Mỗi Cây Mỗi Hoa

Chương 7: 7: Người Phụ Nữ Quyền Lực





Ánh mặt trời ấm áp như ôm lấy những tòa cao ốc chọc trời, chầm chậm gọi mời một thành phố phồn hoa thức giấc.

Không chỉ là đầu tàu về kinh tế, Đế Thành còn xem là một kinh đô thời trang hoa lệ, thu hút được nhiều sự quan tâm của giới mộ điệu.

Có thể nói, chỉ cần bước ra đường và nhìn cách mọi người xung quanh mặc đồ thì chúng ta liền nhanh chóng biết được hiện tại đang có những trend thời trang nào.
Tuy nhiên dù Đế Thành có vội vã đến đâu, xu hướng thời trang có thể thay đổi liên tục đến thế nào, thì tạp chí thời trang Nadzieja vẫn chính là một thánh địa vững chãi, bất khả xâm phạm.

Không chỉ có một bề dày lịch sử lâu đời và được xuất bản đến ba mươi quốc gia trên toàn cầu, Nadzieja hiện nay còn được xem là kim chỉ nam đại diện cho phong cách sống thời thượng được hàng ngàn tín đồ thời trang săn đón.
Và người gác cửa của “tòa hải đăng” thanh lịch này chính là nữ Tổng biên tập ác ma Quan Lệ Nguyệt.

Gia nhập làng mẫu từ năm mười lăm tuổi, bắt đầu gắn bó và đảm nhiệm vị trí giám đốc sáng tạo của Nadzieja khi chỉ vừa tròn hai mươi.

Dù đã có vô số lời đàm tiếu không hay về cuộc sống đời tư phức tạp nhưng đối với các đồng nghiệp, người trở thành Tổng biên tập của Nadzieja không ai khác ngoài Quan Lệ Nguyệt.
Con mắt thẩm mỹ cực đỉnh, phong cách làm việc lạnh lùng, cùng cái miệng sắc bén như dao, có thể nói trong làng mốt khắc nghiệt cô chính là nữ hoàng.

Nên đối với mọi nhân viên của toà soạn Nadzieja, vị Tổng biên tập này chính là thiên thần nhưng đồng thời cũng vừa là ác quỷ.

Mặc cho câu nói đùa bất hủ, trong giới thời trang: muốn biết Tổng biên tập Quan đáng sợ như thế nào thì hãy đến Nadzieja vào buổi sáng.

Thì đây vẫn chính là nơi làm việc hằng mơ ước của hàng ngàn cô gái trẻ.
“Chào buổi sáng Nguyệt Tổng.”
Vừa nhìn thấy Lệ Nguyệt ở đại sảnh tòa soạn, tất cả mọi người đều lập tức bước vào trạng thái làm việc nghiêm túc nhất.
“Cuối cùng thì tòa soạn đã trả tiền cho các cô làm gì khi, việc nào cũng phải để tôi tự mình kiểm tra lại?”
“Tôi… lần sau sẽ cẩn thận hơn.”
Giọng nói trách cứ thẳng thừng, gương mặt của nữ trợ lý trắng bệch không còn một giọng máu, cô ta vội vàng cầm lấy sách và áo khoác từ tay Tổng biên tập, vừa vội vàng ghi ghi chép chép.
“Hi vọng vậy.

Nói với Mỹ Quý, tôi không chấp nhận người mẫu nam mà cô ta dùng cho bản layout.

Yêu cầu của tôi phải là một người khỏe khoắn và toát ra vẻ tươi tắn hơn, chứ không phải là một tên mặt trắng ẻo lả như anh ta.”
Chiếc kính to bản màu đen được tháo xuống, để lộ một gương mặt diễm lệ được chăm sóc kỹ càng.
“Đồng thời gửi lời đồng ý và chuẩn bị quà mừng cho bữa tiệc sắp tới của nhà họ Trịnh.

Tôi muốn phải xuất hiện ở bữa tiệc đúng bảy giờ ba mươi tối.”
“Tôi sẽ nhắc nhở tài xế.”
Nhận ra cấp trên cũng không có ý định tiếp tục truy cứu, nữ trợ lý mừng thầm.

Nhanh chóng sốc lại tinh thần, cô ta hào hứng tiếp tục công việc.
“Đem một ly Phân Chồn và một ít bánh St.

Honore đến văn phòng cho tôi.”
Đến đồng xu còn có hai mặt thì huống chi là con người.

Không còn là một người phụ nữ tùy hứng phóng khoáng trêu hoa ghẹo nguyệt lúc đêm về, chỉ cần một khi bước vào tòa soạn Quan Lệ Nguyệt sẽ khoác lên mình một phong thái làm việc vô cùng chuyên nghiệp và cao ngạo.
“Vâng sẽ có ngay.


Lúc hai giờ chiều nay chị có hẹn với nhà thiết kế Seller và đây là tất cả mẫu thiết kế mà cô ấy vừa gửi đến.”
Vừa nói người trợ lý vừa hào hứng đưa đến trước mặt cô một loạt các bản vẽ đẹp mắt.

Tuy nhiên chỉ với vài phút xem xét, Lệ Nguyệt đã chán nản thả sấp bản vẽ xuống bàn, giọng nói đều đều không có cảm xúc.
"Nếu người phụ nữ đó không thể thiết kế ra cái gì hay ho hơn, thì cuộc hẹn chiều nay không cần thiết nữa."
Đối diện với vẻ bình yên trước cơn bão này, cố gắng kìm chế cảm giác buốt lạnh nơi sống lưng, nữ trợ lý tiếp tục báo cáo công việc.

"Tôi sẽ báo lại với nhà thiết kế Seller.

Vậy tiệc tối ở đại sứ quán lúc tám giờ tối, chị sẽ đi chứ?"
"Thông báo Lý Nhân đi thay tôi.

Một tiếng nữa, tôi muốn mọi thứ phải thật chỉnh chu cho lần tổng duyệt cuối cùng này."
"Vâng ạ."
Đặt tất cả các báo cáo trên bàn, nhưng nữ trợ lý vẫn chần chừ chưa rời đi ngay.

Biết là có chuyện, Lệ Nguyệt hơi ngước lên đôi mắt hạnh sắc bén hơi nhíu lại.
"Còn chuyện gì nữa?"
"Đây là concept cho bộ sưu tập sắp tới của thương hiệu L.X vừa được phòng nghệ thuật lựa chọn, bên đó hi vọng sẽ kịp góp mặt trong số báo tháng này."
Hai hàng mày liễu khẽ chau lại, cô nhìn chăm chăm người trợ lý.

“Còn cái concept hữu tình hơn nữa không cô Nhã? Phong cách Retro, cổ điển, thanh lịch mà cô để một em mẫu phát phì ụt ịt mỡ đứng vào khung hình như vậy mà không thấy chướng mắt à?”
“Dạ… tôi nghĩ như vậy sẽ tạo ra sự tương phản, tôn lên vẻ..”
Không một lời thừa thải ngay lập tức một tập văn kiện bay thẳng xuống sàn nhà lạnh lẽo, cùng một giọng nói đanh thép cất lên.
“Trong vòng ba mươi phút nữa tôi muốn loạt các concept hoàn hảo nhất có mặt trên bàn mình.”
Loáng thoát nhìn thấy một bóng người lạ mặt ngồi ở vị trí của trợ lý thứ hai, Quan Lệ Nguyệt tò mò buột miệng hỏi thăm.
“Người mới đến?”
Vẻ mặt của nữ trợ lý có chút không tự tin mà e dè trả lời:
“Đây là trợ lý mới của chị, được phòng nhân sự điều đến thử việc.

Tôi đang phỏng vấn ạ.”
Nhớ đến hai người trợ lý thảm hoạ vừa mới bị cô sa thải cách đây mấy ngày, trên gương mặt xinh đẹp của Lệ Nguyệt hiện rõ vẻ không vui.
“Gọi người ấy vào đây tôi muốn mình phải trực tiếp trao đổi phỏng vấn.

Hi vọng là người này sẽ không vô dụng như hai ả bánh bèo cô đã tuyển vào tuần trước.”
“Vâng Nguyệt tổng.”.