Mỗi Cây Mỗi Hoa

Chương 14: 14: Phía Sau Ánh Hào Quang





Hiện giờ bên ngoài cửa buổi lễ đã bị vô số phóng viên vây kín, chỉ cần có người từ khu vực hội trường bước ra thì ngay lập tức bị cánh phóng viên bu tới phỏng vấn.
"Cô Mỹ Nhược, giải Kim Khuê lần này rõ ràng cô là người sáng giá nhất trong các ứng cử viên nhưng cuối cùng lại chẳng thu hoạch được gì, cô có thể phát biểu cảm nghĩ của mình được không?"
"Đúng vậy cô Mỹ Nhược, nghe nói cô và cô Chung Gia Hân tuy cùng một công ty nhưng trước giờ không mấy hòa thuận.

Có phải cô đang cảm thấy rất không cam tâm?"
"Cô Mỹ Nhược… cô Mỹ Nhược…"
Vừa nhìn thấy Phương Mỹ Nhược vừa xuất hiện, cánh truyền thông liền như ong vỡ trận mà bâu chặt lấy.

Tuy nhiên trước những câu hỏi có phần đụng chạm kia của cánh nhà báo, Phương Mỹ Nhược có muốn trả lời cũng không biết trả lời thế nào.
Công nhận thực lực hay lên tiếng chê bai đối thủ một mất một còn?
Cô ta chỉ có thể mím môi tận lực nhẫn nhịn, dưới sự che chở của trợ lý lẫn vệ sĩ mà thoát khỏi vòng vây.

Trong khi Phương Mỹ Nhược tránh máy quay như tránh tà, thì thì trong đám người đột nhiên vang lên một tiếng thét kích động vô cùng chói tai.
Là Ảnh hậu Chung Gia Hân bước ra.
Chỉ mới vài giây xuất hiện, Tân Ảnh hậu đã khiến đám phóng viên vây quanh Phương Mỹ Nhược nãy giờ đều chạy biến chẳng còn một mống, ngay cả vệ sĩ của cô ta cũng nhất thời quên mất nhiệm vụ mà liếc mắt nhìn qua.

Tuy nhiên hiện tại nếu còn dùng dằng ở đây thì người mất mặt chỉ có cô ta, nén giận Phương Mỹ Nhược tức tối bỏ đi.

"Gia Hân, chúc mừng cô đã đoạt vòng nguyệt quế Ảnh hậu! Cô chính là ngôi sao sáng nhất đêm nay, có thể cho chúng tôi biết tâm trạng hiện giờ của cô thế nào sao?"
"Theo chúng tôi được biết, lễ trao giải Kim Xuân sắp tới, phim "Vi Vu" của cô tiếp tục được vào mục đề cử.

Có phải cô Chung Gia Hân muốn càn quét hết các giải thưởng, bước trên con đường tam kim Ảnh Hậu như tiền bối Tố Lâm đúng không? ".

ngôn tình hay
"Không biết tiếp theo Ảnh Hậu Chung có tính toán gì không, nghe nói đạo diễn Giang Đỉnh Du đã đưa ra cành ô liu cho cô là thật sao?"
Đối với dạng câu hỏi này Gia Hân chỉ mỉm cười không đáp.

Cuối cùng dưới sự hộ tống của vệ sĩ mà cô an nhiên bước lên xe bảo mẫu.
Phía sau lớp kính đen, nơi các phóng viên không thể nhìn thấy, Chung Gia Hân mệt mỏi thả mình xuống ghế.

Ngắm nhìn chiếc cúp vàng trong tay, cô mỉm cười hạnh phúc.
Cuối cùng thì ước mơ ngày nhỏ cô cũng đã đạt được.

Đội vòng nguyệt quế chiến thắng, tỏa sáng trên sân khấu, trở thành tâm điểm săn đón của mọi người.

Bất giác trong tâm trí cô nhớ đến hình ảnh của một người phụ nữ quen thuộc...
"Alo, Tiểu Hân?"
Nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia, những lời trên môi cũng bất giác trở nên nghẹn lại.
"Mẹ… con..."
Con gái mẹ nay đã trở thành Ảnh Hậu rồi, mẹ sẽ không cần phải nhìn sắc mặt hay luồn cúi trước bất cứ ai nữa.
Nghĩ đến những cay đắng đã trải qua, Chung Gia Hân không kiềm chế được mà bật khóc nức nở.
"Tiểu Hân? Đã có chuyện gì xảy ra, sao con lại khóc?"
"Mẹ ơi… hôm nay con đã trở thành Ảnh Hậu."
Trái với cảm giác hạnh phúc đầy tự hào của con gái, bà Dung là một người phụ nữ có tư tưởng bảo thủ, dù là minh tinh hạng A hay Ảnh Hậu cao quý thì nghề nghiệp ấy đối với bà chung quy cũng chỉ là xướng ca vô loài, mua vui cho thiên hạ.

Cho nên từ trước đến nay bà chưa bao giờ hài lòng với chuyện con gái mình gia nhập làng giải trí.

"Ảnh Hậu sao? Ừ, cũng được đấy."

Không hài lòng nhưng cũng chẳng phàn nàn vì bà biết bản thân thân con gái bà cũng đã nỗ lực phấn đấu rất nhiều.
Chỉ trách giới giải trí lại là nơi quá mức phức tạp, còn nguyện vọng của một người làm mẹ như bà thì chỉ muốn con gái không phải vất vả, lo toan quá nhiều.
Ngẫm lại thì năm nay tuổi của Tiểu Hân nhà bà cũng không còn nhỏ, nên suy nghĩ đến chuyện thành gia lập thất được rồi.
"Giải Ảnh Hậu cũng đã đạt được, con năm nay đã gần ba mươi.

Bao giờ mới chịu lấy chồng, sinh con đây!"
Nhắc đến chuyện chồng con, Chung Gia Hân lại ôm đầu.

Hình như lần nào gọi điện thoại cho con gái thì bà đều nhắc đến cái vấn đề này.
"Mẹ à, con vẫn còn "nhỏ" mà.

Vẫn còn muốn ở với mẹ thêm mấy năm nữa."
Tiếc rằng cái giọng điệu nhõng nhẽo ấy của cô lại hoàn toàn vô dụng với người mẹ thân sinh này, bà Dung sẵn giọng nói:
"Con gái à, năm nay con đã hai mươi bảy tuổi, đợi già thêm tí nữa là chẳng ai thèm lấy con đâu."
Bà Dung thở dài, giọng nói mang theo phần trách cứ.
"Con coi đó, con gái nhà người ta bằng tuổi với con nhưng giờ cũng đã có chồng có con hết rồi.

Còn con thì đến giờ vẫn lông bông."
Bà thật sự không hiểu nổi, dù gia đình bà không giàu có hay quyền quý gì nhưng bao nhiêu năm vất vả ở nhà họ Mộng chung quy bà cũng chẳng để con cái thua kém gì bạn bè.

Tiểu Hân vốn không cần phải lăn lộn vào chốn thị phi như giới showbiz, vậy mà…
"Mẹ à, mỗi người một cuộc sống.


Với cả dù con có hơn ba mươi cũng không sợ không ai muốn lấy con."
Bất giác chạm vào sợi dây chuyền trên cổ, Chung Gia Hân mỉm cười, thần thần bí bí nói:
"Đợi một thời gian nữa, con sẽ dắt một người về ra mắt với mẹ."
***
Đế Thành - một thành phố nhộn nhịp luôn vận động không ngừng bất kể ngày hay đêm.

Khi mặt trời khuất bóng, đường phố sẽ rực sáng trong ánh đèn cùng dòng người nối theo nhau về mọi ngả.
Ánh trăng sáng ngời xuyên qua lớp thủy tinh trong suốt mà âu yếm vuốt v e một bóng lưng mềm mại.

Tiếng bước chân thật khẽ vang lên và trong tích tắc một vòng tay vững chãi đã ôm trọn lấy cái thân ảnh nhỏ nhắn kia.
"Hôm nay nhiều việc quá, đã để em chờ lâu."
Như chờ có thế, Chung Gia Hân từ từ ngước lên.

Bàn tay nhỏ nhắn dịu dàng vuốt v e khuôn mặt nam tính.
"Không sao cả, chỉ cần là anh thì dù bao lâu em cũng có thể chờ.".