Nắng ghé qua đậu trên khung cửa, khẽ gù gật và lim dim mắt nhìn.
Biệt thự nhà họ Trương tựa như một tòa lâu đài thu nhỏ, tràn ngập ánh sáng và tiếng nói cười tíu tít.
Đã bước vào tháng thứ ba của thai kỳ, các triệu chứng thai nghén của Mộng Tịch Ái ngày càng trầm trọng.
Hầu như cô chẳng ăn uống được gì, chỉ cần ngửi thấy mùi lạ nào đó thì cũng sẽ buồn nôn khó chịu.
Cũng may là trước khi đi công tác, Trương Hạo Dân đã cho mời chuyên gia dinh dưỡng đến thiết kế một menu bồi bổ riêng cho phu nhân nhà mình.
"Đợi cả nửa ngày trời cuối cùng Trương phu nhân cũng chịu xuất hiện."
Vừa mới mở mắt tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo hẳn Mông Tịnh Ái đã nhìn thấy hai cô bạn thân chễm chệ ngồi trong phòng khách với một dĩa trái cây còn lác đác vài miếng, có thể thấy rõ hai người họ đã ở đây từ lâu.
"Này Tiểu Ái, cậu ngủ nhiều như thế lỡ sau này con nuôi của mình cũng mắc bệnh lười biếng ham ngủ thì sao?"
Người ta vẫn hay nói, phụ nữ mang thai tính khí rất thất thường, dễ bị tiêm nhiễm bởi những suy nghĩ tiêu cực, cũng vì vậy mà mấy người bọn cô phải bớt chút thời gian quý báu, thường xuyên lui tới bầu bạn chuyện trò cùng phu nhân của ngài thị trưởng đây.
Nhìn mấy người chị em tự nhiên như ruồi, nhân lúc mình ngủ trưa mà thản nhiên đánh chén sạch sẽ tất cả trái cây trong tủ lạnh, Mộng Tịch Ái không khỏi than trời, rồi ai mới thật sự là đối tượng cần bồi bổ đây!
"Bản thân thì ăn hết đồ bổ của thai phụ, mở miệng ra là tranh nhau nhận con nuôi.
Các cậu thích có con như thế sao không tự mình sinh đi."
Trước khí chất đầy quyền lực của người phụ nữ đã mang thai ba tháng, Diệp Mỹ Uyên cùng Quan Lệ Nguyệt liền xúm lại lấy lòng.
"Đang mang thai đi đứng phải cẩn thận, Tiểu Ái cậu ngồi xuống đây đi."
"Đúng vậy, để mình gọt táo cho cậu nhé."
Nhìn vẻ mặt nịnh bợ của hai bông hồng thép nổi tiếng, Mộng Tịch Ái không khỏi phì cười mà trêu đùa.
"Được đích thân "quý cô quyền lực" của ngành thời trang cơm bưng nước rót như vậy thật không tệ nha."
Đôi mắt phượng trợn tròn, làn môi đỏ mọng cong lên đầy vẻ đanh đá.
Nhưng bàn tay không thành thực nào đó của cô nàng Lệ Nguyệt đã đưa xuống vuốt v e phần bụng hơi nhô ra của Mộng Tịch Ái.
"Xí, mình đây là chỉ phục vụ cho con nuôi của mình thôi nhé! Cậu đừng có mà tưởng bở."
"Vậy thì cậu lo mà lấy lòng người mẹ ruột là mình đi, bổn phu nhân đây mà đã không vui thì chả có con nuôi con đẻ gì hết."
“Hừ, đồ kẹt xỉ!”
Có câu nói: Không cần nhiều bạn, ít thôi nhưng chân thành với nhau là đủ.
Nhìn hai người bạn vì mình mà bận rộn lo lắng Mộng Tịch Ái cười khẽ, trong lòng chợt dấy lên niềm xúc động, nhẹ nhàng nhưng ngọt ngào...!hai người bạn đáng yêu đã thực sự lo lắng cho cô.
"Tiểu Hân hôm nay không ở cùng hai cậu sao?"
"Hôm qua cậu ấy nhận được lệnh đi công tác nên đã đi ngay trong đêm rồi."
Mỹ Uyên vừa nấu cháo trong bếp vừa nói vọng ra, trong không gian rộng lớn thoang thoảng mùi thơm của cháo gà.
Hoàn toàn rũ bỏ hình ảnh nữ cường nhân sắc sảo nơi thương trường, Diệp tổng lúc này đây đang mặc trên người chiếc tạp giề dâu tây, bận rộn nấu nướng trong bếp.
"Nói đến chuyện đi công tác mới nhớ, Trương thị trưởng của chúng ta cũng đã đi công tác đã hai ngày rồi, bao giờ thì mới về đấy?”
Lệ Nguyệt không khỏi bức xúc.
Dù biết công việc của Trương Hạo Dân kia cũng chẳng rảnh rỗi gì cho cam, nhưng ai đời lại để vợ bụng mang dạ chửa như vậy để đi công tác chứ? Mặc dù là đã có hộ lý lẫn mấy người các cô chăm sóc nhưng bọn cô đều có công việc riêng không thể hai mươi tư trên hai mươi tư theo sát Tiểu Ái được.
Lỡ như con nuôi lẫn bạn thân của cô bị gì thì sao?
Đó là còn chưa nói đến, có rất nhiều người đàn ông không giữ được mình trong thời gian vợ đang mang thai.
Chán cơm thèm phở mà ra ngoài ngang nhiên vụng trộm!
“Được rồi, cậu đã càu nhàu chuyện này hai ngày nay rồi đấy.
Mình không sao cả, vả lại anh ấy cũng đã chuẩn bị hộ lý chuyên nghiệp chăm sóc cho mình rồi.
Giờ chẳng lẽ cậu muốn mình theo anh ấy cùng đi công tác sao?”
Biết bạn thân lại lên tiếng bênh chồng, Quan Lệ Nguyệt cau có muốn lên tiếng phản bác, thì bắt gặp ánh mắt đầy ý tứ của Mỹ Uyên, cô nàng chỉ đành chu môi hậm hực.
“Thôi không nói nữa, cậu cũng chỉ toàn bênh lão chồng của cậu thôi.”
Từ nhỏ đến lớn, Mộng Tịch Ái được dạy dỗ như một nàng công chúa, mềm yếu nhu nhược và không có sức phản kháng.
Trước khi kết hôn thì cuộc sống của cô hoàn toàn dựa vào cha mẹ, sau kết hôn rồi thì cũng chỉ xoay quay người chồng làm thị trưởng kia, cho dù có trong tay gia tài bạc triệu nhưng vẫn chẳng thể thay đổi tính tình dựa dẫm ỷ lại này của cô nàng.
Mộng Tịnh Ái chưa từng cố gắng, cũng chưa từng có khái niệm cố gắng trong đầu.
Nhiều lúc cả Quan Lệ Nguyệt lẫn Diệp Mỹ Uyên cũng không biết có phải kiếp trước hai người bọn họ có thiếu nợ gì vị Mộng tiểu thư này không, mà kiếp này phải đi theo làm bảo mẫu canh chừng cô nàng này như vậy?
“Cháo đã xong rồi, cậu nếm thử đi.”
Ngay lúc này tiếng điện thoại vang lên, thu hút sự chú ý của ba cô gái.
Liếc nhìn màn hình điện thoại Mỹ Uyên không khỏi thở dài.
“Alo.”
“Uyên Uyên, tối nay em có về ăn cơm không?” Ở đầu dây bên kia là một giọng nói ấm áp đầy vẻ lo lắng cất lên.
“Không cần đâu, tối nay em ăn cơm ở nhà Tiểu Ái rồi.”
“Anh biết rồi.”
Không kịp cho người bên kia dứt lời, Diệp Mỹ Uyên đã lạnh lùng tắt máy.
Nếu như không phải là người biết chuyện, thì e là chẳng ai nghĩ rằng đây là cuộc đối thoại của một cặp vợ chồng mới cưới.
Chẳng chịu được cái bầu không khí im lặng này, Lệ Nguyệt lên tiếng hỏi:
“Rõ ràng là chưa ăn gì, cậu sao không dành chút thời gian về ăn với Nhậm Vũ một bữa cơm?”
“Đúng vậy, dù sao hai cậu cũng đã là vợ chồng, đừng có lạnh lùng xa cách như thế.”
Người đời vẫn nói: Người trong cuộc u mê, kẻ ngoài cuộc sáng suốt.
Diệp Mỹ Uyên cũng chỉ thở dài lắc đầu.
“Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.
Chuyện của bọn mình, các cậu không hiểu được đâu.”.