Môi Anh Đào

Chương 52: KHÔNG NHỚ




Tô Khả Tây hỏi xong câu này thì liền cảm giác xung quanh có hơi lạnh.
Cô nghĩ ngợi một lát rồi đột nhiên nhớ tới lúc nãy là do cô sợ mọi người nghe được những cái không nên nghe nên đã cúp mắy trước.
Nghĩ đến đây thì Tô Khả Tây xấu hổ cười: “Vừa rồi lớp tớ chơi trò chơi, sau đó tớ bị thua nên bị bắt gọi điện thoại cho cậu.”
Cô chớp mắt: “Nhưng tớ thật sự nhớ cậu mà, cậu có nhớ tớ không?”
Lục Vũ chả thèm ngước mắt lên: “Không nhớ.”
Tô Khả Tây ôm chặt anh, “Tớ biết cậu chắc chắn nhớ tớ mà, bằng không sao tối rồi mà còn tới đây chứ.”
Dù sao chỉ cần nghe ý trái ngược lại với lời nói của Lục Vũ là được.
Lục Vũ: “……”
Sau một lúc lâu, phía sau truyền tới tiếng ho khan.
Tô Khả Tây vội vàng buông Lục Vũ ra, quay đầu nhìn thì thấy cả đám người từ lớp đi ra, đang háo hức nhìn chằm chằm hai người.
Vu Xuân “Ồ ồ ồ” ba tiếng.
Tô Khả Tây trợn trắng mắt liếc bọn họ một cái rồi kéo Lục Vũ đi.
Không nghĩ tới Lục Vũ lại không nhúc nhích: “Giảng bài.”
Thật lâu trước đó, cả khối 12 đều biết cô theo đuổi Lục Vũ, cũng biết hai người bên nhau 1 học kỳ, sau đó thì Lục Vũ biến mất không thấy tăm hơi.
Thế nên bọn họ tất nhiên biết anh.
Hiện tại nhìn thấy 2 người đẹp trai xinh gái lại ở bên nhau thì rất tự giác không quấy rầy nữa, gọi một tiếng rồi chạy trốn không thấy người đâu.
Lúc này Tô Khả Tây mới ngẩng đầu nhìn Lục Vũ: “Cậu tới là để giảng bài cho tớ sao?”
Lục Vũ, “Ừ.”
Tô Khả Tây nửa tin nửa ngờ, cô nhìn anh từ trên xuống: “Cậu chắc làkhông nói dối chứ, không phải gửi tin nhắn thoại là được sao?”
Lục Vũ dời tầm mắt, “Giọng nói không rõ bằng gặp mặt.”
Tô Khả Tây ngơ ngác gật đầu.
Chờ lúc cô hồi phục tinh thần lại thì Lục Vũ đã ngồi ở hàng cuối cùng trong góc, hơn nữa vừa lúc là vị trí của cô.
Tô Khả Tây ngồi bên cạnh, cô lấy bài thi mới của hôm nay từ trong ba lô ra: “Tớ làm sai vài câu…..”
Lục Vũ lấy cây bút cô đè ở dưới sách ra.
Anh cúi đầu thong thả ung dung mở bài thi ra, động tác tuy đơn giản nhưng lộ ra sự tự phụ, nhìn cứ như là một bức tranh vậy.
Lần này Lục Vũ không mặc đồng phục trường Tam Trung mà mặc áo sơ mi màu trắng, càng lộ ra khuôn người rắn chắc.
Ngón tay thon dài của Lục Vũ kẹp chặt cây bút đen.
Công thức được viết bên trên bài thi chỉ trong nháy mắt.
Lục Vũ xoay đầu nhìn cô: “Câu này sao cậu lại làm sai rồi?”
Ngón tay anh nhẹ nhàng chỉ vào câu hỏi thứ 2 của môn Vật Lý, ngoại trừ câu hỏi đầu tiên ra thì các câu còn lại cô đều làm sai.
Sắc mặt Tô Khả Tây ửng đỏ: “Tớ không biết làm.”
“Tớ nhớ rõ ràng đã giảng qua rồi mà.” Lục Vũ nói xong, cũng không chờ Tô Khả Tây trả lời mà liền bắt đầu nói đến câu hỏi khác.
Giọng nói trầm thấp dễ nghe, thực sự là một loại hưởng thụ.
Khu dạy học gần như đã đen như mực, khu lớp 12 bên này chỉ còn 2 người bọn họ.
Ánh mắt của Tô Khả Tây đặt trên chữ anh viết, chữ viết thô của anh in trên tờ giấy, cũng như in vào trong lòng của cô.
Lục Vũ còn đang nói chuyện.
Có lẽ vì sợ cô nghe không hiểu, nên sau khi anh nói mấy câu thì lại ngừng một lát, cứ mỗi khi đến lúc này thì Tô Khả Tây sẽ nhìn thẳng vào mặt anh.
Mãi cho đến 11 giờ, cuối cùng hai ngườ cũng sửa xong bài thi.
Tô Khả Tây như tỉnh lại trong mộng, cô nhìn chằm chằm chữ viết qua loa của Lục Vũ rồi phát hiện bản thân cô đọc hiểu đúng là một loại kỳ tích.
Cô chun mũi: “Trễ rồi.”
Lục Vũ buông bút, hai chân giao nhau dưới bàn cũng thu về, anh đứng lên, nhìn cô từ trên cao xuống: “Ừ.”
“Cậu cũng về đi.” Tô Khả Tây thu dọn đồ đạc, “Tối nay tớ không phải cố ý, lần sau tớ sẽ không vậy nữa.”
Lục Vũ không nói chuyện.
Tô Khả Tây tắt đèn chuẩn bị đi thì cả người bõng được ôm vào lòng.
Mặt của cô bị anh đè chặt trong khuôn ngực rắn chắc, xuyên qua chiếc áo sơ mi có thể nghe thấy tiếng tim đập của anh, chóp mũi đều là mùi hương của Lục Vũ.
Làm cho cô đỏ cả mặt.
Xung quanh tối đen, chỉ có giác quan trở nên nhạy bén, tựa như chỉ một động tĩnh nhỏ cũng có thể nghe rõ.
Tất nhiên, thanh âm của anh cũng có thể nghe thấy.
Không qua bao lâu, bên tai vang lên tiếng nói của Lục Vũ.
“Cậu thi tốt nhé.”
***
Ngày thi hôm đó, trời nắng rất đẹp.
Trước đó hai ngày trời vẫn còn đang mưa, nhưng hôm nay đã thấy được mặt trời, thời tiết nóng đến nỗi đỏ cả mặt, vừa ngột ngạt lại vừa nóng nực.
Buổi sáng, Tô Khả Tây xuống lầu thì thấy Dương Kỳ đang ngồi ở ghế sô pha, bà căng thẳng muốn chết, còn mặc quần áo màu đỏ, chỉ thiếu có việc thắp hương mà thôi.
“Mẹ đưa con đi thi.” Thấy cô xuống thì Dương Kỳ đứng lên nói.
Tô Khả Tây lắc đầu: “Không phải là gần nhà sao ạ, con lại không phải không biết đường đi, mẹ đi theo con ngược lại làm con càng khẩn trương hơn.”
Nghe thấy lời cô nói thì Dương Kỳ thở dài.
Bà biết thành tích học kỳ này của cô tiến bộ rất nhiều, nhưng ấn tượng với quá khứ quá sâu sắc làm bà cũng sợ lần này sẽ…….Phi phi phi.
“Nếu vậy, con nhớ chú ý an toàn nhé.” Dương Kỳ dặn dò nói, “Đừng đặt áp lực lớn quá, cố gắng hết mình là được.”
Tô Khả Tây gật đầu: “Mẹ yên tâm, con nhất định.”
Cô ăn sáng qua loa rồi sau đó xuất phát.
Đi không bao lâu là đến trường thi, chủ yếu là do trường này cách nhà cô rất gần nên cô chỉ cần qua 1 cái đèn xanh đèn đỏ là tới.
Cửa trường học đều chật ních các bậc phụ huynh đưa con đi thi.
Một môn thi có khi 2 tiếng, có khi 2 tiếng rưỡi, những phụ huynh đưa con tới trường thi cũng không đi đâu, hoặc là đứng bên các tiệm ăn cạnh trường, hoặc là đứng trong chỗ những tình nguyện viên mà đợi.
Xung quanh còn có cảnh sát và xe cứu thương đang đợi, để tránh phát sinh sự cố trong lúc diễn ra kỳ thi.
Môn thi đầu bắt đầu lúc 9 giờ.
Tô Khả Tây đã biết cô và Lục Vũ không thi cùng trường từ lâu, ngoại trừ có hơi đáng tiếc thì phần nhiều cô cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô đứng bên ngoài, phòng thi của cô là ở lầu ba cửa cầu thang bên này, vừa lúc có thể nhìn thấy mấy học sinh tới lui phía dưới.
Bóng dáng của Tần Thăng không hẹn mà gặp tiến vào trong tầm mắt của cô.
“Chị dâu nhỏ.” Cậu ta vẫy tay, “Thi tốt nha.”
Tô Khả Tây cười với cậu ta, “Cậu cũng vậy.”
“Anh Vũ thi ở trường Nhất Trung đó.” Tần Thăng gãi đầu, “Hai người các cậu không thi cùng trường, nếu không có thể đi cùng nhau rồi.”
“Tớ biết.”
Vừa lúc bên kia có một nam sinh cà lơ phất phơ đi ngang qua.
Tô Khả Tây cũng chưa nhìn rõ đối phương là ai, còn Tần Thăng lại bay qua ôm lấy cậu ta, “Là chị dâu nhỏ đấy, có biết nhìn hay không?”
Nam sinh cười hi hi ha ha gật đầu, “Em nhất định chú ý.”
Tô Khả Tây cười cười.
Nói vài câu thì hai người lại lục tục vào phòng đi.
Môn đầu tiên là Ngữ Văn, Tô Khả Tây không quá khẩn trương, cũng do cô có tin tưởng với môn này, tuy rằng không giỏi như Tiếng Anh nhưng cũng coi như là sở trường của cô.
Bài thi năm nay do tỉnh ra đề nên phạm vi không quá rộng.
Tô Khả Tây dành khá nhiều thời gian cho phần viết văn, nếu như một phần sai thì coi như cả bài đều lạc đề, nếu vậy kết quả tất nhiên không được khả quan.
Hai tiếng rưỡi chớp mắt đã xong.
Tô Khả Tây vừa kịp viết đáp án vào tờ giấy trả lời, cô thở phào một hơi, canh lúc giáo viên đi thu bài mà kiểm tra lại toàn bộ.
Mỗi năm đều có tin tức nào là có thí sinh viết sai vị trí của đáp án rồi bỏ câu….Đủ thứ tai nạn xảy ra làm bỏ lỡ cả một kỳ thi.
Cô không cho phép có những điều đó xảy ra.
Cũng may tất cả đều bình thường, Tô Khả Tây nhìn chằm chằm giáo viên thu bài của mình rồi nhìn về phía mấy thí sinh tốp năm tốp ba đi ngoài cửa sổ.
Sau khi Dương Kỳ thấy cô về thì trở nên cực kỳ im lặng.
“Đây là món con thích nhất…..Chiều nay con vẫn tự mình đi sao? Buổi chiều con có muốn ngủ một lát hay không, bằng không lại ngủ gật đấy?”
Giống y như bà mẹ già vậy.
Tô Khả Tây nghe xong thì bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mẹ đừng khẩn trương, con cũng không khẩn trương, mẹ lo cái gì.”
Dương Kỳ oan ức nhìn cô: “Mẹ lo lắng thôi.”
Qua một lát, bà lại nói: “Con không thi được cũng không sao, bây giờ ngoài con đường thi đại học cũng …….”
Tô Khả Tây quơ cánh tay của bà: “Con mới thi có 1 môn thôi mà mẹ lại nói như vậy, mẹ nói nữa là con không vui đâu.”
Dương Kỳ vội vàng im lặng không nói nữa.
Buổi chiều sau khi thi xong, Tô Khả Tây ăn cơm, sau đó tắm rửa rồi lên giường ngủ sớm.
Cô không nói với Lục Vũ câu nào cả, còn trực tiếp tắt máy điện thoại.
Bởi vì ngày mai thi môn Vật Lý nên cô phải lấy 200% tinh thần mới có thể làm tốt bài thi quan trọng nhất.
Cô có thể ở gần Lục Vũ hay không đều dựa vào môn này.
Trước đây Tô Khả Tây còn cảm thấy mấy nữ sinh vì yêu đương mà bỏ bê việc học thì quả thật rất ngốc.
Nhưng khi cô trải qua rồi thì thật sự, cô bỗng nhiên có thể hiểu được.
Nhưng cô vẫn cảm thấy đáng tiếc cho mấy nữ sinh đó, rõ ràng có thể cùng nhau trở nên tốt đẹp hơn, thế nhưng bọn họ cố tình lại chọn lựa con đường kém cỏi nhất.
Tô Khả Tây không cho phép bản thân mình trở nên kém cỏi như thế.
Hai ngày thi cứ như gió thổi.
Lúc Tô Khả Tây từ trường thi bước ra, cái nóng phả thẳng vào mặt, phía sau là tiếng hoan hô chói tai không ngớt.
Trên mặt các phụ huynh cũng là biểu cảm đó, dù đã phơi nắng cả một ngày bên ngoài làm trên mặt toàn là mồ hôi nhưng vẻ mặt ai nấy đều không có tí oán giận nào.
Có 2 phóng viên phỏng vấn lẻ tẻ ở bên ngoài.
Lúc Tô Khả Tây đi ra thì bị họ cản lại, dù sao cô lớn lên xinh đẹp, mặt mày cũng không ủ ê, rất thích hợp để phỏng vấn.
“Bạn học này, bạn cảm thấy trình độ đề bài của lần thi đại học này như thế nào? Có cảm thấy khó hay không? Cảm giác sau khi thi xong của bạn là như thế nào?”
Tô Khả Tây không muốn làm phỏng vấn.
Cô đẩy microphone của đối phương ra, đi về phía bên cạnh đi, nhưng vẫn bị họ đuổi theo, vẫn là những câu hỏi kia.
Tô Khả Tây dừng lại, nhướng mày với màn hình: “Thi thế nào sao, tuy hiện tại tôi chưa rõ kết quả, nhưng tất nhiên hi vọng kết quả sẽ tốt.”
Cô hỏi phóng viên ở đằng trước: “Tôi có thể hỏi một câu hỏi cá nhân không?”
Phóng viên sửng sốt: “Chỉ cần không quá đáng….Ví như không phù hợp tư tưởng chính trị, thì đều có thể hỏi.”
Tô Khả Tây gật đầu.
Cô ấp ủ cảm xúc, lúc này mới nhìn về phía màn hình.
Trên màn hình là người con gái tóc đen dài ngang vai, bị ánh mặt trời chiếu xuống, mềm mại như tơ lụa, vừa trắng nõn vừa có đôi mắt sáng ngời.
Đôi mắt đen láy của cô nhìn thẳng vào màn hình.
Tô Khả Tây duỗi tay vén tóc sang mang tai rồi nghiêm túc nói.
“Lục Vũ.”
“Cậu hiện tại….. Có thích tớ không?”