng vuốt bắt lấy nhưng lại không bắt được.

“Ngao ô!”

Nam Nhứ quay đầu nhìn hắn, thở phì phì mà trừng hắn.

Vớt đèn sao lại thả đi!

Những cái chúc phúc này không phải rất tốt sao!

Mang về giữ làm kỷ niệm cũng thật tốt.



Nam Nhứ nhìn chằm chằm Vân đèn gần trong gang tấc trên sông dài, quyết định đi vớt một cái về.

Nàng buông móng vuốt đang ôm Lê Vân, đột nhiên nhảy dựng đến hướng Vân đèn gần nhất.

Cũng không nguy hiểm mấy, vừa lúc dẫm được lên trên một chiếc đèn.

Nàng đứng trên nhìn đèn trôi từ từ trên sông ——

Chọn cái nào đây?

Nàng đứng ở đỉnh đèn, cũng không thấy rõ được hàng chữ trên dải lụa, bên trái nhảy hai cái, bên phải nhảy hai cái, cuối cùng cũng chọn được một chiếc đèn.

Đang lúc nàng hưng phấn mà xoay người sang chỗ khác tìm Lê Vân, nàng mới phát hiện.....

Nàng bị Vân đèn vây xung quanh.

Nàng đứng ở ngay trung tâm đèn trôi trên sông, hai bên đều là ánh sáng màu kim mênh mang.

Lê Vân ngồi trên hạc giấy cách nàng một đoạn sông xa xa, khuôn mặt nhìn không rõ, thân hình thưa thớt lại vắng lặng.

Dường như là nàng bỏ hắn nhảy vào một mảnh ánh sáng phồn hoa, để lại hắn một mình một người.

Nàng theo bản năng dùng móng vuốt bắt lấy Vân đèn ở bên cạnh bay về hướng hắn.

Chờ đến khi bay được một nửa nàng mới phản ứng lại, hận không thể chụp chết mình.

Ai nha!

Nàng quên mất nàng đang bay.

Biết bay vậy thì tại sao lúc nãy lại sợ độ cao chứ!

Trong lòng nàng ảo não: Tốn công giả bộ nửa ngày, vậy mà lại bại lộ ở trước mặt Lê Vân!

.......Bay thì bay.

Dù sao cũng không thể giả ngu tiếp.

Nam Nhứ cứng đờ trong chớp mắt, lại làm bộ chưa có chuyện gì xảy ra mà bay về hướng Lê Vân, đem Vân đèn đưa đến trước mặt hắn.

Nàng vươn móng vuốt, vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Ngao!”

Lê Vân trầm mặc ngay chớp mắt: “…… Sơ Thất?”

Mèo nhỏ đem Vân đèn đẩy đến trước mặt hắn móng vuốt chỉ chỉ vào đuôi đèn.

Hai ngón tay hắn cầm lấy dải lụa trên đuôi đèn: “Phúc thọ an khang, bình an hỉ nhạc.”

Hắn nhẹ nhàng cười: “Sơ Thất chọn đèn thật giỏi.”

“Ngao ~”

Nam Nhứ cao hứng mà lắc lắc cái đuôi.

Đây nhất định là lời chúc phúc của gia gia dành cho nàng.

Nàng biết mà, gia gia yêu nàng nhất!

Mèo nhỏ ngồi xổm trên trên Vân đèn màu cam, bộ lông vàng kim bị gió thổi đến xõa tung, hai tai cũng hơi hơi động.

Dòng sông đầy đèn, cũng không bằng đôi mắt trong suốt màu mạ vàng của nàng.

Hắn nhìn nàng, một màu đen nhánh trong mắt giống như có một tia sáng ánh vàng ấm áp bay xuống.


Rồi sau đó, mèo con dùng móng vuốt chọc chọc tay hắn, lại chỉ chỉ lên Vân đèn.

Hắn do dự mà đặt tay trên Vân đèn.

Sau khi hắn cầm lấy Vân đèn, mèo nhỏ liền nhanh chóng nhảy vào trong lồng ngực hắn.

Hắn cúi đầu nhìn về phía mèo con: “Chiếc đèn này……”

“Ô ——”

Mèo nhỏ nhìn hắn chớp chớp mắt.

Hắn hỏi: “Ngươi muốn tặng cho ta?”

“Ngao!”

Mèo con gật đầu, hai tai mềm mại cong xuống cọ cọ bàn tay hắn, vừa nhấc đầu, lông tớ bên tai liền bắn lên.

Lòng bàn tay hắn bị lông tơ thật nhỏ cọ vào, trong lòng khẽ run lên.

Hắn nhìn mèo con ở trong lồng ngực, một tia nóng rực không rõ bay thẳng đến trái tim hắn.

.........

Phường thị rộn ràng nhốn nháo, Ô Đại Sài ngồi xổm ở trước một chỗ bán hàng trên vỉa hè, chọn lựa dược liệu.

Tiên Hội Bồng Lai mười năm một lần, rất nhiều tu sĩ đều đặc biệt đem những thứ tốt mà ngày thường thu hoạch được ở trong bí cảnh đến ngày này, để bán được giá tốt. Ô Đại Sài ở trên hội đấu giá mua được một chút dược liệu quý hiếm, nhưng vẫn không bỏ được thói quen dạo hàng vỉa hè từ lúc trước, niềm vui thích thú, một đường dạo dọc theo phố.

Đợi cho hắn đi đến trước một quầy hàng, nhìn thấy thân thể chủ quán có hơi căng thẳng.

Hắn mặt không cảm xúc mà liếc mắt vị chủ quán một cái ——



Diện mạo chủ quán cũng chỉ bình thường, nhưng xung quanh lại có hơi thở rất nặng mùi máu.

Cũng may cỗ hơi thở này không mang theo tà tính, mà là mang theo một cỗ chính khí. Nhìn đối phương nhiều thêm vài lần, Ô Đại Sài hỏi: “Đạo hữu là mới từ Giang Định Châu về?”

Chủ quán nói: “Đúng vậy.”

Chủ quán đã là tu vi Kim Đan đại viên mãn, lại ở giao giới Tiên Ma Giang Định Châu chém giết nhiều năm, thực lực mà nói cũng không yếu.

Nhưng hắn nhận thấy được, người ở trứic mắt, tu vi còn cao hơn hắn.

Tu vi cao hơn hắn ——

Chẳng phải là tu sĩ Nguyên Anh sao?

Ánh mắt chủ quán sáng lên: Tiền tài tới.

Hắn không hiểu biết về phân biệt nhiều món, cho nên toàn bộ chiến lợi phẩm mà mình đạt được ở trên chiến trường đều mang bày ra: “Trên tay ta có một chút đồ cướp đoạt được ở chỗ Ma tộc, không biết đạo hữu có hứng thú không?”

Ô Đại Sài chỉ đơn giản nhìn thoáng quá, nhưng thật ra vó rất nhiều món hiếm lạ.

Hai giới Tiên Ma không liên hệ, chỉ có một ít đồ vật cực nhỏ của Ma giới lưu thông đến bên này. Ô Đại Sài hiểu biết hơn chủ quán nhiều chút, nhìn ra được một ít nguyên liệu tốt để luyện đan luyện khí.

Hắn chọn một ít rồi mua.

Chủ quán thấy hắn hào phóng, lại nói: “Ta còn có một ít đồ vật, tuy nhiên ở trên đường…… Lại không quá tiện để mang ra.”

Ô Đại Sài hiểu được ý ngầm của hắn, nghĩ nghĩ, cũng cùng hắn trở về khách điếm.

Vừa mở cửa khách điếm, một mỏ hỗn ở bên trong bay ra: “Lão Võ, không phải ngươi nói có thứ tốt bán cho ta sao, làm cái gì mà phải thần bí như vậy!”

Ô Đại Sài trừng lớn đôi mắt: “Hàn Ngọc? Sao ngươi lại ở chỗ này!”

Hàn Ngọc nhìn thấy Ô Đại Sài, thần sắc cũng có chút khó chịu: “Ngươi bán đồ cho ta, còn mang người khác tới làm cái gì?”

Chủ quán được gọi là Lão Võ cười ha hả: “Thứ này quá quý, không phải ta sợ một kiện mua bán không thành, cho nên mới kéo thêm nhiều khách hàng lại đây sao. Nếu nhị vị đã quen biết, thì ta đây cũng không nói nhiều.”

Lão Võ bày ra một trận pháp cách âm, từ trong túi trữ vật lấy ra một cái bình ngọc nhỏ có tạo hình màu đen.

Hắn nói: “Đây là ta giết một ma tướng cao cấp mới có được. Ma tướng kia nói, trong này là máu rồng để dâng lên cho Ma Tôn.”

Ô Đại Sài hỏi: “Ma Tôn?”

Hàn Ngọc hỏi: “Máu rồng?”

Lão Võ dẫn dắt: “Các ngươi chưa từng ở trên chiến trường Tiên Ma, khả năng là không rõ ràng lắm. Tương truyền, công pháp luyện chế hàn độc năm đó của Ma Tôn có tổn hại, cần phải có máu rồng bổ dưỡng.”

Ô Đại Sài cười nhạo một tiếng: “Hàn độc kia đã hại không biết bao nhiêu tính mạng của trưởng lão Thái Huyền Tông ta, hắn xứng đáng!”

Lão Võ tức khắc rất kính nể đối với Ô Đại Sài: “Ra là tiền bối Thái Huyền Tông, Giang Định Châu có thể an ổn đến hôm nay, không thể thiếu công lao của Thái Huyền Tông.”

Hàn Ngọc truy vấn: “ Trên đại lục Thiên Diễn này thì lấy đâu ra rồng?”

Lão Võ dẫn dắt: “Tuy không có rồng, nhưng truyền thuyết rồng sinh chín con thì lại là có.”

Trong lòng Ô Đại Sài rơi lộp bộp.

Lại nghe Lão Võ nói: “Khi ta ẩn núp ở bên người ma tướng, nghe được ma tướng kia nói, đây là máu của Nhai Tí.”

Ô Đại Sài nói: “Mấy ngày trước đây ở trên hội đấu giá, có mấy hàm răng Nhai Tí, cũng là từ trong tay ma tướng mà ra?”

Lão Võ: “Cái này thì ta không biết. Ta chỉ biết, nghe nói là lúc Nhai Tí cùng người yêu nhau sinh ra nửa yêu nên mới bị bắt được. Nửa yêu kia đào tẩu còn bị toàn vực Ma giới truy nã.”

Nửa yêu?

Ô Đại Sài lại nhớ đến Nam Nhứ là mèo con.

Ài.

Trên mặt hân không hiện ra nhưng trong lòng lại lo lắng sốt ruột.

Mèo con cùng nửa yêu đừng làm ra chuyện gì.....Cũng đừng để Ma Tôn kia bắt đi a.

Giới thiệu xong nhân quả, lão võ hỏi: “Bình máu Nhai Tí, nếu nhị vị nếu muốn, ai ra giá cao hơn thì được.”

Trong lòng Ô Đại Sài thầm mắng một tiếng gian thương.

Hàn Ngọc hoài nghi nói: “Lão võ, nếu ma tướng kia nói dối, ta mua đến tay rồi thì chẳng phải là ăn lỗ nặng?”

Lão Võ dầu muối không ăn: “Ngươi có thể không mua.”

Ô Đại Sài cũng làm ra một bộ dáng không tin: “Hàm răng lần trước ở hội đấu giá làm ta cảm thấy có chút giả, máu Nhai Tí này, chỉ sợ cũng không thật.”

Hai người đều muốn mua, lại đều muốn làm cho đối phương không muốn mua, nghĩ cách biến đổi thấp giá trị của bình máu này đi.

Lão Võ nghe được lơid bọn họ nói, vò đầu nói: “Như vậy đi, từng người các ngươi viết một cái giá, đưa cho ta. Ai cao hơn, ta bán cho người đó.”

Ô Đại Sài cùng Hàn Ngọc từng người cầm giấy, Ô Đại Sài khẽ cắn môi, viết xuống một con số hắn thừa nhận là cực hạn.

Thu tờ giấy lên, lão Võ sảng khoái mà đem máu Nhai Tí đưa cho Ô Đại Sài: “Vị đạo hữu này, trả tiền đi.”

Hàn Ngọc nhìn thoáng qua, cả kinh nói: “Một vạn linh thạch thượng phẩm? Từ khi nào Ô phong chủ trở nên hào phóng như vậy?”

Ô Đại Sài cười đắc ý: “Có đồ đệ muốn dưỡng, mua một ít thứ tốt cho đồ đệ.”

Hàn Ngọc chua nói: “Nói xạo như vậy, mấy ngày nay ta cũng thu được đồ đệ.”



Ô Đại Sài nói: “Đồ đệ thiên phú trác tuyệt của ta.”

Hàn Ngọc nói: “Đồ đệ của ta ngàn dặm mới tìm được một.”

Hai người không ai chịu nhường ai, Hàn Ngọc không mua được máu Nhai Tí, khiêu khích nói: “Không bằng ngày sau để cho hai đồ đệ của chúng ta tỷ thí một hồi?”

Ô Đại Sài tràn đầy tin tưởng: “Tỷ thí thì tỷ thí.”

Hai người lập chiến ước, ước hẹn một năm sau thấy, đi ngược lại.

Ô Đại Sài cầm một lọ máu Nhai Tí mà quay trở về, bỗng nhiên thấy Lê Vân ngồi trên hạc giấy tùe không trung bay xuống.

Trong lồng ngực hắn còn ôm một con mèo, trong tay cầm một chiếc đèn, bên môi.....hình như còn mang theo ý cười?

Mang mèo nhỏ đi xem Vân đèn?

Hắn cũng không biết, kiếm tu xưa nay lạnh như băng lại có tình cảm như vậy.

Mày Ô Đại Sài thu lại, đem máu Nhai Tí cất đi.

Hắn ngồi xổm ở đầu tường nhìn Lê Vân, Lê Vân hiển nhiêm cũng phát hiện hắn, liếc mắt nhìn hắn một cái.

Đợi một lát sau, mèo con đi ngủ, Lê Vân mới xuất hiện bên người hắn.

Lê Vân nói: “Ô phong chủ có việc tìm ta?”

Ô Đại Sài biểu tình nghiêm túc: “Ta có một chuyện muốn hỏi ngươi.”

Lê Vân nói: “Mời nói.”

Ô Đại Sài nhìn chằm chằm đôi mắt hắn: “Ngươi cùng nha đầu Nam Nhứ này, rốt cuộc là tình nghĩa thầy trò, sủng ái, hay là…… Tình yêu nam nữ?”

Lê Vân nao nao.

Ô Đại Sài nói: “Hiện giờ ngươi còn trẻ, cần phân rõ mấy loại tình ý này đều là khác nhau. Ngươi là nhân tu, mà nàng phi nhân tộc, nếu giữa các ngươi đi sai một bước, với ngươi hay với nàng đều phải chịu tai họa ngập đầu.”

Lê Vân nói: “Ta…… Cũng không biết.”

Lê Vân nhìn Vân đèn nàng đưa cho hắn nửa canh giờ trước.

Hắn nhớ tới mèo nhỏ cả người chảy đầy máu lúc mới gặp, nhớ tới mèo nhỏ làm nũng nằm ở trong ngực hắn.

Nhớ tới tiểu đồ đệ lười biếng xen lẫn trong đám người, nhớ tới sống lưng trơn bóng khi thay nàng mặc quần áo kia.

Hai thân ảnh đều chồng chất lên nhau, khi thì là mèo, lúc thì là người.

Cuối cùng nhớ tới......

Giấc mơ hắn bị nàng giết chết.

Nếu cuối cùng hắn chết dưới kiếm nàng ——

Lê Vân chậm rãi nói: “Ta không biết hiện giờ có cảm tình gì đối với nàng. Nhưng…… Ta nguyện bị nàng giết chết.”

Chết dưới kiếm nàng, hắn không oán cũng không hối.

Ô Đại Sài: “……?”

Nói linh tinh cái gì vậy.

Người này sợ là không phải luyên kiếm đến ngu đi chứ?